Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 14 Chương 396: Sa chi âm ảnh




******************

Khô Lâu Hải nổi tiếng là nơi không sinh vật nào sống được độtt nhiên lại xuất hiện một bóng người, hơn nữa, rõ ràng là người đó còn đang nhìn về phía bọn Triển Chiêu ở chỗ giếng khô này.

Mặc dù vẫn chưa quá nửa đêm nhưng ở nơi đại mạc mênh mông hắc ám này…. Một thân ảnh lặng yên quỷ mị xa xa xuất hiện cũng khiến cho người ta hoảng sợ, may là…. Bên này toàn cao thủ.

Túc Thanh sống ở vùng này đã lâu, xung quanh Ma Qủy thành hắn rất quen thuộc, nơi đó không thể có người mới đúng!

“Ai?”

Túc Thanh vừa quát, người nọ cũng không bỏ đi mà đứng bất động ở đó.

Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng người nghiêng người, đi về hướng khác mấy bước.

Lúc này, nhờ có ánh trăng mà Bạch Ngọc Đường có thể thấy rõ bóng người kia, có chút kinh ngạc.

Người nọ mặc y phục đen, trùm từ đầu đến chân, tóc đen dài buộc tùy ý sau gáy, đeo khăn che nửa mặt, sau lưng đeo cung.

Thân hình cân xứng, cao gầy nhưng khỏe mạnh, trên người mặc nhuyễn giáp, nhìn trang phục đến giày dép có chút giống quân trang – Hơi giống trang phục của đặc chủng binh tinh nhuệ của Triệu Phổ.

Dưới ánh trắng, Bạch Ngọc Đường có thể nhìn thấy trong mắt người kia hiện lên tinh quang nhàn nhạt – Võ công người này không thấp.

Tuy rằng người kia vẫn đứng yên không động, nhưng ánh mắt lại đang lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Tứ Tử.

Chỉ là hắn vừa liếc đến Tiểu Tứ Tử đã bị Triển Chiêu chặn đứng đường nhìn rồi.

Triển Chiêu vừa chắn cho Tiểu Tứ Tử, vừa cảnh cáo liếc người kia.

Người nọ giương mắt, từ thật xa đối mắt với Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử cũng đứng lên, trốn sau Triển Chiêu, lộ ra nửa đầu tò mò nhìn người ở xa xa.

Hai bên cứ giằng co như vậy một lúc, một trận gió đêm nhè nhẹ thổi lên, người nọ phất tay…

“Phịch” một tiếng, một bao hành lý lớn bị ném ra, người kia xoay người lại.

Bạch Ngọc Đường chợt thấy thân ảnh màu đỏ bên cạnh lóe lên.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường gọi một tiếng, nhưng Triển Chiêu đã sớm chờ đợi thời khắc này rồi, đối phương vừa khẽ động hắn đã như một mũi tên tiến thẳng về phía người kia, rõ ràng không muốn cho hắn chạy mất như vậy.

Có vẻ Hắc y nhân kia cũng bị khinh công của Triển Chiêu làm cho kinh hãi, nhanh chóng lẩn vào màn đêm phía sau.

Triển Chiêu theo sát hắn, Bạch Ngọc Đường cũng tung người theo, Túc Thanh cũng định đi thì chợt nghe Bạch Ngọc Đường bỏ lại một câu: “Trông Tiểu Tứ Tử.”

Túc Thanh đứng lại, quay đầu lại cùng Tiểu Tứ Tử đang chẳng hiểu chuyện gì nhìn nhau.

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đuổi sát theo hắc y nhân kia vào Khô Lâu Hải rồi.

“Ai…” Túc Thanh nóng nảy, quả nhiên với tính cách của hai người này sẽ chẳng thèm quan tâm đó là Khô Lâu Hải hay Qủy Hải gì, theo vào luôn rồi.

Túc Thanh lấy tín hiệu liên lạc từ tay áo ra, ném lên trời cao, tín hiệu màu đỏ “bùm” một tiếng nổ tung trên bầu trời, tạo thành một con phượng hoàng đỏ rực.

***

Lúc này, trong Hỏa Phụng Đường, Lâm Dạ Hỏa đã nhìn thấy tín hiệu đi ra.

Trên thành, Tang Bôn nhíu mày: “Tín hiệu ở gần Khô Lâu Hải.”

Lâm Dạ Hỏa huýt gió một cái, sau đó nhảy thẳng lên thành cao.

