Lần rơi này của Vệ Hoành khiến hắn trở tay không kịp, rơi xuống cũng thực quá mất mặt.
Hắn đườngđường là Môn chủ của Mộc Đao Môn, một trong Tam đại cao thủ của ĐaoMinh, lại cứ thế bị quăng chổng vó lên trời, vậy mà cũng không thể nàocó thể thấy được người ta làm sao xuất thủ.
Hắn vừangẩng mặt, chỉ kịp nhìn thấy trên đỉnh đầu một vạt áo màu trắng, phảnứng đầu tiên chính là ——- Chất vải này không tồi a!
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, thấy được bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người vô cùng cao, còn cao hơn cả phụ thân bé a.
Tuy rằngtrước đây chưa từng gặp qua mặt người này, thế nhưng ống tay áo và bàntay này thì bé nhận ra, là bàn tay ban nãy vừa mới cho người ta bạc nga, bàn tay thật đẹp nha!
Tiểu Tứ Tửnhìn chằm chằm cánh tay kia mà phát ngốc, bàn tay này bây giờ còn cầmmột vật, là một cây gì đó thật dài, được bọc kín bằng lụa trắng, khôngbiết có phải là cây gậy hay không, bên trên lụa trắng còn được thêu hình một con rắn thật dài bằng sợi tơ màu bạc, ngoài ra còn có một vật gì đó hình vuông, được cất trong tay nải.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm đến phát ngốc.
Vệ Hoành nằm trên mặt đất lúc này cũng đã tỉnh táo lại, mà vạt áo phiêu đãng giữakhông trung ban nãy cũng đã hạ xuống, lúc này hắn có thể thấy rõ mộtbạch y nam tử đang đứng đó, vô cùng tiêu sái.
“Này!” Cũng không biết là Vệ Hoành đang tức giận hay ảo não mà kêu lên một tiếng.
Một tiếngkêu này đã doạ Tiểu Tứ Tử đang phát ngốc, bé theo bản năng mà đi lêntrước từng bước, túm lấy vạt áo mà trắng, còn trốn ra phía sau.
Triển Chiêu cùng đã nhảy từ trên nóc nhà xuống, cũng không có đến gần, hình ảnh hiện tại thật có chút thú vị.
Trước mắt là một màu trắng, trắng đến chói cả mắt, trước mắt cũng có đến mấy trămngười mặc trang phục màu trắng, màu sắc này trên người bọn họ hắn còncảm nhận được chút bi thương, đồng thời kết hợp với chút lệ khí củangười giang hồ mà còn mang đến chút phẫn nộ.
Thế nhưng,mọi thứ đều có đối lập, khác với cái cảm giác tang thương phẫn nộ bênnày, cái màu trắng từ trên trời rơi xuống kia lại khiến cho người tathấy cảnh đẹp ý vui.
Đầu tiên,một thân trắng tinh khiến người ta cảm nhận được cái gì gọi là quý khí,cũng rất có phẩm vị, mà người mặc một thân bạch y này trông rất đẹp mắt.
Triển Chiêuvuốt cằm quan sát Bạch y nhân này, tuy Y chưa từng gặp qua, thế nhưng mà Y cảm thấy được khuôn mặt này kết hợp với cái tên kia, quả nhiên là quá hợp.
Lúc trước Y cũng đã nghe qua vô số miêu tả khoa trương. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy quá kinh diễm.
Hơi lắc đầu một chút, Triển Chiêu cũng phải thầm than thở: Qủa nhiên là danh bất hư truyền.
Bàng Thái sư cùng Bao Đại nhân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉnhìn thấy hành động lỗ mãng của Vệ Hoành kia thiếu chút đã làm bị thương tiểu oa nhi. Ngay tại khoảnh khắc hắn suýt nữa thì đẩy ngã bé con mũmmĩm kia, đột nhiên có một Bạch y nhân rơi xuống bên cạnh hắn, nâng taybắt lấy cánh tay hắn mà xoay tròn một cái, đánh cho Vệ Hoành ngã chổngvó lên trời.
