Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 17 Chương 562: Nhị trọng chi cảnh




Trong Thái Học viện.

Công Tôn đã hết khóa, tới cửa Lan Huệ thư phòng thì thấy Y Y đang chỉ cho các cô nương luyện công, cảnh tượng miễn bàn có bao nhiêu buồn cười.

Lan Huệ thư viện là một đám tiểu thư khuê các, bình thường ngoại trừ đọc sách ra đừng nói đến luyện quyền, ngay cả hoa cũng không thêu, lúc này ồn ào theo Y Y học công phu, Y Y mới bắt các nàng đứng tấn đã ngã trái ngã phải cả một dàn.

Công Tôn lắc đầu, nhìn sang một đầu khác, trong thư phòng của Bao Duyên bọn họ, chúng nam sinh đều ở đó, Bao Duyên và Bàng Dục tìm khắp nơi, Thiên Tôn và Ân Hầu đâu mất tiêu rồi? Sao không có chút lề thói nào a.

Tiểu Lương Tử ngồi xổm ở cửa nhìn một đám thư sinh mà hờn dỗi, Cận nhi lại không nói tiếng nào đi theo Thiên Tôn và Ân Hầu a.

Thuần Hoa cùng Tiêu Lương thương lượng, “Chúng ta còn phải luyện nữa không?”

Tiểu Lương Tử liếc mắt, “Trước tiên chạy hai mươi vòng đã.”

Một đám thư sinh vẻ mặt cầu xin bắt đầu chạy chậm rì rì.

Cách Tiểu Lương Tử không xa là Qua Thanh đang chờ trước cửa Lan Huệ thư viện để lát nữa đưa Triệu Lan hồi cung, lúc này đang cầm giấy gì đó nhìn chăm chú.

Công Tôn đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, chuẩn bị uống một ngụm trà nghỉ một chút, thì thấy trên tờ giấy đều là tên người, có chút hiếu kỳ, “Làm gì thế?”

Qua Thanh nói, “Gia gia ta muốn mừng thọ, chuẩn bị tổ chức thọ rượu, nói muốn thỉnh vài lão bằng hữu, có vài người không ở Khai Phong, ta phải an bài người đi đưa thiệp mời.”

Công Tôn hiếu kỳ, lại gần nhìn, thì thấy Qua Thanh còn đang tính toán mã xa và nhân thủ, có chút hiếu kỳ, “Ngươi phái người đi đưa thiếp thôi, cần nhiều mã xa như vậy làm gì?”

Qua Thanh xua tay, “Đưa thiệp không thì vô dụng a, còn phải phái mã xa đến đón, bằng hữu của gia gia ta đều đã tám mươi hơn, có mấy người đã cả trăm tuổi, ta đang lo làm sao để đón người chu toàn đây.”

Công Tôn hơi ngẩn người, lại nhìn thoáng qua danh sách, … ít nhất … có ba bốn mươi người.

“Đều là bằng hữu trong quân trước đây của gia gia ngươi sao?” Công Tôn hỏi.

“Chắc vậy... Gia gia chưa nói.” Qua Thanh nói, lẩm bẩm, “Kỳ thực gia gia chưa bao giờ mừng thọ, mấy hôm trước cha nhắc với hắn hắn còn nói đừng tổ chức làm gì, phiền phức, mấy ngày nay đột nhiên nói muốn làm, còn muốn thỉnh nhiều bằng hữu như vậy.”

Công Tôn uống trà, “Những bằng hữu này bình thường có hay đi lại không?”

Qua Thanh nhăn mặt lắc đầu, “Hoàn toàn chưa thấy bao giờ nga, hơn nữa cũng không phải thân thích, rất kỳ quái.”

Công Tôn nâng cằm suy nghĩ một chút, hỏi Qua Thanh, “Gia gia ngươi và Lâm phu tử là lão bằng hữu đi?”

“Ân... Đúng là có quen nhau.” Qua Thanh gật đầu, “Phu tử thỉnh thoảng sẽ qua nhà gia gia ăn.”

