Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 17 Chương 554: Thích khách




Lời Thiên Tôn nói làm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa thở phào nhẹ nhõm lại nhăn mi —— còn mấy kẻ không chạy?

“Chưa so trận thứ ba nữa sao?” Lúc này, đoàn người đã chờ không nổi nữa mà hỏi ra lời.

Phương Bách Tể nói, “Nga, tỷ thí tạm thời kết thúc, vòng thứ ba giữ lại chờ đến tứ viện tỷ thí sẽ phân ra thắng bại...”

“Ôi chao?!” Đoàn người bất mãn, trong nháy mắt tiếng xì xầm nghị luận ồ lên.

Phương Bách Tể giảng hòa, “Đều tản đi thôi, một hồi mưa càng trở nặng đó.”

Đang nói chuyện, có mấy tiểu tư chạy tới thu dọn đồ, bắt đầu xếp cái ghế thu cái chén vân vân, ý là —— tan cuộc rồi.

Đoàn người bất đắc dĩ, tuy rằng tiếc nuối, bất quá ngày hôm nay cũng coi như xem được hai vòng tỷ thí hay, không thể làm gì khác hơn là quay về nhà...

Nam Cung nhìn Triệu Trinh, ý là —— hồi cung nha?

Triệu Trinh cũng không nhúc nhích, vuốt cằm nhìn đoàn người tứ tán phía dưới.

Triệu Lan bĩu môi, ý là —— mãi mới chạy ra ngoài được một chuyến, náo nhiệt chưa xem xong, lát nhất định phải rủ Hoàng huynh đi chợ đêm xong mới hồi cung.

Lúc này, có một gã tiểu tư cầm khay, chạy tới thu dọn đồ ở trên cái bàn Triệu Trinh ngồi.

Ngay lúc hắn đưa tay lấy cái chén, đột nhiên hàn quang chợt lóe...

Khóe miệng Triệu Trinh, khẽ nhếch lên.

Một tiếng “đương” truyền đến, nhìn nữa thì thấy Nam Cung cầm đao chắn trước mặt Triệu Trinh, mà gã tiểu tư vừa rồi, hai tay nắm hai thanh chủy thủ, đâm về phía Triệu Trinh, trong nháy mắt bị Nam Cung ngăn trở, hắn ném khay trà rơi xuống đất... Thanh âm loảng xoảng đột ngột vang lên dọa cho Dương Thiếu Cung và Phương Bách Tể nhảy dựng.

Thích khách nọ lần đầu tiên công kích không thành thì lóe... Tới phía sau Triệu Trinh.

Một bên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mi —— công phu hảo nha!

Chỉ là trước khi hắn kịp xuất đao thứ hai đã bị Nam Cung Kỷ một cước đạp ra ngoài.

Triệu Trinh cười, gật đầu, “Như vậy mới đáng gọi là thích khách.”

Dương Thiếu Cung hết hồn, đang muốn hô lên “Bảo hộ Hoàng thượng”, chỉ là chưa kịp mở miệng, đã bị Tạ Viêm bịt mồm.

Triệu Trinh ngồi bất động.

Tạ Viêm nói với Phương Bách Tể, “Nhanhsơ tán người đi.”

Phương Bách Tể lúc này cũng chú ý thấy mọi người vây xem hồi nãy bây giờ đang đi ra ngoài, bên này động tác giao thủ quá nhanh nên chưa có ai chú ý đến.

Vừa rồi nếu Dương Thiếu Cung hô lên “Bảo hộ Hoàng thượng”, có lẽ không tạo ra rối loạn gì, nhưng chắc chắn ai cũng sẽ để ý sang bên này, rồi lần khần mãi không đi, làm sao sơ tán nhanh chóng được?

Lúc này, chợt nghe Bàng Dục hô lên, “Trà lâu đối diện có một trận tỷ thí khác a! Nghe nói còn đặc sắc hơn bên này! Nhanh đi xem a!”

Đoàn người vừa nghe thấy vội chạy nhanh ra ngoài, người sau nối đuôi người trước, cũng không quên bàn tán, sao mà nhiều cái hay để xem vậy nha?

Ngay lúc đoàn người chạy ra ngoài, có mấy người cũng chạy về hướng ngược lại, hơn nữa tốc độ kỳ khoái.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Trinh... Thì thấy Triệu Trinh vẫn ngồi đó, có vẻ vô cùng hài lòng.

Nam Cung sau khi đạp bay thích khách đầu tiên thì có hai kẻ khác lại xong lên...

Nam Cung khẽ nhíu mày... Đột nhiên “vút” hai tiếng...

