Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 12 Chương 336: Ngủ say




Điều tra được về tiệm thuốc họ Trần rồi, những chuyện khác đều dễ dàng điều tra hơn nhiều.

Dịch Hiền kiểm tra danh sách nhân khẩu Ứng Thiên Phủ, hắn điều tra một chút liền biết được vị Trần chưởng quỹ này tên thật là Trần Độ, đến Ứng Thiên Phủ hơn một năm trước, mở một tiệm thuốc làm buôn bán nhỏ, cũng không phạm pháp bao giờ, giống như những bách tính bình dân khác, có vẻ là một người rất yên phận.

“Hay là bắt hắn tới hỏi chút đi?” Triệu Phổ hỏi Bao Đại nhân.

Hình như Bao Chửng cũng có chút khó xử: “Trần Độ này hiển nhiên là người cẩn thận, lại không biết tính cách hắn thế nào, ngộ nhỡ hắn thà chết cũng không nói, chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể chứng minh được hắn trồng hoa độc bên ngoài thành, nhưng mà giờ hoa cũng đã bị hủy cả rồi, hắn có thể chối bay chối biến. Như vậy, người giật dây hắn phía sau, chẳng hạn như Đan Nghĩa Nhân kia …. Cùng đám sát thủ Nhật Bản cũng không cách nào có thể tra ra được.

Tất cả mọi người cau mày, Bao Đại nhân lo lắng như vậy cũng không phải là không có lý, đám người này đúng là rất cẩn thận.

“Ta đã phái người theo dõi sát Đan phủ cùng tiệm thuốc kia, sớm muộn gì thì cũng có đầu mối thôi, không cần lo lắng nhiều.” Triệu Phổ thấy mọi người buồn bã, liền an ủi mấy câu.

Ân Lan Từ cũng gật đầu: “Đám người trẻ tuổi các ngươi a, không cần phải lúc nào cũng buồn rầu về chuyện tra án, mấy ngày nữa là Tết hoa trà được tổ chức mỗi năm một lần rồi, các ngươi đến Ứng Thiên Phủ vui chơi chút đi?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi: “Tết hoa trà? Là ngày lễ mua hoa trà sao?”

Triển Chiêu giải thích giúp một chút: “Đó là một ngày lễ truyền thống. Tương truyền, năm đó có một thư sinh nghèo vì muốn có lộ phí vào kinh dự thi nên mặt dù rất đau lòng, nhưng cũng phải đem tất cả hoa trà mình trồng được đi bán. Thư sinh kia đặt hoa trà trong giỏ sách của mình cõng sau lưng, đứng giữa phố phường Ứng Thiên Phủ bán. Bởi vì hoa trà của hắn rất đẹp cho nên có rất nhiều người trả giá cao để mua. Thế nhưng Thư sinh sau khi nhìn người muốn mua hoa kia, cảm thấy đó không phải là người yêu hoa, mua hoa của mình sẽ có thể sẽ để nó chết mất, cho nên kiên trì không bán.”

“Thư sinh kia cứ đứng như vậy suốt một ngày, đến lúc chạng vạng tối, hắn cũng không bán hoa của mình đi, chính lúc hắn định đi về thì có một chiếc mã xa xinh đẹp đi ngang qua. Một nha hoàn từ trên xe đi xuống, nói là tiểu thư của nàng muốn mua bồn hoa trà kia. Thư sinh đến trước mã xa, vị tiểu thư kia cũng vén rèm lên ….”

Triển Chiêu nói đến đây, khóe miệng Bàng Dục liền co giật: “Lại là cố tịch về tài tử giai nhân a? Người vén rèm lên là một đại mỹ nhân hả?”

Bao Duyên trừng hắn, ý là —— Ngươi đừng có xen vào phá hỏng không khí.

Bàng Dục bĩu môi.

Triển Chiêu cười cười: “Không phải, phía sau rèm xe là một cô nương bình thường, nhìn còn có vẻ không đẹp bằng nha hoàn kia nữa.”

Mọi người mở to mắt ngạc nhiên, chuyện này xem ra mới mẻ đây, vì vậy cũng kiên nhẫn nghe.

