Lòng Có Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 3: Wechat




? Tác giả: Ninh Nhiên ?

Úc Lê Xuyên như cũ không có quấy rầy Tề Nịnh đang ngủ, một mình đi ra ngoài gọi bác sĩ.

Bác sĩ đi vào nhìn nhìn sau đó hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Ừm, tròng mắt chuyển động, là đang giả bộ ngủ."

Bác sĩ đi tới giúp Mạc Sanh làm kiểm tra, đồng thời hỏi tình huống, Mạc Sanh nhắm mắt lại trả lời, trường hợp này tạo một trận vô cùng xấu hổ.

Sau khi xác định không có vấn đề, Mạc Sanh liền có thể xuất viện.

Tất cả sự việc cũng chỉ là vì vấn đề sợ bóng sợ gió, có thể tổng kết lại như sau: Mạc Sanh bị dọa sợ, sau khi vào bệnh viện thì tiến hành làm kiểm tra đơn giản thân thể một chút, sau đó ngủ một giấc thì tốt rồi.

Sau khi bác sĩ tiến vào thì Tề Nịnh cũng tỉnh.

Cô ngồi ở một bên xoa xoa nước miếng bên miệng, đỡ Mạc Sanh lên, đồng thời dò hỏi: "Ngày hôm qua cậu làm sao vậy?"

Mạc Sanh vẫn cảm thấy mất mặt như cũ cùng với việc này khó có thể mở miệng, nghĩ nghĩ sau nhỏ giọng nói: "Trở về tớ nói với cậu sau."

Lúc Mạc Sanh dự định đi thanh toán tiền thuốc men, biết được Úc Lê Xuyên đã giúp cô thanh toán xong, lúc này còn đang hoàn trả lại cho Úc Lê Xuyên một phần tiền đặt cọc.

Trong lúc Úc Lê Xuyên giúp cô xử lý thủ tục xuất viện, Mạc Sanh thật cẩn thận mà nói: "Số tiền này tôi sẽ trả lại cho anh."

Cô không muốn thiếu nợ nhân tình người khác.

Đặc biệt là hiện tại khi cô nhìn thấy Úc Lê Xuyên liền đặc biệt chột dạ, hổ thẹn không chịu được. Hơn nữa cô vẫn không dám nhìn Úc Lê Xuyên, đến bây giờ cô vẫn không có biện pháp thích ứng được với việc một người có thể phát sáng.

Thời điểm Úc Lê Xuyên đang xử lý thủ tục, ngẫu nhiên sẽ dùng dư quang quét nhìn Mạc Sanh, nhìn thấy cô tuy rằng không được tự nhiên, nhưng mà đã không còn sợ anh nữa, việc này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác mất mát cũng không còn mãnh liệt nữa.

Anh cầm biên lai bỏ vào trong túi của mình, nhìn Mạc Sanh trả lời: "Không cần, dù sao cũng là tôi dọa tới cậu."

Kỳ thật nếu sự việc vớ vẩn này đều dựa theo hứa nguyện mà trở thành sự thật, như vậy chuyện này xét đến cùng cũng xem như là vấn đề của Mạc Sanh.

Cô dùng loạn từ ngữ, cộng thêm việc nhìn thấy Úc Lê Xuyên liền công kích, quả thực chính là một người bệnh tâm thần.

Nói như thế nào về sự việc này của cô đây? Chính là trời cao mở ra cho cô một cánh cửa sổ, để cô có thể ở cửa sổ mai phục, vô tình ngắm bắn rồi đem người đi ngang qua biến thành vật sở hữu.

Trò chơi tình yêu trở thành trò chơi thi đấu thể thao, cô có thể một mình đại cát đại lợi,[1] ăn gà ngay tại chỗ.

Cô bắt được ở bên ngoài, cũng có thể đem người ta đắc tội thành như vậy, cô cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Nhất định bị chán ghét đúng không?

Mạc Sanh lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn làn chữ trên đỉnh đầu của Úc Lê Xuyên.

【 Hay là xin một cái phương thức liên hệ....】

【 Có phải là rất đường đột hay không? 】

【 Nếu bỏ qua lần này thì lần sau sẽ không còn cơ hội đi? 】

Mạc Sanh lý giải, người này vẫn là muốn lấy lại tiền thuốc men của cô, hiện tại chỉ là khách khí vài câu.

Loại khách khí này không thể tin là thật, cô hiểu! Cô cũng không dự định chiếm tiện nghi theo cách này.

Cô ở trên người tìm kiếm, Tề Nịnh đặc biệt ăn ý thấu hiểu, giúp đỡ đem điện thoại đưa qua.