Cửa thành Ma Qủy mở rộng ra, tiếng ngựa hí truyền đến…. một hắc mã như đạp trên lửa chạy tới.

Lâm Dạ Hỏa thả người nhảy xuống, vừa rơi vào lưng Ngai Ngai đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ sau truyền tới, Sơ Thất cũng đến rồi.

Hắn còn đang buồn bực thì chẳng biết Trâu Lương đã chui từ đâu ra, nhảy lên lưng Sơ Thất.

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn: “Ngươi tới làm gì? Ma Qủy Thành là địa bàn của ta!”

Trâu Lương nhìn hắn một cái: “Tiểu Tứ Tử là Tiểu Vương gia nhà ta.”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, thấy Trâu Lương đạp mông Sơ Thất một cái, Sơ Thất vùng lên chạy trước Ngai Ngai.

Lâm Dạ Hỏa giận: “Câm Chết tiệt, cướp danh tiếng của ta… Ái!”

Còn chưa nói hết, Ngai Ngai bị Sơ Thất dẫn trước đã điên tiết rồi, tung vó đuổi theo, Lâm Dạ Hỏa thiếu chút thì bị nó hất ngã, nhanh chóng giữ chặt dây cương.

Trên thành lau, Liễu Hàn Tinh và Gia Cát Âm thấy hai con ngựa chớp mắt cái đã chạy mất dạng, không biết nói sao.

Ở bên kia, La Tử Mục cũng dẫn theo mấy trăm nhân mã của Hỏa Phụng Đường đuổi theo.

Thiên Tôn và Ân Hậu và Vô Sa đại sư cũng nghe được động tĩnh, đi ra.

Thiên Tôn tò mò hỏi: “Đi làm gì đấy?”

Gia Cát Âm nói: “Vữa nãy Túc Thanh nói Tiểu Tứ Tử muốn đến tế cha nương ở chỗ Công Tôn nhặt được nói, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi cùng nó, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”

“Vậy sao?” Thiên Tôn hăng hái, kéo tay áo Ân Hậu: “Chúng ta đi cứu bọn nhỏ đi!”

Khóe miệng Ân Hậu giật một cái, nhìn hắn.

Vô Sa đại sư cũng thở dài.

Thiên Tôn còn rất dũng mãnh: “Nhanh lên chút đi! Bọn nhỏ gặp người xấu rồi!”

Ân Hậu cấm ngữ, nhìn chằm chằm hắn một lúc thật lâu: “Ngươi nghĩ hài tử nhà chúng ta là thiện nam tín nữ gì à? Hẳn là nên lo lắng cho đám người xấu bọn chúng gặp phải mới đúng chứ?”

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một lúc cũng thật lâu, bất mãn chẹp miệng dưa tường: “Trẻ con lớn rồi chẳng thú vị gì hết!”

***

Lúc này, trong Khô Lâu Hải, hắc y nhân chưa kịp lẩn vào bóng tối đã bị Triển Chiêu kéo lại cây cung trên vai.

Hắc y nhân xoay người đánh một chưởng… nhưng Triển Chiêu đã biến mất.

Hắc y nhân khẽ nhíu mày, giơ tay vung lên, hai cây trường đao rơi xuống, hắn xoay người lại vung lên song đao, nhưng chém trúng lại là Cự Khuyết vừa ra khỏi vỏ.

Lúc Bạch Ngọc Đường rơi xuống cạnh hai người đã thấy đầy trời cát bay đá chạy, Triển Chiêu đã giao thủ với người kia rồi.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài quan sát công phu của hắc y nhân kia, nhịn không được nhíu mày – Đấu pháp của hắc y nhân chuẩn mà ngoan, động tác nhanh gọn dứt khoát, rất thực dụng, nhìn qua cũng biết là quân binh.

Triển Chiêu giao thủ với hắn cũng có chút giật mình, công phu người này rất giỏi, kinh nghiệm thực chiến lại rất phong phú, nhưng mà cũng không nhìn ra thuộc môn phái nào, sao lại xuất hiện ở đây?

Có vẻ như hắc y nhân chỉ muốn nhanh thoát thân, cũng không có ý muốn giết Triển Chiêu.

Mà Triển Chiêu cũng chỉ muốn bắt lại hắn để hỏi xem hắn là ai, Triển Chiêu muốn bắt hắn lại một phần vì hắn thần bí xuất hiện ở giữa Khô Lâu Hải, phần khác vì ban nãy hắn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử. Trong ánh mắt hắn ngoại trừ tìm tòi nghiên cứu thì cũng không có ác ý gì…. Ít nhất…. Triển Chiêu không cảm thấy hắn uy hiếp Tiểu Tứ Tử, nhưng vẫn cần hỏi rõ.