“Vị cô nương kia là một khuê nữ của một thầy giáo trong vùng, rất thích hoa trà. Nghe người ta nói trên phố có một thư sinh điên, đã đi bán hoa còn phải chọn người mua cho nên mới lén chạy ra ngoài xem một chút. Thư sinh liền cùng tiểu thư này nói chuyện về chăm sóc cây cỏ hoa lá một chút, thì phát hiện cô nương này vô cùng tinh thông về hoa trà. Cho nên, thư sinh đã bán hoa cho cô nương kia …. Cầm bạc rồi hắn liền vào kinh dự thi. Lúc ở Khai Phong, thư sinh thường xuyên thư từ qua lại cùng cô nương đó, trò chuyện chút về hoa cỏ, hai người rất hợp duyên.”

Bàng Dục tiếp tục bĩu môi: “Khỏi cần kể, sau đó thư sinh kia chắc chắn đỗ đạt, làm quan rồi trở về cưới cô nương bình thường đó phải không?”

Bao Duyên lườm hắn.

Triển Chiêu lại tiếp tục lắc đầu: “Không có, thư sinh kia rớt, thi không tốt.”

Khóe miệng mọi người co giật: “Vậy trọng điểm câu chuyện là ở chỗ nào?”

Triển Chiêu cười một tiếng: “Sau đó Thư sinh kia trở lại Ứng Thiên Phủ, trên người không còn đồng xu nào, mà trong nhà cô nương kia chỉ có một mình cô nương là nhi nữ, cũng không có nhi tử. Phụ mẫu của thư sinh này đã mất sớm. Cho nên, phụ thân của cô nương đó liền đề nghị thư sinh ở rể, thư sinh đồng ý.”

Mọi người chống cằm, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Sau đó thư sinh này lấy việc trồng hoa trà khởi nghiệp, cuối cùng càng ngày càng phát triển, cho đến khi có hơn nửa chuyện làm ăn của Ứng Thiên Phủ đều là của hắn, hắn trở thành thương nhân giàu nhất Ứng Thiên Phủ, Hoắc Tuyền.”

Mọi người nháy mắt mấy cái.

“Hoắc Tuyền cùng cô nương kia vô cùng yêu thương nhau, cùng nhau trải qua năm mươi năm, tóc hắn đã bạc, gia tài bạc vạn cũng không cưới thiếp, ngày nào cũng ở bên cạnh phu nhân của mình …. Sau đó, phu nhân hắn bệnh qua đời, vì tưởng nhớ nàng, Hoắc Tuyền liền đem ngày bọn họ gặp nhau lần đầu tạo thành Tết hoa trà. Mà đến ngày đó, tất cả cửa hàng của Hoắc Tuyền đều giảm giá một nửa. Dần dần, những cửa hàng khác cũng bắt đầu học theo, vì vậy liền biến thành một ngày lễ thực sự, kéo dài cho đến tận bây giờ.” Triển Chiêu nói: “Những thanh niên trẻ tuổi ở Ứng Thiên Phủ vào ngày đó đều đeo một cái gùi trên lưng, bên trong đặt một bồn hoa trà, nếu như gặp được cô nương mình yêu mến, liền đem hoa trà tặng cho người ta, hoặc những người có ái nhân trong lòng, đều chờ đến ngày đó cầm hoa trà tặng cho người yêu của mình. Dĩ nhiên, ngày đó cũng có rất nhiều nhà tổ chức hôn sự. Tết trà hoa ngụ ý là —— Nguyện chỉ yêu một người, dù đầu bạc cũng không bao giờ xa cách nhau, bất kể sang hèn đều trước sau như một không bao giờ chia ly. So với những truyền thuyết về tài tử giai nhân, đây còn là một chuyện tình đẹp hơn nhiều của hai người chẳng phải tài tử cũng không phải giai nhân.”

“Oa….” Bàng Dục vỗ tay: “Cái này hay a!”

“Nhưng mà ngày đó hẳn là trên đường sẽ có rất nhiều người.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Biết đâu lại có chút đầu mối gì đó.”

“Vậy thì đi dạo chút đi!” Triệu Phổ đề nghị.

Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Lại nhắc tới….” Lục Tuyết Nhi đột nhiên hỏi: “Hôm đó, hoa trà đỏ sẽ được dùng rất nhiều đúng không? Như vậy sẽ có rất nhiều người lên núi hái sơn hoa trà về bán đi.”

Mọi người nhìn nhau một cái.

Công Tôn cau mày: “Có thể nào …. Những loại hoa trà mà Trần Độ trồng sau núi kia cũng chuẩn bị được mang ra bán, hoặc nên nói, chuẩn bị đem tặng cho ai đó?”

“Lần này đánh sập ruộng hoa đó, có khi cũng đỡ được rất nhiều tai họa.” Bao Đại nhân cũng khẽ gật đầu tán thưởng.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Lục Tuyết Nhi: “Sao nương biết?”