Công Tôn gật đầu, Lâm Tiêu là thư đồng của Ngô Nhất Hoạ năm đó, mà Qua Nguyên là hài tử của thủ hạ hắn, như vậy qua nguyên và Lâm Tiêu khẳng định có quen biết.

Công Tôn lại cùng Qua Thanh nói chuyện phiếm hai câu, rồi trở về thư phòng.

Trong thư phòng, vừa lúc Lâm phu tử có ở, hắn đang nhìn mọi người chạy ngoài cửa, lo lắng lo lắng, “Có ổn không đây? Trận võ đấu này chẳng có chút cảm giác thắng nào.”

Công Tôn đi qua, hỏi mấy cái tên trong danh sách Qua Thanh cầm trong tay, Lâm Tiêu hơi ngẩn người, sau đó nói, “Đều nhận thức.”

Công Tôn trong lòng hiểu rõ, “Đều là người năm đó đi theo U Liên Tướng quân sao?”

Lâm Tiêu gật đầu, “Ân, có người là gia tướng có người là ở trong quân doanh, đa số đều đã qua đời, còn sống không nhiều lắm, đều đã là những lão đầu da bọc xương.”

Nói xong, Lâm Tiêu hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Vì sao hỏi cái này?”

“Ách...” Công Tôn không biết mở miệng.

Lâm phu tử suy nghĩ một chút, nở nụ cười, “Nga... Có phải Tiểu Qua làm thọ rượu mời bọn họ đến?”

Công Tôn gật đầu, “Phu tử biết chuyện này?”

“Ta mới hai ngày trước đi ăn với hắn, hắn có nhắc tới việc này, kỳ thực chúng ta biết Thiếu chủ còn sống đều rất hài lòng.” Lâm phu tử nói, thở dài, “Tới cái tuổi của chúng ta rồi ai cũng không biết ngày nào mình sẽ ra đi, mượn cớ mừng thọ mời tất cả mọi người lại, mục đích không gì khác hơn là gặp lại Thiếu chủ một lần, cho dù đó có là lần cuối cùng... ra đi cũng sẽ yên lòng, chúng ta ai cũng nghĩ như vậy hết. Hơn nữa Thiếu gia kỳ thực là một người rất nặng tình cảm, hắn nhất định cũng nhớ mọi người, thấy tất cả mọi người đều hảo, hắn sẽ hài lòng.”

Công Tôn nhìn Lâm Tiêu một chút, hỏi, “Lâm phu tử, ngươi biết Lâm Đại và Lâm Nhị sao?”

Lâm Tiêu nghe nói xong, trong nháy mắt không có chút biểu tình, tựa hồ đã cứng lại. Sau đó, lão gia tử mở miệng, nói nhanh, “Không nhớ rõ.”

Công Tôn cảm giác được biến hóa trên biểu tình của Lâm phu tử, biết đại khái đã nhắc tới chuyện mà người khác không muốn nói.

“Nói chung đều đã là quá khứ rồi.” Lâm phu tử khôi phục lại dáng cười vui vẻ, “Hiện tại những người còn lại đều rất tốt, vậy đi.” Nói xong, đi ra ngoài.

Công Tôn dựa vào bệ cửa sổ đờ ra — những người còn lại đều rất tốt a...

...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe Ân Hầu và Thiên Tôn kể lại chuyện về Trình Bang năm đó, đều nhịn không được nhíu mày.

“Nếu Trình Bang xác thực đã đã chết, hơn nữa sự thực cũng cũng không giống trong truyền thuyết...” Triển Chiêu tò mò, “Vậy tất cả không phải đã kết thúc rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Một đoạn ân oán đã kết thúc, vì sao lại liên lụy đến án kiện lần này?”

“Ta có dự cảm bất hảo.” Phong Truyền Phong khẽ lắc đầu, “Không lẽ nào... là nhằm vào Bệnh bao?”

“Ta còn định đi tìm tiểu Họa thúc, hắn ở đâu rồi? Đang ở một mình a?” Triển Chiêu hỏi.

Ân Hầu nhún vai, ý bảo không rõ ràng lắm, hắn to xác như vậy lại công phu tốt, ai mà nắm chắc trong tay được.