Nhìn nữa, hai thích khách nọ nằm sấp dưới chân Triệu Trinh, phía sau trúng hai mũi tên.

Nam Cung vừa ngẩng đầu, thì thấy Long Kiều Quảng ở nóc nhà đối diện khẽ hất đầu với hắn... Nam Cung hơi nghiêng thân... Một mũi tên bay qua tai hắn, trúng vào vai thích khách phía sau, kéo hắn bay ra ngoài, cắm lên một cây cột phía xa, không thể động đậy.

Công Tôn nhìn thoáng qua —— Long Kiều Quảng xảo diệu tránh đi chỗ hiểm, đều để lại người sống.

Mấy thích khách xông lên sau đó đều bị cung thủ Long Kiều Quảng an bài bắn chết.

Lúc này... Trong viện đã chỉ còn lại có Triệu Trinh cùng với người của Khai Phong phủ, người xem náo nhiệt đều đã chạy hết, đám thích khách cũng đều nằm dưới đất... Bên ngoài, Âu Dương dẫn theo mấy trăm Hoàng thành quân đi vào.

Lúc này, bầu trời nổi sấm sét... Vũ thế trong nháy mắt tăng mạnh, gần như đã biến thành mưa to.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Ân Hầu, ngẩng mặt, nhìn bầu trời xám xịt và màn mưa dày bên ngoài chòi nghỉ mát, cứ cảm thấy... trong nước mưa, hình như có gì đó.

Ân Hầu hỏi Thiên Tôn, “Mấy người?”

“Bốn người.” Thiên Tôn nói.

Ân Hầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, còn có Triệu Phổ cách đó không xa cùng với Lâm Dạ Hỏa đang ngồi chồm hổm trên lan can, “Mỗiđứa một tên đi.”

Tiếng nói vừa dứt... Thì thấy bốn người song song “xoát” một tiếng lóe ra bên ngoài... Tiêu thất trong màn mưa.

Lúc này, Tạ Viêm bọn họ bị tập trung lại một chỗ, Khai Phong tam tử và Dương Thiếu Cung cũng chạy tới bên cạnh Bao Duyên bọn họ, Qua Thanh coi chừng mọi người, Hồng Cửu nương và Hắc Thủy bà bà cũng lắc lư nhập bọn.

Tào Kiến vàTào Khôn còn chưa rõ tình hình lắm, hoang mang hỏi, “Đây là thế nào...”

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên...

Trước mắt hiện lên một bóng người.

Tào Nguyên giật mình không biết là người hay quỷ... Nhưng không đợi hắn thấy rõ, Qua Thanh đã giơ tay chém xuống...

“Ầm” một tiếng... Một hắc y nhân bị đao chém trúng cổ rơi xuống dưới chân tào khôn và tào kiến, trong tay cầm đao.

“Oa a!” Mấy người thư sinh dù sao cũng chưa từng thấy qua cảnh này, sợ đến mức tránh hết sang một bên.

Qua Thanh thu lại đao.

Ân Hầu nhíu mày hỏi Thiên Tôn, “Hiện tại mấy người?”

Thiên Tôn nói, “Lại bốn người nữa...”

Thiên Tôn vừa dứt lời, thì thấy trong màn mưa bên ngoài chòi nghỉ mát, một thân ảnh hồng sắc xuất hiện... Thanh âm Cự Khuyết ra khỏi vỏ quen thuộc vang lên khiến Tiểu Ngũ cũng gầm lên một tiếng.

Hàn quang hiện lên, Triển Chiêu rơi xuống đất, bên chân có hai thích khách rơi xuống... Trên người hoàn chỉnh không sứt mẻ, cũng không thấy có vết thương gì.

Ngay khi nhóm thư sinh mở to mắt hiếu kỳ nhìn thì trên lưng hai kẻ đó xuất hiện hai vết máu tinh tế...

Triển Chiêu vẫy nước trênCự Khuyết, ngay khi hắn thu kiếm, hai thích khách cầm kiếm xuất hiện trước mắt hắn...

Trong nháy mắt Triển Chiêu tra Cự Khuyết vào vỏ... Bạch sắc thân ảnh xuất hiện ngay trước mắt hắn. Bạch Ngọc Đường cũng chưa rút đao ra, vỏ ngoài Vân Trung quét qua, chém màn mưa rẽ thành hai phần... Nơi vỏ đao đảo qua, đột nhiên lại xuất hiện hai người, đúng lúc bị vỏ đao hung hăng đập trúng ngay tai, sau đó xoay đúng một vòng rồi ngã xuống đất, cái cổ lệch hẳn sang một bên.