Bạch Ngọc Đường thấy hai người, một người muốn chạy, một người không cho chạy nhưng lại không hề muốn làm hại đối phương thì không biết phải nói sao, cứ đánh thế này có đánh đến sáng mai cũng chẳng dừng nổi.

Chính lúc này xung quanh lại nổi lên tiếng gió.

Bạch Ngọc Đường nghiêng tai lắng nghe…. Hắn cảm thấy hình như ở dưới nền đất có cái gì đó.

Triển Chiêu cũng cảm thấy hình như dưới nền cát có gì đó đang di chuyển.

“Cẩn thận!”

Triển Chiêu hơi sững sờ, hắc y nhân giao chiến với hắn đột nhiên nói, Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy, ngẩng mặt nhìn hắn…. Người này nói tiếng Hán.

Chỉ thấy Hắc y nhân đột nhiên rút khỏi vòng chiến, không dây dưa với Triển Chiêu nữa, vừa thu song đao lại đã rút ra hai thanh đao khác từ trong giày.

Triển Chiêu hơi sững sờ.

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, cấu tạo hai thanh đao này hơi kỳ quái, lưỡi đao rất sắc, đầu lưỡi đao còn có móc câu, chẳng biết dùng để làm gì.

“Tránh ra.” Hắc y nhân bỗng nhiên nói: “Phải giết hết!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhanh chóng lui ra, gần như cùng lúc đó, dưới nền đất nho ra mấy cái bóng đen.

Động tác mấy thứ đó cực nhanh, ban đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tưởng là dã thú nhưng lúc đến trước mắt mới biết là người, hơn nữa màu da giống hết xác thiêu, mặt méo mó, trong miệng có nanh.

Triển Chiêu nhướng mi, ngẫm nghĩ – Là người hay quỷ đây?

Bạch Ngọc Đường phía sau đã sớm dùng đao chém chết một cái rồi, không cần hắn y nhân kia phải nhắc nhở, thứ này đương nhiên phải diệt sạch.

“Thứ gì vậy?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

“Sẽ cắn người, nhất định phải chém đứt đầu, không được để bị chúng cắn.” Hắc y nhân vừa nói vừa lưu loát chém đứt đầu hai quái vật.

Đám quái vật dưới nền đất và nhô ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chém rớt mấy cái khác.

Một lúc sau, mặt đất liền yên tĩnh lại.

Hắc y nhân thu đao, rút cung tên giương lên, sau đó đột nhiên bắn một mũi tên…. Nhìn lại, một quái vật màu đen vừa chui từ trong cát ra đã bị mũi tên bắn thủng đầu, ngã quỵ.

Đúng lúc này, nhân mã của Lâm Dạ Hỏa và và Trâu Lương đã đến sát Khô Lâu Hải rồi, vừa mới thấy Túc Thanh và Tiểu Tứ Tử ở bên đường, hai người xuống ngựa.

***

Bên trong Khô Lâu Hải, vừa thu thập xong đám quái vật kia, hắc y nhân xoay người đi.

“Khoan đã.” Triển Chiêu đuổi theo, gọi hắn: “Ngươi là quân Tống sao?”

Hắc y nhân vẫn không dừng bước, chỉ nói: “Đây không phải nơi các ngươi nên tới.”

“Ngươi biết Trâu Nguyệt không?” Triển Chiêu hỏi một câu.

Hắc y nhân hơi dừng bước chân lại một chút, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, chỉ lưu lại một câu: “Hắn đã chết rồi!”

***

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, vừa định hỏi tiếp thì Hắc y nhân kia đã nhảy vào một cái hố cát, vừa tìm lại đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Triển Chiêu quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường dứng bên kia cũng khẽ cau mày, không biêt đang suy nghĩ cái gì.

Triển Chiêu đi tới, thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn mấy quái vật đầu đã lìa khỏi cổ bên chân.

“Sao lại như vậy?” Triển Chiêu phát hiện ban nãy những quái vật này còn có hình người, lúc này lại cứ như bốc hỏa, trên người xuất hiện những đốm lửa đỏ, nhưng mà không có bốc cháy, chỉ trong nháy mắt, toàn thân thể như bị đốt thành tro bụi, sụp xuống bị gió thổi bay.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau.

“Này.”