Bàng Cát liền thấp giọng hỏi Bao Chửng: “Ai, Hắc Tử, này là ai a?”
Bao Chửng sờ chòm râu, nhìn thoáng qua Bạch y nhân này, tuổi tác cũng sàn sàn TriểnChiêu, dáng người cũng tương tự, tướng mạo thật đúng là khiến người takinh ngạc. Mỹ nam tử bậc này đúng là thế gian hiếm thấy. Lúc hắn nhìnthấy Triển Chiêu lần đầu, liền cảm thấy Triển Chiêu có tướng mạo xuấtchúng, có điều, Triển Chiêu mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái khi mới nhìn vào, ôn nhuận nho nhã, khiến cho người ta dù thế nàocũng cảm thấy yêu thích, dù thế nào cũng cảm thấy Y thật lanh lợi. Mà vị Bạch y nhân trước mắt này sao ….. Đẹp đến có chút chói mắt.
Là một namnhân, Bạch y nhân trước mắt này tuy có dung mạo xuất chúng, nhưng cũngkhông hề có chút son phấn chi khí mà hoàn toàn ngược lại, thân hình thon gầy, ngũ quan cực mỹ nhưng cũng vô cùng sắc bén, so với vẻ đẹp ôn hoànhã nhặn của Triển Chiêu, người này đẹp đến có chút kiêu ngạo. Hơn nữa,biểu tình có chút cứng ngắc, cũng không phải là hung dữ mà là lãnh đạm,chẳng khác gì một khối băng.
Bạch y nhânnày tạo cho người ta có càm giác không dám lại gần, thế nhưng hiện tại,oa nhi bụ bẫm vô cùng đáng yêu kia lại đang ôm chân Hắn trốn ở phía sau, hai hình ảnh này đứng cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy thú vị ….
“Phốc.”
Triển Chiêu nhìn thấy, nhịn không được mà cười một tiếng.
Bạch y nhân ngẩng đầu nhìn Y một cái, hình như là cũng đang đánh giá Y.
Triển Chiêu cùng Hắn nhìn nhau một lát, khoé miệng hơi nhếch lên, tặng cho Hắn một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Bạch y nhâncó vẻ ngẩn người, chắc là Hắn không nghĩ đến Triển Chiêu lại cười vớimình, hoặc có thể là, dáng tươi cười của Triển Chiêu vô cùng đặc biệt,Hắn chưa từng gặp qua nụ cười nào như vậy,vừa sáng sủa lại vừa ấm áp,thật chẳng khác gì ánh dương chiếu rọi giữa trưa mùa đông lạnh giá vậy.
Lúc này Vệ Hoành cũng đứng lên.
Những đánhgiá này của mọi người, thật ra cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi,lúc này lửa giận của Vệ Hoành hẳn nhiên là vẫn chưa hề tiêu tan, hắncũng không có thấy rõ được Bạch y nhân kia là ai, chỉ biết là mình bị ám toán.
Vì thể diện, hắn liền bay lên đá về phía Bạch y nhân kia một cước.
Bạch y nhân cũng không có bé tránh, không hề động đậy.
“Từ từ, từ từ đã …”
Ngay tại lúc mọi người không biết phản ứng thế nào, đã thấy Triển Chiêu vươn ra hai tay, một bên chặn lại Vệ Hoành đang nổi giận đùng đùng, một bên chặnlại một tay cầm vật thon dài được bọc vải đã nâng lên ba tấc của Bạch ynhân kia.
Đương nhiên…….. không có một ai có thể nhìn ra Triển Chiêu làm sao mà tới được,cũng giống như không ai có thể biết được Bạch y nhân kia xuất hiện thếnào.