Cô mở WeChat nói với Úc Lê Xuyên: "Không đường đột, anh quét mã nhanh một chút, điện thoại tôi sắp hết pin."

Úc Lê Xuyên nhìn Mạc Sanh sửng sốt, làn chữ trên đỉnh đầu vẫn còn xuất hiện.

【......】

【???】

【!!!】

Mạc Sanh cũng không biết ba dòng bay bay này là đã trải qua biết bao nhiêu tư tưởng đấu tranh, đối với loại học tra như Mạc Sanh mà nói, một chuỗi ngôn ngữ mạnh mẽ xuất hiện như vậy, trước tiên là không thể lý giải nổi ý tưởng tâm lý của đối phương, ngoài ra cô cũng là một người mù mờ.

Úc Lê Xuyên quét mã QR wechat với Mạc Sanh, tăng thêm bạn tốt.

Mạc Sanh một bên thêm bạn tốt với Úc Lê Xuyên, đồng thời nói với anh: "Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, sau khi tôi về trường học sẽ liên hệ với anh. À... Ngày hôm qua thực xin lỗi.... Việc đó.... Tôi.... Đôi mắt của của tôi đột nhiên loang loáng, anh hiểu ý của tôi không?"

Tổng kết ý tứ chính là tôi đang nói dối, vô cùng nỗ lực để suy nghĩ lý do, anh phải hiểu cho tôi.

Úc Lê Xuyên lại nhìn thoáng qua danh sách bạn tốt mới trên WeChat, sau đó đóng màn hình bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, thuận miệng trả lời: "Ừm, không có việc gì, tôi không để ý."

"Ừ ừ, mỗi tháng tôi đều có mấy ngày bị như vậy.... Hahaha." Mạc Sanh rốt cuộc cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng khi nói chuyện phiếm, cô thật là không biết phải nói cái gì, cuối cùng thở dài một hơi "Quên đi, cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là do tôi đường đột, tôi muốn xin lỗi anh, anh không bị thương chứ?"

Mạc Sanh chỉ có thể hỏi, cô không thấy rõ ngũ quan của Úc Lê Xuyên, cũng không biết Úc Lê Xuyên có biểu tình gì, chỉ có thể nghe được giọng nói của Úc Lê Xuyên, cùng với nhìn thấy động tác của anh.

"Không có việc gì." Úc Lê Xuyên trả lời rất ngắn gọn, vẫn là cái ngữ khí ôn hòa như gió xuân kia.

Mạc Sanh nhìn đỉnh đầu Úc Lê Xuyên bay qua một cái điện tâm đồ[2] giống như đường gợn sóng, nhưng mà Mạc Sanh xem không hiểu điện tâm đồ.

Cái này đùa nhau hả... Vì sao lại khó hiểu như vậy?

Mạc Sanh không biết phải nói gì, nhìn Tề Nịnh xin giúp đỡ.

Tề Nịnh đang xem náo nhiệt, hoặc là nói đang đắm chìm thưởng thức nhan sắc của Úc Lê Xuyên, đột nhiên bị nhìn nên có chút không thể hiểu được, cũng hoàn hồn theo.

Mạc Sanh chỉ có thể cái khó ló cái khôn mà nói tiếp: "Để cảm ơn việc anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi mời anh ăn cơm nha?"

Nói xong cô liền hối hận, cô không biết chính mình có thể kiên trì nổi khi cùng cái ánh đèn này ăn cơm hay không.

Bất quá, người này chắc là sẽ không đồng ý đâu nhỉ, ai lại nguyện ý ăn cơm cùng một người bệnh tâm thần?

Ai ngờ, Úc Lê Xuyên nhẹ nhàng mà trả lời: "Được."

Mạc Sanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Chúng ta liên hệ qua WeChat."

"Ừm."

Khi trở về thì ba người đi cùng một xe, hai nữ sinh ngồi ở ghế sau.

Mạc Sanh không được tự nhiên đến nỗi mỗi cái lỗ chân lông trên người cũng phải kêu gào, cô trộm mở hướng dẫn trên điện thoại ra, muốn nhìn xem còn bao lâu nữa mới có thể đến trường học. Nhìn thấy con đường màu đỏ kẹt xe, cô nhịn không được giương mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cực kỳ tuyệt vọng.

Xe không thể chạy vào bên trong trường học, bọn họ xuống xe ở trước cổng trước, Mạc Sanh sau khi xuống xe liền nhìn Úc Lê Xuyên nói: "Chúng tôi còn phải huấn luyện, đi trước đây, tạm biệt."