“Bất quá.” Cửu nương đột nhiên lẩm bẩm, “Nếu thực sự khiến hắn nhớ tới Trình Bang...” Nói đến đây, nàng đứng lên, “Cái tên Thoại Lao kia đâu?”

Triệu Phổ lắc đầu, “Vừa rồi còn nói về nhà lấy cung, rồi không thấy tăm tích đâu.”

“Lấy cung? Vậy không sai được.” Cửu nương nói, “Hai ngày trước Bệnh bao còn nói hắn rất có thiên phú, có thể chỉ bảo một chút, nơi này có chỗ nào thích hợp để luyện bắn cung?”

“Thao trường của quân doanh a.” Triệu Phổ nói.

Vì vậy, ba ngườiTriển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, còn có Cửu nương cùng đi thao trường tìm Ngô Nhất Hoạ.

Triệu Phổ đi tìm Tiểu Tứ Tử, cùng Thiên Tôn Ân Hầu chạy về Thái Học viện, còn phải dạy đám thư sinh công phu mà.

...

Mà lúc này, trên đường phố Khai Phong xuất hiện hai người rảnh rỗi.

Trâu Lương xách bao lớn bao nhỏ, nhìn Lâm Dạ Hỏa mua linh tinh cả một đường, “Ngươi mỗi ngày mua một ít không được sao? Việc gì phải mua cho hết trong một ngày?”

Hỏa phụng híp mắt, chỉ chỉ bầu trời, “Khó có được hôm nay trời đầy mây không phải phơi nắng! Đương nhiên phải một lần mua cho xong!”

Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa đang vui vẻ, đột nhiên mở miệng, “Nè.”

“Ân?” Lâm Dạ Hỏa đang cầm hai cái chén bằng ngọc lưu ly so sánh, có vẻ muốn mua mấy cái.

Trâu Lương nói với hắn, “Ta vài ngày nữa phải về Hắc Phong thành.”

Lâm Dạ Hỏa xoay mặt nhìn hắn, con mắt chớp chớp, Trâu Lương nhìn hàng lông mi thật dài của hắn, “Ngươi chừng nào thì quay về Ma Quỷ thành? Cùng nhau đi, ta về một tháng rồi quay lại, sau đó đến phiên Kiều Quảng về.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn một hồi, cười xấu xa, “Ngươi là muốn nói, ngươi phải về Hắc Phong thành, nên muốn cùng ta đi, đúng không a?”

Trâu Lương nhìn sang chỗ khác, “Ngươi cũng phải quay về xem đi chứ, một môn phái lớn như vậy mà mặc kệ? Cả ngày lêu lổng ở Trung Nguyên.”

“Trung Nguyên ít bão cát, tốt cho da!” Hỏa Phụng vuốt cằm, “Ta đang suy nghĩ chuyển Hỏa Phụng đường về Trung Nguyên.”

Trâu Lương bật cười, “Môn phái lớn như vậy mà ngươi đòi dời tới Trung Nguyên, không sợ người của võ lâm Trung Nguyên sẽ tìm ngươi gây phiền phức à?”

Lâm Dạ Hỏa liếc Trâu Lương, đưa hai cái chén cho chủ quán gói lại, chậm rì rì nói, “Aiz, ta cũng nên quay về xem, đi cùng ngươi cũng được.”

Trâu Lương gật đầu, “Chính ngươi nói đó, đi cùng với ta.”

Lâm Dạ Hỏa trừng hắn, đón lấy chén lưu ly đã gói kỹ, hai người vừa định đi, thì thấy cách đó không xa, một lão hán bị một chiếc xe đẩy đụng phải, té ngã.

Tiểu ca đẩy xe kia hoảng sợ, chạy lại đỡ lão nhân kia.

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa cũng đi lên nhìn, thì thấy lão nhân kia vẻ mặt cầu xin đỡ thắt lưng, “Ai... Sao lại không may thế a? Vận xui này đến bao giờ mới hết a.”

Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu nhìn hắn, “Lão đầu, ngươi trúng vận gì đó? Bị lừa tiền hay tức phụ bỏ theo người khác?”