Bàng Thái sư dụi dụi mắt, hỏi Bàng Cát: “Hắc Tử, dạo này hình như người giang hồ nào cũng biết bay a……”
Tuy rằng Bao Chửng không có võ công, thế nhưng hắn là người hiểu rõ chuyện đời, hắncũng biết được Triển Chiêu đến tột cùng là cao thủ cỡ nào.
Lúc hắn mớithu Triển Chiêu lại bên người, hắn chỉ biết người này võ công cực cao,nhưng rốt cuộc là cao đến trình độ nào thì hắn cũng không rõ. Cho đếnkhi có một lần, thị vệ thân cận bên người của Triệu Trinh, người đượcxưng là Đệ nhất cao thủ đại nội Nam Cung Kỷ nói cho hắn biết: Trên giang hồ, nói đến người trẻ tuổi, có thể đọ sức cùng Triển Chiêu cũng chỉ cómột Bạch Ngọc Đường.
Bao Chửng tò mò mà hỏi Nam Cung Kỷ một câu: “Ngươi đánh thắng được Triển Chiêu không?”
Nam Cung lắc đầu: “Đương nhiên đánh không lại.”
Bao Chửngvuốt râu, cái này mới thực sự gọi là chân nhân bất lộ tướng sao, như vậy Bạch y nhân trước mắt này liệu có phải là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đườngtrong truyền thuyết kia không a? Lúc trước đã từng nghe qua, đặc điểmlớn nhất của Bạch Ngọc Đường chính là vô cùng đẹp, mà vẻ đẹp đến độ chói mắt này cũng rất phù hợp đi.
Bạch y nhân rút tay lại, hình như Hắn không thích đụng chạm với người khác, nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng thu tay lại, cười mị mị mà nói với Hắn: “Không nên quá nghiêm túc như vậy, doạ tiểu bằng hữu sợ rồi kìa.”
Bạch y nhân theo bản năng mà nhìn thoáng qua Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang trốn sau mình.
Triển Chiêuquan sát thần sắc Hắn, những biến hoá dù rất nhỏ cũng khiến cho ý cườitrên mặt Triển Chiêu tăng thêm mấy phần, quả nhiên đồn đại trên giang hồ là không thể nào tin được a, cái gì mà quỷ diện diêm la, la sát vô tình a, bên trong quả nhiên vẫn là người tốt.
“Tiểu Tứ Tử.”
Lúc này, Công Tôn vừa mới chạy tới, ngay cả con lừa hắn cũng không thèm quản nữa, ném dây cương chạy đến ôm chặt Tiểu Tứ Tử.
Vệ Hoành nổi giận đùng đùng, hắn không nghĩ đến lại bị Triển Chiêu ngăn cản, luôncảm thấy tức giận mà lại không trút ra được, liền mở miệng: “TriểnChiêu, ngươi cút ra ….”
“Vệ Hoành!”
Đao Hành Phong vẫn không nói một lời kia rốt cuộc cũng đã mở miệng: “Phải biết ơn Triển Đại nhân đã cứu ngươi một mạng.”
Vệ Hoành cau mày.
Triển Chiêu mỉm cười mà nhìn Đao Hành Phong.
Xem ra vẫncòn may mắn, khi độ của Đao Hành Phong tuy rằng chẳng ra sao, cũng chẳng phải là người hiểu lý lẽ gì, thế nhưng vẫn còn biết trời cao đất rộng,công phu xem ra cũng không tệ, ít nhất thì hắn cũng biết là công phu của Bạch Ngọc Đường tốt hơn Vệ Hoành không chỉ chút ít, cũng biết được rằng vừa rồi chỉ cần Bạch Ngọc Đường xuất đao thì tính mạng Vệ Hoành cũngkhó mà giữ được.