Nói xong liền lôi kéo Tề Nịnh chạy về phía sân vận động.

"Mạc Sanh!" Sau khi chạy xa Tề Nịnh lập tức rống đến.

Mạc Sanh bị giọng nói đột ngột này làm cho hoảng sợ: "Làm cái gì hả, đột nhiên kêu to làm tớ sợ nhảy dựng."

"Cậu vì sao lại thế này? Ngày hôm qua thật sự bị dọa? Giáo thảo làm gì cậu?"

Mạc Sanh nghe xong sửng sốt, hỏi: "Giáo thảo?"[3]

"Đúng vậy, người kia là Úc Lê Xuyên! Gần đây rất nổi tiếng, nghe nói là chiến thắng cái gì đó nên đã giành được giải thưởng quốc tế lớn về, là tân nhiệm giáo thảo. Chúng ta vừa mới nhận được giải nhất cuộc thi đấu bóng chuyền quốc gia của sinh viên là do anh ta đoạt về.

Mạc Sanh thấy không rõ bộ dáng của Úc Lê Xuyên, chỉ cảm thấy nam sinh này cao cao gầy gầy, ăn mặc không tồi, người cũng hào hoa phong nhã[4], ngoài ra không còn cảm giác nào khác.

Hiện tại biết được Úc Lê Xuyên vậy mà lại là giáo thảo, cô không khỏi cả kinh, sau đó chính là uể oải, cô không nhìn thấy giáo thảo trông như thế nào thật sự thèm muốn chết.

Mạc Sanh nhịn không được hỏi: "Tớ ở đại học Đông Cao 3 năm, vì sao lại không nghe nói giáo thảo Úc Lê Xuyên gì đó?"

"Thật ra không cần phải nói đến 3 năm, dù sao người này năm nay mới học năm nhất, vừa vào học chưa đến một học kỳ."

"Vẫn là một học đệ? Sau 00?"[5]

Mạc Sanh, người sinh năm 99, vẫn luôn tự xưng là tiểu tỷ tỷ của những năm 90.

Cô luôn cảm thấy cô cùng những người sau năm 00 không phải là người cùng một thế hệ.

Người hứa nguyện của cô là giáo thảo, còn là một đệ đệ sau 00?

Cô đột nhiên có loại cảm giác kỳ dị là chính mình sắp trở thành mãnh hổ bắt tường vi.

Mạc Sanh vẫn luôn tự xưng mình là nữ sinh mãnh hổ.[6]

Như thế nào là nữ sinh mãnh hổ? Chính là khoảng cách chỉ kém đàn ông một bước.

Đánh nhau, miệng mồm từ trước đến nay ít ai địch lại, một mình cũng đủ lớn mạnh. Chơi trò chơi không cần người hỗ trợ, tự mình khiêng thùng nước đi đổi, tự mình thay bóng đèn.

Yêu cầu mà cô cần không phải là bạn trai, mà là một người bạn, thậm chí chỉ là một loại thể nghiệm.

Có anh cũng không nhiều, thiếu anh cũng không sao.

Nữ sinh mãnh hổ cũng xem phim Hàn, cũng có tâm tình thiếu nữ.

Có điều các cô đều chờ mong đến tập hai sẽ lập tức có cảnh hôn, tập ba lên giường, tập bốn ngọt ngào, còn những tập sau đó các cô sẽ bỏ phim không xem nữa.

Nếu như tiếp tục xem nữa, chắc chắn là vì nghe nói cảnh hôn phía sau còn rất nhiều.

Vì vậy những phim đến tập bảy, tập tám mới có cảnh hôn, thật là chuyên trị những nữ sinh mãnh hổ như các cô.

Mỗi lần vừa thấy phim Hàn, mọi người sẽ tụ tập trước máy tính chiếm mất một nữa căn phòng, một đám người giống như xem đấu bóng hô to với cái màn hình: "Làm gì vậy? Hôn cô ấy đi! Hôn đi! Ba đối với anh phi thường thất vọng!"

Mạc Sanh ngẫu nhiên cũng sẽ đi xem một chút phim Hàn, phần lớn là vì một ngày nào đó đột nhiên bị cho ăn thức ăn của cẩu độc thân, tìm tới đoạn ngắn chia tay của phim Hàn tập trung xem một chút, sau đó cười lớn.

Như vậy tâm lý của cô liền cân bằng.

Hiện tại, cuộc sống của cô xuất hiện nam chính. Tạm thời.... Xem như là nam chính đi.

