Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 98: Em to gan thật





Cảm giác ấm áp bao phủ cơ thể của cô, cô như được thoát khỏi vòng tay của tử thần, cả cơ thể cứng lại, chưa kịp hoàn hồn.


"Lục Khê, em không sao chứ?"


"Không...không sao!"


Cô lấy lại tinh thần sau vài giây, lắp bắp trả lời, Lâm Phúc đang ôm chặt cơ thể cô, trong ánh mắt loé lên những tia sợ hãi như mất mác một thứ gì đó. Cảm giác này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, trong kí ức chợt hiện về ngày hôm đó, cũng là một cậu bé khiến cô gặp tai nạn, cũng là một cậu bé được cô cứu thoát khỏi vòng tay tử thần, nhưng chỉ khác bởi một điều...người cứu cô không phải anh.


"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra?"


Lâm Phúc hỏi cô khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Lâm Phúc xoa xoa hai bàn tay của cô đầy lo lắng. Cô chỉ lắc đầu nhẹ, lập tức đứng dậy.


"Không cần, em không sao"


Lâm Đồng đến, cũng là lúc chứng kiến toàn cảnh mọi thứ, Lâm Đồng chỉ lặng im quan sát vẻ mặt của anh. Một lúc sau lên tiếng nói nhỏ.


"Sếp...có cần em thu xếp tên này không? Hai lần hắn ta đã..."



Anh không lên tiếng, chỉ giơ tay ngăn chặn những lời nói tiếp theo của Lâm Đồng, Lâm Đồng thấy vậy vội im bặt. Anh quan sát hai người họ ân cần với nhau, cùng nhau rời khỏi nơi này, anh hít sâu một hơi, nét mặt vẫn bình tĩnh trầm lặng đi về phía xe của mình.


"Anh..."


"Trở về công ty, còn nữa... điều tra chuyện này, là vô tình hay cố ý? Ngươi theo dõi là ai"


"Dạ!"


Lâm Đồng tuân lệnh, lập tức lái xe, không gian trầm lặng đến đáng sợ, anh lấy ra một ít tài liệu có sẵn trên xe tập trung đọc nó, hoàn toàn không đề cập đến chuyện khác.


...


Mặc dù cô không muốn đến bệnh viện, nhưng Lâm Phúc vẫn nằng nặc lái xe đưa cô đến kiểm tra, may mắn cô chỉ bị trầy xước nhẹ khi bị va chạm dưới mặt đường, nếu không...cô không biết mình bị cằn nhằng bởi Lâm Phúc như thế nào, không cho cô đến trường chỉ lặng lẽ chăm sóc, cứ giữ cô lại đến tận chiều tối, đưa cô đi ăn uống tẩm bổ cũng như xin lỗi cô vì sự sơ ý đã xảy ra ngoài ý muốn, mặc dù cô đã từ chối rất nhiều lần. Lâm Phúc ân cần dịu dàng lo lắng cho cô, khiến trái tim của cô càng đau nhói, từng kí ức vụn vỡ không ngừng chạy trong dòng suy nghĩ của cô. Chợt, cô bỗng nhớ lại cảm giác và hình ảnh của người đàn ông cứu cô đêm cô đi tìm Mẫn Huyên, dáng vóc đó rất giống... Lâm Phúc, hơn nữa đồng hồ này rất giống.


"Đồng hồ này... anh đeo lâu chưa?"


"Cái này sao? Là một trong bộ sưu tập của anh, em thích không? Anh sẽ tặng..."



"Không cần, em chỉ tiện hỏi thôi..."


Cô rụt rè lên tiếng, bây giờ cô đã khẳng định, người hôm đó chính là Lâm Phúc, vậy chẳng phải cô đã nợ Lâm Phúc hai mạng rồi sao?


"Anh là người cứu em hôm đó?"


Mặc dù đã khẳng định được vài phần, nhưng cô vẫn muốn xác định rõ ràng để trả ơn Lâm Phúc, Lâm Phúc chỉ mỉm cười bí hiểm, quay sang cô trả lời, chiếc xe lăn bánh cũng vừa đến nhà của cô.


"Em nhận ra rồi sao?"


Cô cúi mặt, không trả lời, Lâm Phúc không ép cô trả lời, nhẹ nhàng rướn người tháo dây an toàn của cô ra.


"Đến nơi rồi, em ngủ ngon!"


Cô ngước nhìn căn nhà mà mình đã lớn lên, đã bao lâu cô không được về, căn nhà tối không ánh đèn, lãnh lẽo không một bóng người, cô đứng lặng người nhìn theo xe của Lâm Phúc từ từ rời khỏi, cô hít thở một hơi thật sâu, ngay lúc này cô không hiểu vì sao mình không muốn trở về căn biệt thự kia của anh, cô chỉ muốn một mình, chỉ muốn trở lại cuộc sống như trước...cô tìm kiếm trong túi xách chìa khoá, may mắn chiếc chìa khoá này luôn theo cô... Cô cầm lên, nhìn một vài giây rồi mở khoá. Ánh đèn ô tô một lần nữa lại loé sáng chiếu thẳng vào mắt của cô, theo phản xạ khiến cô nhăn mặt, nhíu mày, vội đưa tay che mặt. Xe đột nhiêm dừng lại tại ngay vị trí của cô, động cơ của xe ngừng hẳn, trong màn đêm tĩnh mịch, cô không thấy rõ người đó, nhưng bóng dáng rất quen thuộc, người đó từ từ tiến dần lại cô...


"Không phải là Lâm Đồng đến đón mình chứ?"


Cô lẩm nhẩm trong miệng, vội quay mặt làm ngơ với người đó, vội vàng mở cửa, chạy vào trong. Người đó không hề chạy đến, chỉ bình thản, chậm rãi di chuyển, cô nhanh chóng đóng cửa lại, khoá cửa đi vào nhà. Hắn ta đứng trước cửa nhà cô, chỉ lặng lẽ lấy ra trong túi một chiếc chìa khoá y chang cô, mở khoá, cửa được mở ra hắn thản nhiên bước vào.


"Lâm Đồng có chìa khoá nhà?"


Mùi hương bạc hà nhanh chóng xâm nhập chiếm lĩnh không gian của màn đêm tĩnh mịch... Người ấy từ từ đến dần, khuôn mặt quen thuộc hiện ra, cô giật mình, bịt miệng.


"Là anh...sao? Sao anh... Lại có chìa khoá của nhà tôi?"


Cô lắp bắp lên tiếng, bây giờ để ý cô mới thấy dáng vóc của Lâm Đồng khá giống anh, nhưng chỉ khác là anh cao hơn Lâm Đồng một ít, màn đêm mờ ảo, cô lại không đeo kính thật khiến cô không thể nhận ra...


"Tại sao trở về nhà mà không nói? Em to gan thật!"


"Tôi... Nhà của tôi! Tôi về là việc của tôi, không phải việc của anh!"


"Được, em giỏi lắm. Ngày mai, chìa khoá sẽ được thay đổi!"