Cái gọi làcao thủ chính là như vậy, giống như khi người ta chơi cờ, nếu như biếtđược mình sẽ thua, vậy là chứng tỏ người đó cũng không quá yếu, sợ nhấtchính là người ta rõ ràng sẽ phải thua nhưng lại hồ đồ không biết đượcđối phương mạnh thế nào, cái đó thực đáng thương, có khi mình chết thếnào cũng không biết.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang bị doạ đến ngây người, vừa an ủi bé.
Tiểu Tứ Tửôm lấy cổ Công Tôn, đem đầu mình giấu vào bả vai hắn, lúc đó bé mới thởra, nhưng bé cũng không có khóc, xem ra cũng không có bị doạ phát khócđi.
Công Tônđịnh quay mặt sang nhìn Bạch y nhân nói tiếng cám ơn, sau khi thấy rõràng diện mạo hắn cũng ngẩn người, mở miệng nói: “A, ngươi không phảichính là Bạch Ngọc Đường sao?”
Lúc này từhiện lên đầu tiên trong đầu Triển Chiêu chính là ———- Qủa nhiên! Sau đóthì kinh hãi, thư sinh này biết Bạch Ngọc Đường sao?
Mà cái tên Bạch Ngọc Đường cũng khiến cho đám người Đao Minh trở nên căng thẳng.
Vệ Hoành liếc mắt nhìn Đao Hành Phong một cái, lúc này, Đao Hành Phong cũng híp mắt đánh giá Bạch y nhân này.
Bạch Ngọc Đường được người tặng ngoại hiệu Cẩm Mao Thử là bởi vì hắn là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ thử.
Ngũ Thử HãmKhông Đảo danh chấn một phương, ngoại trừ võ nghệ cao cường, ai cũngmang tuyệt kỹ ra thì còn phải kể đến gia tài cực lớn, vừa là quân nhânlại vừa là thương nhân.
Ngũ Thử này tính tình kỳ quái, thế lực Hãm Không Đảo khổng lồ, hùng bá toàn bộ thuỷ vực Tùng Giang Phủ, phú giáp một phương.
Lão Đại Lô Phương là kỳ tài buôn bán.
Lão Nhị Hàn Chương thông thiên địa triệt lại còn tinh thông đóng thuyền.
Lão Tam Từ Khánh trời sinh thần lực.
Lão Tứ Tương Bình thông minh tuyệt đỉnh, bơi giỏi kinh người.
Bốn ngườinày còn nổi tiếng là thương yêu đệ đệ, đem Ngũ đệ nhỏ hơn bọn họ rấtnhiều tuổi Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường sủng đến lên trời xuống đất, chonên mới hình thành cho hắn cái tính cách quái đản đến vậy.
Đao HànhPhong nhìn Bạch Ngọc Đường một thân bạch y đắt tiền, lại giơ tay nhấcchân đều là một thân quý khí, đã biết tin đồn quả nhiên không giả. Màthứ thon dài được dùng bạch trù thượng đẳng bọc lại trong tay hắn lúcnày, hẳn là thanh đao nổi tiếng Vân Trung Đao kia.
Đao HànhPhong không khỏi cảm khái một chút, cùng danh chấn giang hồ, thế nhưngso với cậu ấm công tử này, Triển Chiêu nhìn thuận mắt hơn nhiều, ít nhất thì hắn cũng biết cười với người khác.
Bạch Ngọc Đường quay mặt sang, vừa nhìn thấy Công Tôn, hình như cũng nhớ ra hắn là ai.
Hai tay Bạch Ngọc Đường chắp lại, hơi khom người một chút, nói: “Công Tôn tiên sinh.”
Triển Chiêu há miệng ——— Thật lễ phép!
Mọi người liền hai mặt nhìn nhau.
Bao Chửng sờ sờ chòm râu trên cằm: “Nho nhã lễ độ, có gia giáo!”
Khoé miệngBàng Cát nhảu lên, tâm nói ——- Lời vô nghĩa, nhìn một thân trang phụccùng những thữ người ta mang theo bên mình cũng đủ biết là con nhà phúquý.