Lúc cô đang làm vận động kéo duỗi liền suy nghĩ, cô phải làm sao để khống chế cốt truyện đây?

Cảnh hôn của cô được an bài ở tập mấy? Khi nào cô có thể cùng học đệ lên giường? Thời điểm lên giường có phải sẽ nhìn thấy người đó toàn thân phát sáng đem ổ chăn chiếu đến sáng chói hay không?

Người khác thì phát sáng 'thanh kiếm', học đệ của cô lại phát sáng cơ thể, đều là chữ "phát sáng".

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, liền nghe được các đồng đội bên cạnh nói chuyện phiếm: "Nghe nói ngày hôm qua Mạc Sanh đã đánh giáo thảo."

"Vì sao lại đánh người ta?"

"Nịnh Nịnh nói, hình như là cậu ấy bị giáo thảo làm cho hoảng sợ."

Mạc Sanh không dám nói thật, đoán chừng nói ra Tề Nịnh cũng sẽ không tin.

Cho nên cô hàm hồ mà trả lời chính mình bị dọa sợ, Tề Nịnh cũng liền tin.

"Sanh Sanh trước kia tính tình bạo[7], cũng không bạo thành như vậy? Có điều cậu ấy cũng coi như là cho giáo thảo một bài học, để giáo thảo biết cái gì gọi là nhân gian hiểm ác, đồng thời giáo thảo cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với Sanh Sanh nhà chúng ta."

"Cậu nói xem có khả năng giáo thảo sẽ coi trọng Sanh Sanh của chúng ta hay không?"

"Nếu vẫn có thể coi trọng thì vị giáo thảo này chỉ sợ là trong đầu có bao, trong bao có phân, phân | có độc."

Mạc Sanh nghe xong cảm thấy rất tức giận.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, cô vậy mà lại cảm thấy đồng đội nói cũng có đạo lý, cô cũng cảm thấy người này tuyệt đối là điên rồi mới có thể trải qua những việc như vậy mà vẫn còn coi trọng cô.

Người khác bắt đầu bằng một cái hôn, cô bắt đầu bằng một bát phân.

Vì thế Mạc Sanh thở dài một hơi.

Những đội viên khác sôi nổi thò qua an ủi Mạc Sanh: "Không có việc gì, không có việc gì, chuyện nhỏ."

"Tớ cũng cảm thấy giáo thảo sẽ không đến mức nhỏ mọn với cậu như vậy."

"Yên tâm đi, sẽ không trả thù, nếu thật sự trả thù cũng không nhất định có thể đánh thắng được cậu."

Câu nói cuối cùng lập tức làm cho Mạc Sanh yên lòng.

Mùa giải vừa mới kết thúc, huấn luyện lúc này rất nhẹ nhàng, gần như là giống với cho nghỉ.

Mỗi ngày chỉ tiến hành huấn luyện cơ bản nhất, thời gian khác liền có thể đi học hoặc là nghỉ ngơi.

Sau khi bọn họ kết thúc huấn luyện, liền đi tới nhà ăn của trường học để ăn cơm trưa.

Mạc Sanh thật xa đã thấy được Úc Lê Xuyên, dù sao thì một người phát sáng đứng ở trong đám người thật sự rất chói mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Các đội viên bóng chuyền bắt đầu thấp giọng nhắc nhở: "Người kia chính là Úc Lê Xuyên."

Một người trong đó sau khi nhìn thoáng qua Úc Lê Xuyên: "Ngọa tào."[8]

Những người không rõ chân tướng cuối cùng cũng thấy được Úc Lê Xuyên, liền nói: "Ngọa tào."

Các đội viên biểu diễn một màn "ngọa tào" tiếp sức, một người truyền một người, dùng cách này để thể hiện sự thống nhất ý kiến của bọn họ.

Câu "ngọa tào" này bao hàm rất nhiều.

Có điều từ biểu tình của bọn họ là có thể nhìn ra, mọi người đều đang cảm thán giá trị nhan sắc của người này.

Úc Lê Xuyên chính là vô cùng ôn nhu.

Nam sinh này thân cao tầm 188cm, dáng người tinh tế thon dài, ăn mặc khéo léo liền lập tức ghi được rất nhiều điểm.

Mái tóc ngắn của anh xõa tung, màu tóc gần giống màu xanh đen của than gỗ, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của anh. Mặt mày của anh nhu hòa, đường cong sóng mũi cao thẳng mượt mà, môi không mỏng không dày rất vừa vặn, sắc môi đặc biệt đẹp.