Lúc Tuyết Nhi híp mắt mà nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái.

Ân Lan Từ ở bên cạnh than thở: “Có một năm, đúng lúc đến Tết hoa trà, nàng ta đúng dịp đến chỗ ta chơi, lúc đi ngang qua Ứng Thiên Phủ liền cứ thế kéo cả một tòa hoa trà đỏ đến đây.”

Khóe miệng mọi người co giật, Lục Tuyết Nhi quả nhiên là danh bất hư truyền mà.

Sau khi Bao đại nhân nghe xong, cũng cảm thấy chuyện này có chút khả nghi, liền hỏi Dịch Hiền bên cạnh: “Ứng Thiên Phủ này có cô nương nào đặc biệt không?”

Dịch Hiền gãi đầu: “Cô nương đặc biệt?”

“Ách …. Chẳng hạn như một cô nương rất được yêu mến?” Bao Đại nhân cũng không biết diễn tả thế nào.

“Ừm….” Dịch Hiền suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng sờ râu, nói: “Nhắc tới, trong nhà mấy vị đại phú hộ ở Ứng Thiên Phủ này đều chỉ sinh con gái một!”

Tất cả mọi người sửng sốt: “Thật sao?”

“Đúng vậy!” Dịch Hiền gật đầu: “Trong nhà bốn viên ngoại giàu nhất Ứng Thiên Phủ đều chỉ sinh có một nhi nữ duy nhất, tất cả đều muốn kén rể vào nhà. Có đến hơn một nửa nam nhân ở Ứng Thiên Phủ đều muốn ở rể! Phải biết rằng, sau khi ở rể có thể sẽ được thừa hưởng gia tàn bạc vạn, đã phi hoằng đằng đạt chưa nói, lại còn là cực phú, mà điểm quan trọng nhất chính là, mấy vị tiểu thư kia còn rất xinh đẹp nữa.”

“Oa ….” Tinh thần Bàng Dục tỉnh táo hẳn lên: “Chuyện làm ăn này rất tốt a.” Vừa nói vừa chọc Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, đại tài tử nhà ngươi có muốn đi thử chút không?”

Bao Duyên hung dữ trừng Bàng Dục.

“Bốn nhà giàu nhất Ứng Thiên Phủ này có nhiều tiền lắm sao?” Bao Chửng hỏi.

“Tiền cái gì a?”

Lúc này, Bàng Thái sư mấy ngày nay vẫn luôn nhàn nhã lúc này cũng đi vào viện, vừa nghe được chuyện Bao Chửng hỏi có nhiều tiền hay không liền hăng hái hẳn lên.

“A, cực nhiều tiền, sau khi Hoắc Tuyền qua đời liền đến lượt bọn họ rồi, được cái nhân phẩm họ cũng tốt, cũng không phải là loại bất nhân.” Dịch Hiền nói.

“Bọn họ chủ yếu buôn bán cái gì?” Bao Chửng hỏi tiếp.

“Rất nhiều thứ, nhưng kiếm được nhiều nhất vẫn là từ buôn châu báu hoặc trang sức.” Dịch Hiền nói.

“Ta nói này Lão Bao.” Bàng Thái sư bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi đừng cứ thấy người ta giàu liền nghi ngờ nhân phẩm của người ta có được không a?”

Bao Chửng đặt cuốn sách mà Dịch Hiền đưa cho hắn xem xuống, nói: “Nói tiếp.”

Thái sư liền thuận tay cầm sách lên nhìn.

Vừa rồi lúc mọi người thảo luận có vẽ một vòng tròn quanh tên của Trần Độ.

Bàng thái sư liếc mắt nhìn qua, vừa thấy được cái tên đó liền nhìn chằm chằm cuốn sách kia mà ngẩn người.

“Phụ thân, người sao vậy?” Bàng Dục hỏi Thái sư.

“A….” Thái sư sờ cằm: “Trần Độ …. Sao cái tên này quen vậy a? Hình như ta đã nghe qua ở đâu đó rồi!”

“Ở đâu?” Bao Đại nhân nhanh chóng hỏi.

Thái sư gãi đầu gãi tai: “Ừm….”

Bao Đại nhân nóng nảy, kéo tóc Thái sư: “Lúc quan trọng ngươi lại không biết.”

Thái sư ôm đầu xoa xao chỗ tóc bị Bao Đại nhân kéo: “Ai nha! Cái tên này bình thường như vậy! Ai mà nhớ được a!”