Trong nhàhắn có nhiều phu nhân, y phục cùng thứ gì quý giá hắn rõ ràng nhất. VịBạch Ngọc Đường cũng không phải chỉ là phú quý bình thường, còn rất cóphẩm vị nữa, thực sự không giống người giang hồ, nếu như để cho hắn gặpphải ở Khai Phong Phủ, có khi hắn còn nghĩ Bạch Ngọc Đường là Tiểu vương gia nhà nào đó.
Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử mà cười với Bạch Ngọc Đường, gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, Đại ca và Đại tẩu ngươi vẫn khoẻ cả chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thanh âm không nóng cũng không lạnh, đều đều nói: “Rất khoẻ, đa tạ quan tâm.”
“Tiểu Tứ Tử a, đừng sợ, ca ca này khi còn nhỏ con đã gặp qua rồi a.” Công Tôn vỗ vỗ mông Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tửngẩng mặt lên, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại ôm cổ Công Tôn giấu nửa mặt đi, trong lòng lại nghĩ ——- Oa, ca ca này thật đẹp a, đẹpgiống y như Triển Triển ban nãy mới gặp vậy!
Công Tôn vỗ vỗ mông bé: “Không nhớ sao? Ba năm trước đã gặp đó.”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái ——— Ba năm trước bé mới mấy tuổi chứ?
Thì ra là ba năm trước đây, đảo chủ Lô Phương của Hãm Không Đảo đột nhiên nhiễm quái bệnh, bách dược cũng không trị nổi.
Đại tẩu củaBạch Ngọc Đường Mẫn Tú Tú là nữ nhi của Dược vương, đã dốc hết lòng cứuchữa nhưng vẫn vô phương xoay chuyển càn khôn, mắt thấy thân thể LôPhương càng ngày càng yếu, hơi thở mong manh, mọi người lo lắng đến độđứng ngồi không yên.
Đúng lúc ấy, có một lang trung nói cho Mẫn Tú Tú là có thể mang Lô Phương đến ThiệuHưng Tĩnh Viên, tìm một vị Công Tôn tiên sinh, vị tiên sinh này tuy tuổi đời không lớn nhưng y thuật kinh người, người ta gọi là Diêm VươngĐịch, nếu như ngay cả hắn cũng nói không thể cứu khỏi, vậy thì thực sựphải chuẩn bị hậu sự thôi.
Lúc ấy , Lô Phương cũng không còn chống đỡ được nữa, Bạch Ngọc Đường liền cõng Lô Phương ngày chạy ngàn dặm đến Tĩnh Viên cầu y.
Công Tôn tuy là danh y nhưng cũng không hỏi chuyện giang hồ, không quan tâm chuyệntriều đình, chỉ chuyên tâm hành y, có bệnh thì chữa, cũng không kiêungạo, cho nên thấy Lô Phương vậy liền không nói một lời, lập tức cứuchữa.
Năm ấy, Tiểu Tứ Tử mới chỉ khoảng hơn một tuổi, đến đi còn chưa vững, trông chẳng khác gì một cái nấm.
Lô Phương bị bệnh rất nặng, Công Tôn phải dùng gần nửa tháng mới có thể chữa khỏicho hắn. Mà trong gần nửa tháng này, Bạch Ngọc Đường đều chờ tại TĩnhViên. Bởi vì Công Tôn rất bận cho nên Bạch Ngọc Đường còn phụ trách luôn cả việc chăm sóc Tiểu Tứ Tử, cho đến khi Lô Phương như một kỳ tích màhoàn toàn bình phục mới thôi.