Chúng thư sinh đồng loạt nhe răng —— ai da!

Công Tôn sờ sờ cằm, “Ai nha, đều trọng thương rồi, vẫn là Triển Chiêu tương đối nhẹ tay, hai người kia chỉ bị thương nhẹ.”

Công Tôn vừa mới dứt lời, thì thấy Lâm Dạ Hỏa ngồi chồm hổm trên một trụ đèn, chờ thân ảnh hồng hồng của hắn ở trên không trung đảo qua vài cái rồi lại chậm rãi hạ xuống, mọi người chợt nghe “huỳnh huỵch” hai tiếng.

Nhìn nữa, hai hắc y thích khách ngã ở bên cạnh ghế đá, tứ chi lắc lắc, hai mắt trắng dã.

Công Tôn nhíu mày, “Chậc chậc, hai người này … ừ thì vẫn cứu được...”

Nói xong, không trung đột nhiên một trận gió đảo qua...

Mọi người nhìn thấy Triệu Phổ mỗi tay ấn ót một thích khách, rơi xuống đất, rồi mọi người nghe thấy hai tiếng nổ vang lên, khóe miệng đều giật giật... hai thích khách nọ bị cửu Vương gia đập xuống đất, hơn phân nửa cái đầu không biết đã bị đập dẹp hay đã bị lún vào trong đất.

Công Tôn lắc đầu, “Hai người này phỏng chừng hết cứu... Triệu Phổ quả nhiên hắc nhất!”

Bao Duyên hiếu kỳ hỏi Ngô Nhất Hoạ ở bên cạnh đang xem náo nhiệt, “Tiểu Họa thúc, vì sao những người đó đều không nhìn thấy?”

“Đó là ảnh thích khách.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Chuyên dùng thủy độn thuật.”

“Thủy độn?” Bao Duyên hỏi, “Là ai a?”

“Thích khách cao cấp.” Hồng Cửu nương cười cười, “Cái loại chuyên dùng để thứ vương sát giá ấy, mấy người này công phu cũng không tệ lắm, bất quá chủ nhân còn chưa xuất hiện.”

“Chủ nhân gì ạ?” Bàng Dục hiếu kỳ.

“Ảnh thích khách chính là cái bóng của thích khách.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Thích khách chân chính chỉ có một, những kẻ khác chỉlà ảnh thích khách, dùng để dẫn dắt rời đi lực chú ý và đánh yểm trợ, những người này đều là tử sĩ giỏi về sử dụng độn thuật và ngụy trang, đều sẵn sàng đánh đến chết.”

Nguyên đám mọt sách làm sao đã từng gặp qua trạng huống này, Lại Thiên Thanh cũng tò mò, “Vậy... Ảnh thích khách thường có bao nhiêu a?”

“Không chừng.” Cửu nương nhún vai, “Có thể mười mấy, có thể trăm mấy.”

“Trăm mấy?” Thuần Hoa cả kinh, “Nhiều như vậy?”

Âu Dương ở ngay phía sau hắn, nhấc chân đạp mông thằng cháu, “Nói nhảm, xem coi đối tượng ám sát là ai.”

Mọi người soạt một tiếng xoay mặt... Triệu Trinh không chút sứt mẻ ngồi ở chỗ kia, vẫn như cũ dùng tay xoay xoay ban chỉ, có vẻ đang tính toán gì đó.

Lại Thiên Thanh tò mò, “Ta nói, Hoàng công tử kia là ai a?”

Hắn nói chưa dứt lời, chợt nghe Lâm Tiêu đột nhiên hô lên, “Cẩn thận!”

Rồi túm lấy Lâm phu tử...

Mọi người ở đây ngây người, song song đó, hàn quang hiện lên... Đao phong hướng thẳng đến yết hầu Lâm phu tử.

Triệu Phổ bọn họ chau mày —— cái này không phải ảnh thích khách!

Quả nhiên, võ công của thích khách này khác hẳn những kẻ còn lại, tốc độ xuất đao cực nhanh, Lâm Tiêu cũng công phu không kém, một phen kéo lấy Lâm phu tử nhưng thấy tránh không thoát, liền nghiêng người đẩy phu tử ra phía sau... Nhìn tư thế như muốn đỡ dùm một đao này.

Chỉ là... Lưỡi đao sắp chạm vào vai Lâm Tiêu thì bị một cánh tay nắm lại.