Bao Đại nhân giục hắn: “Ngươi nghĩ kỹ lại chút! Có phải gặp được lần trước lúc ngươi đến Hứa Quận cùng Ứng Thiên Phủ không ….”

“A!”

Không đợi Bao đại nhân nói hết, Thái sư đột nhiên vỗ tay một cái: “Ta nhớ rồi! Ngỗ tác đó!”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Thái sư: “Ngỗ tác?”

Thái sư gật đầu: “Lúc Lưu Thiên tại chức, trong nha môn của hắn có một ngỗ tác!”

Bao Đại nhân ngẩn người: “Ngỗ tác kia bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng bốn mươi tuổi!” Thái sư nghiêm túc nói: “Hắn cùng Lưu Thiên phạm tội, sau đó lại cùng bị chém đầu với Lưu Thiên! Tiểu tử kia vừa nhìn qua đã biết không phải là người tốt, lúc nào cũng âm trầm lại giỏi dùng độc, giúp Lưu Thiên đầu độc chết không ít đối thủ.”

Mọi người nhìn chằm chằm Thái sư.

Bao Đại nhân hỏi: “Ngỗ tác đó tên gọi là Trần Độ? Hắn đã chết hai mươi năm rồi thì có liên quan gì đến vụ án này?”

“Ai nha, ta nói Lão Bao a, sao ngươi lại nóng nảy thế chứ ….” Thái sư nhìn trời: “Ta cũng không có nói ngỗ tác kia tên là Trần Độ, mà nhi tử của hắn mới tên là Trần Độ.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Nhi tử của hắn?”

“Đúng vậy!” Thái sư gật đầu: “Lúc đó hắn chỉ khoảng mười hai mười ba gì đó, ta nhớ hắn tên là Trần Độ.”

Mọi người nhìn nhau một cái.

“Trần Độ là con của tử tù?” Dịch Hiền cau mày: “Vậy có thể giải thích được tại sao hắn lại kín đáo như vậy.”

“Phụ thân hắn giúp Lưu Thiên đầu độc chết nhiều người, mà hắn lại trồng hoa độc …. Chuyện này liệu có liên quan gì không?”

“Mấy phú thương trong Ứng Thiên Phủ có quan hệ gì với Lưu Thiên khi đó không?” Triển Chiêu hỏi Dịch Hiền.

Dịch Hiền suy nghĩ một chút: “Năm đó lúc Lưu Thiên bị chém đầu, cũng là lúc cả đám thương nhân cùng chung số phận với hắn, nhưng mà bốn vị này năm đó lại là kẻ địch của hắn, bọn họ rất bất mãn việc Lưu Thiên làm cho nên giúp đỡ quan phủ điều tra ….”

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi nghi ngờ Trần Độ muốn trả thù những người đó sao? Mục đích là báo thù cho cha?”

“Nếu như thực sự đưa những loại hoa này vào trong phủ của những người đó, hậu quả đúng là khó lường được.” Công Tôn không hiểu: “Nhưng mà nếu như những bồn hoa đó không thể đến tay những tiểu thư kia, làm như vậy chẳng phải tỷ lệ thành công sẽ rất thấp sao, không hợp lý!”

“Xem ra, vụ án này cùng vụ án Lưu Thiên nhiều năm trước có quan hệ với nhau một chút, cần cẩn thận điều tra.” Bao Đại nhân bảo đám người Triển Chiêu ở lại Ứng Thiên Phủ, đặc biệt là vào những ngày Tết hoa trà.

Không biết tại sao, Bao Đại nhân luôn cảm thấy có một loại dự cảm, ngày Tết hoa trà có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, những người được phái đi theo dõi Đan phủ cùng tiệm thuốc kia cũng không thu được manh mối gì, ảnh vệ cũng cảm thấy buồn bực, đám người này thật đúng là rất nhẫn nại a.

Mà ở bên trong Hồng Anh Trại lúc này, tất cả mọi người đều xem xét thật kỹ về án kiện của Lưu Thiên năm đó. Thái sư cũng gia nhập, cùng với Thiên Tôn nghiên cứu đống kỳ trân dị bảo lục soát được ở trong nhà Lưu Thiên năm đó.

Mặc dù những bảo bối này sớm đã được sung quốc khố hoặc trả lại cho chủ nhân thực sự, nhưng những bản ghi chép vẫn còn nguyên vẹn ở đây.