Mãi tận saunày, Lô Phương cùng Mẫn Tú Tú vẫn thường xuyên đến thăm Công Tôn, thếnhưng Bạch Ngọc Đường cũng không đi. Có điều ấn tượng của Hắn với vịthần y trẻ tuổi này vẫn rất sâu sắc, cũng vô cùng kính trọng. Lại khôngnghĩ đến, búp bê trước mắt này chính là cái cục bông không bao giờ khócchỉ biết cười ngây ngô khi xưa …
“Thì rangươi chính là Bạch Ngọc Đường.” Vệ Hoành phá ngang bên này hai ngườiđang ôn chuyện: “Ngươi giết toàn gia Đoạn Đao Môn của ta, vậy cứ tínhtheo quy củ giang hồ đi, thế nào? Mau hẹn một ngày chúng ta quyết đấu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái.
“Nghe nói,lúc trước có người của Đoạn Đao Môn có động chạm đến Bạch Thiếu hiệp?”Đao Hành Phong mở miệng, xem ra, hắn đã có một chút manh mối: “Hình nhưBạch Thiếu hiệp có một thói quen, thấy người không vừa mắt là đuổi tậngiết tuyệt, không biết giang hồ đồn đại là thật hay giả?”
Bạch NgọcĐường trầm mặc một lát, mở miệng nói, hình như Hắn cũng cảm thấy thậtnhàm chán: “Ta thấy rất nhiều người không vừa mắt, mỗi người đều phảiđuổi tận giết tuyệt, như vậy không phải sẽ quá bận rộn hay sao?”
Triển Chiêu phồng miệng, dùng sức cố gắng nhẫn nại để không cười ra.
“Canh phu gõ mõ vào nửa đêm thấy có một Bạch y nhân rời khỏi Đoạn Đao Môn.” Vệ Hoành hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi lại xuất hiện ở Trấn Đao Phủ lúc này, cũngquá trùng hợp đi.”
Bạch NgọcĐường khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Các ngươi cũng mặc bạch y, cũng rất trùng hợp xuất hiện ở Trấn Đao Phủ nữa.”
Triển Chiêu cảm thấy quai hàm mình có chút mỏi rồi.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng giảo biện, ai chẳng biết người dùng Miêu đao trên giang hồ chỉ có ngươi …”
Hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường đều nhăn hết lại, khó chịu nói: “Sao ngươi lại dong dài như vậy, giọng nói cũng khó nghe.”
Triển Chiêu cố sức dùng tay đè lại miệng mình.
“Bạch NgọcĐường, ngươi …” Vệ Hoành cảm thấy hôm nay quả nhiên là một ngày xui xẻo, Bạch Ngọc Đường xuất hiện khiến cho mình mất hết cả mặt mũi, tại saotính cách người này lại đáng ghét như vậy.
Đao Hành Phong giơ tay ngăn lại Vệ Hoành, mở miệng nói: “Bạch Thiếu hiệp, có chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch không?”
Bạch NgọcĐường hình như vô cùng không thích nói chuyện, lại thấy đám người Đaominh này vô cùng không thuận mắt, liền nói với Triển Chiêu đang cố gắngấn má không cho mình cười: “Ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tụcđi!” Nói xong, lại xoay sang Công Tôn lễ phép gật đầu nói: “Cáo từ, lầnsau sẽ đăng môn bái phỏng.”
Triển Chiêuphải dùng sức nhẫn cười, người này thật quá thú vị, thái độ với Công Tôn cùng với người của Đao minh hoàn toàn khác nhau trời vực.
Công Tôn gật đầu: “Được.” Sau lại nói cùng Tiểu Tứ Tử: “Nói tạm biệt với Bạch ca ca đi.”
Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn bé trong chốc lát, đích thật là cục bông năm đó rồi! Sau đó liền vội vàng xoay người đi.
Triển Chiêunhìn ra được …… Hình như Bạch Ngọc Đường có chuyện gấp gì đó cần phảilàm, tại sao Hắn lại tới Trấn Đao Phủ này, không phải bởi vì gần đâytrên giang hồ vẫn đồn đại rằng nghi ngờ Hắn có liên quan đến án diệt môn của Đoạn Đao Môn đó chứ?
“Chậm đã!”