Cách đó không xa, có tiếng người gọi bọn họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay sang, thấy Lâm Dạ Hỏa đi tới, Trâu Lương cũng đứng cách đó không xa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Hắc y nhân kia nói Trâu Nguyệt đã chết, tuy rằng hình như còn có ẩn tình gì đó, không biết có tin được không…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn ý quyết định trước tiên đừng nói gì cho Trâu Lương vội, cùng Lâm Dạ Hỏa đi ra ngoài.

“Bên trong toàn xoáy cát thôi, các ngươi đừng có tùy tiện đi vào thế.” Lâm Dạ Hỏa vừa đi vừa hỏi: “Túc Thanh nói các ngươi đuổi theo hắc y nhân vào, người đâu rồi?”

“Nhảy vào xoáy cát rồi.” Triển Chiêu trả lời.

“Cái gì?” Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, sau đó sờ cằm: “Qủa nhiên trước đây không phải ta gặp ảo giác.”

“Trước đây ngươi cũng gặp à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ…. Có một lần nhìn thấy từ xa, hình như trong xoáy cát có người, nhưng sau đó lại biến mất ngay nên ta cứ tưởng mình nhìn nhầm.”

Mọi người ra khỏi Khô Lâu Hải, thấy Tiểu Tứ Tử và Túc Thanh đang ngồi xổm ven đường, trước mắt là cái “bao y phục” cực lớn mà hắc y nhân kia vứt lại.

Nằm dưới đất là một người, một tay đã mất, cánh tay được băng bó, máu đã cầm rồi nhưng sắc mặt thì tái nhợt, người cũng suy yếu.

Tiểu Tứ Tử đang dùng ngân châm trị liệu cho hắn, gấp đến độ trán đầy mồ hôi.

Túc Thanh an ủi bé: “Không cần nóng vội đâu Tiểu Tứ Tử, trong Ma Qủy thành có thầy thuốc, tuy không thể trị được quái bệnh như cha cháu nhưng trị gãy tay gãy chân thì cũng rất ổn.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu đi tới, ngồi xổm xuống xem, thấy trên mặt đất là một người mặc y phục ngoại tộc, nhìn có chút quen mắt…

“A Kỳ Nhĩ.”

Trâu Lương nhìn thoáng qua, gọi.

Mọi người kinh ngạc.

“Huynh đệ kia của A Hạ Nhĩ và A Mễ Nhĩ sao?”

Trâu Lương gật đầu: “Không ngờ lại bị đứt một tay.”

“Hắc y nhân kia cứu hắn sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Căn cứ theo lời A Mễ Nhĩ và A Hạ Nhĩ nói thì rất có khả năng.” Bạch Ngọc Đường nói: “A Hạ Nhĩ cũng nói là họ bị đám quái vật kia tập kích, có thể A Kỳ Nhĩ đã bị thương.”

“Hắc y nhân kia là ai?” Trâu Lương hỏi, có vẻ rất hứng thú.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Hắn không nói nhiều, nhưng có vẻ không giống người xấu.”

Đang nói chuyện thì xa xa đã truyền đến tiếng khèn, sau đó tiếng vó ngựa ầm ầm chẳng khác nào tiếng sét vang lên.

Trâu Lương giương mắt nhìn qua, có chút kinh ngạc.

“Sao vậy?” Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Triệu Phổ xuất binh à?”

Trâu Lương sờ cằm, nói: “Không chỉ có vậy…. Hình như Liêu Quốc và Tây Hạ cũng xuất binh.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, từ xa nhìn lại, dọc ven Qủy Hải có những ánh lửa lóe lên, nhìn qua cũng nhận ra là vô số ngọn đuốc.

“Xem ra.” Bạch Ngọc Đường nói: “Triệu Phổ muốn vây trọn Qủy Hải lại.”

Trâu Lương dở khóc dở cười: “Qủa nhiên là chuyện hắn sẽ làm.”

***

Trên thành lầu xa xa, Thiên Tôn nhón chân vịn thành tường nhìn về hướng Qủy Hải: “Oa! Tiểu tử Triệu Phổ này quả nhiên chơi thật lớn a! Ta thích!”

Ân Hậu cũng khoanh tay nhìn, dù Qủy Hải có lớn đến đâu thì ba nhà cũng xuất binh ra vây sẽ chẳng mấy chốc sẽ vây kín, quả nhiên đủ lớn, Triệu Phổ này hoặc là không làm, hoặc là sẽ làm cho ra làm a…. Qủa nhiên là con cháu Triệu thị.