Tất cả mọi người không khỏi cảm khái, Lưu Thiên này cũng thật giỏi quá a, đúng là phú khả địch quốc, hơn nữa hắn kiếm đâu ra lắm bảo bối như vậy?

Bạch Ngọc Đường cũng dựa vào ghế mà xem một cuốn sách, đột nhiên …. Hắn nhìn thấy một món đồ, khẽ cau mày một cái mà xem kỹ một đoạn ghi chép.

Đúng lúc này, Hỉ Nhi lại chạy vào: “Thiếu gia, thiếu gia!”

Triển Chiêu nhìn nàng: “Sao vậy?”

“Bên ngoài có người tới, nói là muốn tìm Bạch Ngũ gia.” Hỉ Nhi vừa nói vừa quay sang nói với Bạch Ngọc Đường vừa mới ngẩng đầu lên nhìn: “Ngũ gia, người kia có thể là một tên lừa gạt a!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Tên lừa gạt?”

Hỉ Nhi nghiêm túc gật đầu: “Hắn rất lùn lại rất xấu a! Thế nhưng lại dám nói là ca ca của ngươi!” Vừa nói nàng vừa bĩu môi: “Hắn còn nói ta béo nữa!”

Mọi người nghe xong cũng dở khóc dở cười.

Bạch Ngọc Đường nói: “Có thể là Tứ ca ta tới!”

Hỉ Nhi há to miệng: “Hắn thực sự là ca ca ngươi? Nhưng mà hắn nhìn còn có vẻ lớn tuổi hơn cả Bạch phu nhân nữa mà ….”

“Là nghĩa huynh ta!” Bạch Ngọc Đường nói.

“À….” Hỉ Nhi vốn dĩ không vui, đại thúc lùn đó xấu lắm, vừa gặp đã nói nàng béo rồi, nhưng mà nếu là thân thích của Bạch Ngọc Đường, vậy thì nàng nhịn.

Bạch Ngọc Đường theo Hỉ Nhi ra ngoài, thấy nha đầu vẫn còn bĩu môi, liền nói: “Tứ ca ta trời sinh rất gầy, ăn thế nào cũng không có béo, cho nên hắn hâm mộ những người đầy đặn nhất, nếu hắn nói ngươi béo, đó là vì rất hâm mộ nên mới khen ngươi.”

Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thật a?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Thật!”

Hỉ Nhi lập tức vui vẻ, sờ cái cằm mũm mỉm của mình gật đầu —— Vốn nghĩ cô gia nhà mình rất lãnh khốc, không ngờ lại hiểu lòng người như vậy.

Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn, âm thầm cảm khái, con Chuột này thật ngọt miệng a, ngay cả con chim sẻ béo ú trên cây còn bị hắn dỗ cho hôn mê chứ nói chi đến nha đầu béo này.

Vừa ra đến cửa, quả nhiên đã thấy Tương Bình mang theo một đội mã xa nhỏ đến.

“Lão Ngũ!” Tương Bình đã lâu không gặp Bạch Ngọc Đường, liền nhanh chóng lao đến.

Bạch Ngọc Đường cũng vui vẻ: “Tứ ca, sao huynh lại đến đây?”

“Không phải đệ viết thư hỏi thăm đầu mối sao, Tứ ca đã giúp đệ điều tra rồi, viết thư thì không rõ ràng lắm mà mấy tẩu tử của đệ lại muốn ta đến đón đệ về nhà ăn tết, cho nên ta quyết định đi một chuyến.” Tương Bình vừa nói vừa chào hỏi cùng Triển Chiêu bên cạnh.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi cũng mang người ra.

Tương Bình quả nhiên nhiều chuyện a, vừa mới tiến đến thỉnh an đã nói hai vị bá mẫu đều rất béo, kết quả là bị đánh no đòn.

Vì thế Triển Chiêu mới biết, thì ra ban nãy không phải Bạch Ngọc Đường đang dỗ dành Hỉ Nhi mà là đang nói thật.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu híp mắt nhìn mình, có chút khó hiểu —— Mèo sao thế?

Triển Chiêu thì lại lắc đầu —— Chuột này, lúc nói thật cũng chẳng khác lúc dỗ dành người ta chút nào, miệng ngọt đến cảnh giới tối cao rồi.

Mọi người đi vào trong.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi?”

“Sao?” Triển Chiêu nhìn hắn.

“Ngươi làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Nói thật nghe chút đi!”

“Nói thật cái gì?” Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu khiến cho có chút hồ đồ.