Ngay lúc này Úc Lê Xuyên lại cùng một nam sinh khác sóng vai đi về phía các cô, đội trưởng theo bản năng che cho Mạc Sanh, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, nếu anh ta gây khó dễ cho cậu, bọn tớ giúp cậu chống đỡ."

Một người khác cũng nói nói: "Không có việc gì, chúng ta nhiều người như vậy sẽ không sợ anh ta."

Mạc Sanh cũng bị các cô làm cho luống cuống.

Lúc này Úc Lê Xuyên đi tới trước mặt Mạc Sanh nói: "Mạc Sanh, môn học kỹ thuật cơ khí thông minh nếu chị không hiểu có thể hỏi tôi."

Vẫn là cái loại ngữ khí ôn hòa này, giống như mưa phùn sau hạn hán, dưới ánh nắng gay gắt một đám mây mềm mại bay đến, nhẹ nhàng thoải mái, trêu chọc cho lòng người ngứa ngáy.

Mạc Sanh ngẩn ra, sau đó nhắc nhở Úc Lê Xuyên: "Tôi đã là sinh viên năm ba rồi!"

Úc Lê Xuyên ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng: "Tôi có thể xem qua rồi sau đó chỉ cho chị."

"...."

"Có việc gì cần thì liên hệ với tôi qua WeChat, tạm biệt."

"Được, tạm biệt."

Đám người đi xa, đội trưởng kỳ quái hỏi: "Kỹ thuật cơ khí thông minh là cái gì?"

Mạc Sanh yếu ớt mà trả lời: "Bài tập nhỏ của tổ tớ...."

Lúc trước, thời điểm Mạc Sanh chọn khóa học cũng không biết là nghĩ như thế nào, nghe nói là được học chế tạo người máy, cảm thấy rất thú vị. Kết quả lúc thật sự đi học, cô trên phương diện này vô cùng mờ mịt. Linh kiện người máy rất quý, bọn họ có thu học phí hay không cũng sẽ không làm chế tạo thật sự.

Một đội viên khác hỏi: "Cậu vậy mà còn có số WeChat của anh ta?"

Mạc Sanh cười mỉa: "Tôi thiếu anh ta tiền thuốc men."

Các đồng đội hiểu rõ gật đầu, cùng Mạc Sanh đi về phía nhà ăn, đồng thời cảm thán: "Giáo thảo EQ rất cao nha, đòi tiền cũng phải uyển chuyển đến như vậy. Sanh Sanh, cậu nhanh nhanh trả tiền đi."

Đội trưởng cười to: "Không cần trả, để anh ta mỗi ngày tới giục nợ, chúng ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ta, cần mặt mũi làm gì? Không biết xấu hổ! Chúng ta là dựa vào thực lực, không biết xấu hổ thì làm sao?"

Mạc Sanh thở dài: "Điện thoại của tớ thật sự đã hết pin, để trọng phòng ngủ xạc điện, đầy rồi liền trả cho anh ta, giải tán nào."

Đội trưởng hận rèn sắt không thành thép: "Tề Nịnh cũng đã cùng bạn trai chúc mừng kỷ niệm tròn một năm rồi, cậu cũng sắp tốt nghiệp, nắm chặt đi."

Mạc Sanh ủy khuất cực kỳ.

[1] /大吉大利 - dà jí dà lì/ Đại cát đại lợi: muốn nói mọi thứ đều rất tốt đẹp, may mắn, thuận lợi, thường là lời chúc, lời phán đoán, tiên đoán trước kết quả một sự kiện.

[2] Điện tâm đồ: là đồ thị ghi những thay đổi của dòng điện trong tim.

[3] /校草 - Xiào cǎo/ Giáo thảo: là từ ngữ của học sinh Trung Quốc chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

[4] Hào hoa phong nhã: người có phong cách sang trọng quí phái, lịch sự và tao nhã trong cách cư xử, giao thiệp, dễ được yêu mến.

[5] Sau 00: chỉ những người thuộc thế hệ 10x, sinh sau năm 2000.

[6] Mãnh hổ: thường dùng để ví người có hành động dũng cảm và sức mạnh phi thường.

[7] /爆 – Bào/ Bạo: tính cách mạnh mẽ, nóng tính, cử chỉ và hành động không rụt rè, không e ngại.

[8] /卧槽 - Wò cáo/ Ngọa tào: khi dùng trong trường hợp có ý chửi rủa thì đó là một cách chơi chữ đồng âm với từ 'ngã thảo': đồ rác rưởi. Nói chung nó chỉ là một câu buột miệng để chửi rủa, có thể hiểu nó như 'ngã kháo': mẹ kiếp, đm,... (nguồn: TTV)