Khai Phong chúng học sinh vẫn duy trì ở trạng thái chấn kinh, há to miệng ngửa ra sau... Nhất là Lâm Tiêu, hắn che cho Lâm phu tử sau đó ngã sấp xuống, cũng may Cửu nương vừa giúp hai người một phen.

Nhưng mà, tràng diện lúc này có chút quỷ dị.

Chỉ thấy không trung tựa hồ có một cây đao, thế nhưng lại tựa hồ như không có, mà có một bàn tay của tiểu hài nhi, nắm lấy lưỡi đao, cánh tay này, nhìn chỉ là của một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi. Mọi người tập trung nhìn vào... Hắc Thủy bà bà một tay bắt lấy lưỡi đao... Trong tay kia còn cầm theo Tiểu Bạch xà.

Mọi người hít sâu một hơi.

Sau đó, thanh đao hầu như vô hình, chỉ có đao phong dần dần hiện lên, nắm đao là một thích khách mặc y phục mày xám, gần như cùng màu với bầu trời bên ngoài...

Đôi mắt đỏ như đá thạch lựu của Hắc Thủy bà bà chậm rãi nhìn vào thích khách che mặt kia.

“Răng rắc” một tiếng... Bả đao bị gập gãy thành hai đoạn, Hắc Thủy bà bà cầm đoạn đao trong tay vung lên... Thích khách nọ trúng một đao ngay trán, bay ra khỏi chòi nghỉ mát.

Người của Thái Học viện mục trừng khẩu ngốc nhìn, một lúc lâu, Vương Kỳ nhảy dựng, “Tiểu hài nhi giết người!”

Mọi người nhìn trời.

Bàng Dục chọt hắn, “Đừng nói lung tung, gọiBà Bà!”

Vương Kỳ há to miệng —— không phải chứ?

“Bà bà?” Lâm Tiêu và mọi người cũng kinh hãi phi thường —— mấy người bọn họ trước vẫn đoán Hắc Thủy bà bà có phải chất nhi nữ các loại của Triển Chiêu hay không, một nữ oa nhiều lắm là mười lăm tuổi, ngoại trừ con mắt có chút dọa người ra thì rất khả ái mà! Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi?

Bao Duyên vươn ba ngón tay, ý là —— ba con số.

Mọi người “A...” một tiếng hút không khí.

Hắc Thủy bà bà khẽ che miệng, “hắc hắc” cười hai tiếng.

Y Y và Triệu Lan nâng Lâm phu tử và Lâm Tiêu dậy.

Triệu Trinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

Triển Chiêu và mọi người cũng đây đó nhìn nhau —— kẻ này không phải là ảnh thích khách! Lẽ nào... Ám sát Triệu Trinh chỉ là yểm hộ, mục đích chân chính là muốn giết Lâm phu tử?

Triệu Trinh tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, hắn đứng lên, như muốn đi xem tình hình Lâm phu tử... Ngay khi hắn đứng lên, Nam Cung ở phía sau ôm lấy vai hắn kéo về sau...

Sau đó, chợt nghe “ầm” một tiếng, một xà ngang trên đỉnh chòi nghỉ mát, rơi xuống ngay chỗ Triệu Trinh.

Nam Cung một taykéo Triệu Trinh tránh ra phía sau, đang muốn dùng tay còn lại đánh vỡ xà ngang, nhưng lúc đưa tay lên trong đầu hắn nghĩ tới một chuyện —— xà ngang rớt xuống, thì chẳng phải chòi nghỉ mát cũng sẽ sập sao...

Trong lúc Nam Cung đang phán đoán tình hình thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người túm một người, đưa hắn và Triệu Trinh bay ra ngoài... Những người còn lại đang đứng dưới chòi cũng được đưa ra.

Thiên Tôn chợt lóe, ôm lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Ân Hầu, ý là... Ngươi lên đi!

Ân Hầu nhìn trời... Nâng tay... Một chưởng đánh về phía xà ngang nọ.

Mọi người chợt nghe “ầm” một tiếng... Chòi nghỉ mát vốn bởi vì mất đi xà ngang mà nghiêng lệch sắp sụp xuống bị Ân Hầu một chưởng đánh bay ngược trở lại.

Nóc chòi trên không trung vỡ tứ tán...Sau khi xà ngang bị đánh gãy, có ba nhân ảnh xuất hiện. Ba người này cũng mặc y phục ảnh sát thủ, trong tay không cầm kiếm mà cầm ám khí, tư thế như muốn cho Triệu Trinh một kích trí mạng.

Không đợi ba bọn chúng hạ thủ, không trung ba mũi tên bay tới … Toàn bộ đều bay vòng, trúng ngay giữa cổ, cả ba bị đánh bật ra ngoài, lúc rơi xuống đất thì đã đi đời nhà ma.