“Chẳng hạn như …. Ta béo ấy!” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn một lúc: “Rõ ràng ngươi ăn mãi cũng không béo …..”

Triển Chiêu dài cằm, khó hiểu —— Tại sao một câu nói thật cũng có thể nghe như đang dụ dỗ người ta chứ?

Vì vậy, Triển Chiêu liền nghiêm túc nhìn môi Bạch Ngọc Đường —- Có bôi mật à?

“Miêu Nhi, có phải ngươi đói bụng rồi không?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu là lạ, liền nói: “Trên thư ta có viết, bảo Tứ ca mang chút mẫu lệ tới, chẳng phải ngươi rất thích ăn sao? Lát nữa chúng ta ra hậu viện nướng đi.”

Triển Chiêu lại càng khó nghĩ hơn —- Chuột này đầy miệng đều là lời ngon tiếng ngọt …. Trước kia mình còn tưởng hắn là người thành thật ăn nói vụng về chứ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Triển Chiêu không khỏi sinh ra một loại ảo giác, hình như Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn nói: “Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi!”

Triển Chiêu chợt cười —– À, là Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi a ….

“Miêu Nhi!”

Mọi người đang đi phía trước đột nhiên nghe thấy Bạch Ngọc Đường kêu lớn một tiếng sau lưng, thanh âm lại còn mang theo vài phần kinh hoảng, liền đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang đỡ lấy Triển Chiêu đang ngửa mặt lên trời mà ngã xuống.

“Chiêu!” Ân Lan Từ cũng bị dọa sợ, chạy tới, Ân Hậu cũng chạy ra.

Mọi người thấy Triển Chiêu hai mắt nhắm lại, giống như ngất đi hoặc ngủ thiếp đi, rất kỳ quái.

“Miêu Nhi?” Vừa rồi Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu là lạ, đột nhiên cười cười sau đó liền ngửa mặt lên trời ngã ngay xuống, cho nên nhanh chóng tiến lên đón hắn.

Triển Thiên Hành nhanh chóng gọi Công Tôn phía trước tới.

Công Tôn chẩn mạch cho Triển Chiêu, vẻ mặt rất mờ mịt mà nhìn Triển Chiêu đang nằm trong ngực Bạch Ngọc Đường.

“Thư Ngốc!” Triệu Phổ hỏi: “Triển Chiêu sao rồi?”

“Có phải bị bệnh hay là trúng độc gì không?” Bao Đại nhân vô cùng lo lắng.

Công Tôn lắc đầu một cái, nói: “Không có, hắn …. Ngủ thiếp đi mà thôi!”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Ngủ thì sao gọi lại không tỉnh?”

Công Tôn lắc đầu: “Ta không biết!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Vẻ mặt Ân Lan Từ đã bị dọa cho xanh mét rồi, muốn lay tỉnh Triển Chiêu, lại thấy Ân Hậu đột nhiên ngăn lại: “Không được!”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Ân Hậu.

“Thật sự là nó chỉ ngủ thiếp đi mà thôi!” Ân Hậu nói.

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Ân Hậu trầm mặc hồi lâu, nói: “Mười hai canh giờ sau sẽ tỉnh.”

“Tại sao?” Triển Thiên Hành không hiểu: “Từ trước đến giờ Chiêu chưa từng như vậy, có phải là bệnh gì hay không?”

Công Tôn cũng không hiểu: “Ta chưa từng gặp qua loại bệnh này.”

“Không phải bệnh.” Ân Hậu đột nhiên cười: “Là Thiên phú!”

Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn Ân Hậu: “Có ý gì?”

“Chờ mười hai canh giờ sau, tự các ngươi hỏi nó đi.” Ân Hậu sờ sờ cằm, lắc đầu rời đi.

Mọi người nhìn nhau.

Nhưng mà Ân Lan Từ cũng yên tâm chút, bảo Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu về phòng, để cho hắn yên tâm ngủ mười hai canh giờ.

Bạch Ngọc Đường tựa vào mép giường chăm sóc Triển Chiêu, chỉ thấy Mèo ngủ rất an ổn, hô hấp đều đặn, sắc mặt hồng nhuận, hắn lại càng cảm thấy khó hiểu —– Rốt cuộc là thế nào?

Mà lúc này, giấc ngủ mà Triển Chiêu trải qua lại không đơn thuần như vậy …. Hắn phát hiện mình đã đến một nơi, một nơi từ trước đến giờ mình chưa từng đi qua, thế nhưng không hiểu sao lại thấy quen thuộc đến vậy.