Vệ Hoànhtiến lên ngăn cản Bạch Ngọc Đường, nói: “Ngươi là kẻ tình nghi lớn nhất, ngươi không thể đi! Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đã.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh lẽo nhìn hắn.
Triển Chiêu liền xua tay: “Hạ hoả hạ hoả, không cần phải xúc động.”
Bạch NgọcĐường nhìn Triển Chiêu, hình như cũng có chút bất ngờ, tính cách hoạtbát của vị Nam Hiệp Triển Chiêu này thật quá ngoài dự liệu……
Nhẫn nại một chút, Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Đao Hành Phong, nói: “Nếu như thậtsự trong Đoạn Đao Môn có người chọc ta khiến ta muốn giết người cho hảgiận, ta sẽ trực tiếp giết ngươi chứ không thèm tính toán với tiểu lâula.”
Mọi ngườinghe Bạch Ngọc Đường nói xong, không hiểu sao đều có cảm giác thật quentai, lập tức soạt một cái mà quay lại nhìn Triển Chiêu, ý là ——— Haingươi thông đồng với nhau sao?
Triển Chiêu nhìn trời —— Qủa nhiên!
“Bạch NgọcĐường, hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng hòng rời đi!” Vệ Hoành ngăn lại Bạch Ngọc Đường, những người khác của Đao Minh cũng rútđao.
Bạch Ngọc Đường không vui, Triển Chiêu cũng cảm giác được sát khí trên người hắn.
“Ai.”
Tại chínhlúc này, Đao Hành Phong đột nhiên giơ tay chặn lại, ngăn lại những người khác, nhìn Bao Đại nhân: “Bao Đại nhân, không phải ngươi nói sẽ điềutra án kiện để trả cho Đao minh một cái công đạo sao? Hiện giờ người cóhiềm nghi đang ở ngay tại đây, ngươi sẽ không trơ mắt mà nhìn hắn chạymất đó chứ?”
Bao Chửng hơi sửng sốt.
Bàng Cát ở phía sau nhếch miệng ——— Ai nha, Đao Hành Phong này là một kẻ đầy thủ đoạn a!
Đao Hành Phong nở nụ cười một tiếng: “Còn phải thỉnh Triển Đại nhân ngăn lại vị có hiềm nghi này.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, cùng với Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Bao Chửng ho khan một tiếng, cũng biết đây chính là Quỷ kế của Đao Hành Phong, nếunhư Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh nhau, nói không chừng sẽ lưỡngbại câu thương.
Chỉ là trước nay Bao Chửng đều công chính liêm minh công bằng chấp pháp, Bạch NgọcĐường xác thực là có hiềm nghi, hẳn là cần phải lưu lại phối hợp điềutra một chút, ít nhất cũng cần phải tự chứng minh mình trong sạch …
“Triển Đại nhân.”
Vệ Hoành cười lạnh một tiếng thúc giục Triển Chiêu: “Sao còn không bắt người?”
Triển Chiêu vuốt cằm, cảm thấy cũng thật khó xử.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhúc nhích, có điều nhìn dáng vẻ kia của Hắn, tiếp theo hẳn là sẽ tiếp tục bỏ đi.
Mọi người ở đây đều không biết tiếp theo sẽ thế nào, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên đưa tay, ôm lấy Tiểu Tứ Tử.
Mọi người đều sửng sốt.
Bạch NgọcĐường liếc nhìn Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đến đứng trước mặt mình, cầmlấy bàn tay bụ bẫm của Tiểu Tứ Tử mà vẫy vẫy Hắn, nói: “Tiểu Tứ Tử, kêuBạch ca ca ở lại ăn cơm đi.”
………………….
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Nói nha, không nói là ta phải đánh nhau với hắn đó.”
“A?” Tiểu Tứ Tử cả kinh: “Muốn đánh nhau sao?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, đánh cho đầu rơi máu chảy, người ngựa bổ nhào.”