Ngô Nhất Hoạ hơi nhướn mi —— xa xa thân ảnh Long Kiều Quảng qua một màn mưa đã nhìn không rõ lắm, thế nhưng bắn tên rất chuẩn! Tiểu tử này quả nhiên có khả năng bẩm sinh kinh người, chỉ dạy hắn một lần, mà đã có thể bắn ra mũi tên như thể ở trong cơn mưa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì nhìnba thi thể thích khách... Ba tên này công phu không tốt bằng tên vừa rồi ám sát Lâm phu tử! Chuyện gì xảy ra?

Lúc này, chu vi chỉ còn lại tiếng mưa rơi xoát xoát.

Nam Cung che dù cho Triệu Trinh, Triệu Trinh ngẩng đầu... Vừa rồi ba thích khách kia bị Long Kiều Quảng bắn trúng cổ khiến máu phun tung toé lên tán dù của Nam Cung, nước mưa lao xuống, cấp tốc rửa sạch... Tán dù xuất hiện một hồng quang rồi chớp mắt biến mất, đây không phải chính là huyết quang tai ương hay sao.

Mọi người cũng đây đó nhìn nhau, độn thuật của đối phương dưới trời mưa to được yểm hộ vô cùng bí mật, đặc biệt là kẻ đột nhiên ám sát Lâm phu tử dẫn dắt lực chú ý của mọi người, nhưng mà... Vừa rồi một câu “Cẩn thận xà ngang” của Trần tam quẻ đã giúp được đại ân.

Nam Cung nghĩ hẳn là nên tặng thầy tướng số nọ chút lễ vật, coi như cảm tạ.

Triệu Lan túm ống tay áo Y Y nhìn một đống thi thể, “Hảo dọa người!”

Y Y thì híp mắt... Vừa rồi không có cơ hội biểu hiện chính là tại nha đầu nhát gan ngươi cứ túm lấy ta không tha!

Bên ngoài, Trâu Lương đã gom xong đám du côn, mang người trở về, thu dọn đám thích khách nằm đầy đất, xem xem còn mấy kẻ còn sống.

Triệu Trinh sờ sờ cằm, nói với Triển Chiêu, “Giao cho Khai Phong phủ ngươi đó.”

Triển Chiêu gật đầu.

Công Tôn làm chút trị liệu cho mấy kẻ còn sống,sau đó đều bị Trâu Lương áp đi thẩm vấn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng nhíu mày —— rất vi diệu.

Triệu Phổ hỏi Triệu Trinh, “Là ai?”

Triệu Trinh nhún vai, “Người xấu a...”

Triệu Phổ nhíu mày nhìn hắn.

Triệu Trinh cười cười, “Ân... Hôm nay xuất cung thu hoạch không ít, cho các ngươi chút phần thưởng nha.”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nói, “Muốn tra Kim gia bản án cũ, trước hết phải tra vụ án mười vạn cống kim bị mất trộm hai mươi hai năm trước.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— cống kim mất trộm?

Bạch Ngọc Đường nói, “Cũng không thấy ghi chép nào về vụ án như thế.”

Công Tôn và Bao Duyên đều gật đầu, song song đó, hai người đều liếc sang Bạch Ngọc Đường, ý là —— ngươi chỉ là gia thuộc sao lại muốn cướp việc của chủ bộ Khai Phong phủ hả?

Triệu Trinh cười cười, “Những mười vạn lượng hoàng kim tiến cống không cánh mà bay, ghi chép lại thế nào đây?”

Tất cả mọi người nhíu mày —— cũng phải.

Triệu Trinh nói xong, khoát tay áo với Nam Cung, ý là —— hôm nay cũng ngoạn đủ rồi, hồi cung thôi.

Triệu Lan bĩu môi không chịu trở lại, nói muốn cùng mọi người đi ăn khuya, Triệu Trinh thật ra cũng để kệ nàng, bảo Qua Thanh đưa thêm vài người để bảo hộ an toàn.

Âu Dương mang theo Hoàng thành quân đưa Triệu Trinh hồi cung, song song tăng mạnh thủ vệ Hoàng cung.

Phương Bách Tểđứng ngốc một chỗ, nhìn chòi nghỉ mát đã vỡ nát —— đây chính là di tích cổ a, đệ nhất đình của Khai Phong từ hai trăm năm trước a, cứ như thế mà sụp mất! Quả nhiên người của Khai Phong phủ đi tới đâu là đập phòng tới đó!