Tiểu Tứ Tử liền đưa tay túm lấy ống tay áo Bạch Ngọc Đường: “Vậy thì Bạch Bạch lưu lại ăn cơm đi?”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử lắc lắc ống tay áo của hắn: “Không nên đánh nhau, ăn một bữa cơm đi!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trong ánh mắt cũng có một tia xấu hổ.
Triển Chiêucười gật đầu, ý tứ là —— Hai ta đánh một trận cũng không sao, thế nhưngnếu cứ đánh như vậy sẽ bị người ta chế giễu có phải không a?
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Có thể!”
Triển Chiêu quay đầu lại, nháy mắt với Bao Chửng ——– Thu phục rồi!
Bàng Cát nhịn không được cũng phải tán thưởng —— Nhân tài a!
“Có điều ……”
Triển Chiêu nghe thấy Bạch Ngọc Đường còn có điều muốn nói, liền quay lại nhìn Hắn.
Chỉ thấyBạch Ngọc Đường cũng vươn tay đem Tiểu Tứ Tử qua đưa cho Công Tôn,nhướng mi với Triển Chiêu, nói: “Đánh trước, thua phải mời khách.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt một chút, sau đó ngầm hiểu mà gật đầu một cái: “Được ….”
Tiếng “được” vừa mới ra khỏi miệng, Y đã vung tay một cái, Vệ Hoành phía sau khôngkịp né tránh, rất vừa vặn mà bị Triển Chiêu đánh trúng, liền ôm chặt cái mũi, máu mũi đều chảy cả xuống.
“Ai nha, không cẩn thận a…..” Triển Chiêu nhanh chóng quay lại xin lỗi.
“Đến đây.”Bạch Ngọc Đường vừa nói một tiếng, Triển Chiêu đã nghe thấy tiếng gió ởphía sau, liền chợt loé thân tránh đi, nhảy sang bên một cái rơi xuốngngay giữa đám người của Đao minh.
Khoé miệng Bạch Ngọc Đường hơi nhếch lên một độ cung rất khẽ, liền đuổi theo vào ….
Bàng Cátkhoanh tay xem náo nhiệt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đánh trậnnày, tại sao người bị đánh đều là người của Đao minh a?
Mặt Đao Hành Phong trắng bệch, đám bang nhân dưới tay hắn đã loạn thành một đoàn,mỗi người đều bị Triển Chiêu vô tình đánh trúng, mà mỗi lần đều đánhchính xác vào mũi, chuẩn đến không thể chuẩn hơn được nữa.
Bao Chửng cười lạnh một tiếng, ai nói Triển Chiêu không biết giận chứ.
Bàng Cát đột nhiên kéo kéo cánh tay Bao Chửng, chỉ chỉ hai thân ảnh trắng đỏ tungbay gần như đến không phân rõ ai với ai trong đám người kia, hỏi: “Haingười bọn họ hình như đánh rất vui vẻ a.”
Bao Chửng nhíu mày: “Cái này ngươi cũng có thể nhìn ra sao?”
………….
Công Tôn ômTiểu Tứ Tử, nhìn thấy một đoàn đều loạn cào cào, nhanh chóng túm lấy dây cương lừa lông ngắn mà trốn dưới ban công một tửu lâu cùng mọi người ởđó xem náo nhiệt.
Tiểu Tứ Tử thì xem đến ngây người: “Hai đám mây nha!”
Mà ở lầu cao phía trên bọn họ, trên ban công lầu hai có một Tử y nhân đứng đó, mộttay cầm chén rượu mà chống cằm, nhìn xem rất chuyên chú.
Thật lâu sau, hắn mới sâu kín mà mở miệng nói: “Thì ra ngươi thật sự cũng biết cười.”
Chén rượutrong tay đột nhiên xuất hiện một vết nứt tinh tế, rượu từ trong chéncũng theo ngón tay từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất vỡ vụn ra.