Trâu Lương bất lực nhìn Lâm Dạ Hỏa, lão nhân này nhìn cũng đã bảy tám mươi, ngươi thật biết nói đùa a?

Lão đầu đứng lên duỗi duỗi gân cốt, phát hiện không bị ngã hỏng, cũng không làm khó người đẩy xe kia, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, Trâu Lương vốn cũng không phải người nhiệt tình, đang muốn xách túi trở về.

Nhưng Lâm Dạ Hỏa lại vô cùng hăng hái, chạy tới chọc lão nhân kia, “Ai lão đầu, ngươi bị sao thế? Nói nghe xem ta có thể giúp ngươi không.”

Trâu Lương lắc đầu — điển hình của cái sự nhàn rỗi không có gì làm, dạo này mấy kẻ càng dễ nhìn càng thích lăn qua lăn lại. Tả Tướng quân tuy rằng oán thầm, nhưng cũng chỉ có thể đi theo Hỏa Phụng.

“Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền và vũ lực thì không phải là vấn đề a!” Lâm Dạ Hỏa vỗ ngực, “Nói đi, không có tiền ta cho, có người khi dễ ngươi ta giúp ngươi đấm hắn.”

Lão đầu đại khái bị cái sự nhị của Hỏa Phụng dọa sợ, nhìn hắn một hồi, đột nhiên hỏi, “Khuê nữ ngươi không phải người Trung Nguyên a?”

Trâu Lương nhịn cười, Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng, “Lão tử là nam!”

Lão đầu há to miệng, sau đó thở dài, lắc đầu, “Một ao cá của ta đều đã chết! Một năm nay không biết bị trúng tà gì! Nhi tử thì bị bệnh, chuyện không may cứ cái này tiếp cái khác.”

Lâm Dạ Hỏa thuận tay rút ra hai tấm ngân phiếu dúi cho hắn, “Có đủ hay không?”

Lão đầu cầm ngân phiếu mà miệng không khép lại được, tặng không tiền kìa...

Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ hắn, “Thỉnh đại phu tốt xem bệnh cho nhi tử ngươi đi, nếu như trị không hết thì đến Khai Phong phủ tìm Công Tôn Sách.”

Nói xong, bĩu môi với Trâu Lương, ý là — đi thôi!

Trâu Lương không nói gì theo sát Lâm Dạ Hỏa, cái tên này, còn phá của hơn cả Bạch Ngọc Đường... Bất quá với tác phong tiêu tiền như nước thường ngày của cư dân Ma Quỷ thành thì thật ra cũng hợp tình hợp lý.

Trâu Lương quay đầu lại nhìn một chút, thấy lão nhân kia đang đuổi theo bọn họ.

Tả Tướng quân dừng bước, thuận tay túm lấy cổ áo Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa đạp hắn, “Ta cũng không phải Triển Chiêu mà ngươi túm như túm mèo thế...”

Đang nói chuyện, lão đầu thở hồng hộc chạy đến trước mặt, trả lại tiền cho Lâm Dạ Hỏa, “Không được không được...”

Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, “Khách khí cái gì, đại gia có tiền ngươi có việc gấp thì cầm xài đi.”

“Ta cũng không phải thiếu tiền a.” Lão đầu giậm chân, “Chỉ là thấy ở quá gần Kim gia bị dính tà khí, nên muốn dọn nhà mà thôi.” Vừa nói vừa dở khóc dở cười trả bạc lại cho Lâm Dạ Hỏa.

Trâu Lương nhìn y phục lão đầu một chút, đúng là không giống người sinh hoạt quẫn bách, mà Kim gia...

“Ngươi nói Kim gia lão trạch?” Trâu Lương hỏi.

“Còn gì nữa!” Lão đầu thở dài.

Trâu Lương hỏi, “Xung quanh Kim gia không thấy có tòa nhà nào a, ngươi ở chỗ nào?”

“Ta là người của Thành Đường thôn.” Lão đầu nói, “Ở ngoại thành phía Tây Khai Phong.”

Trâu Lương suy nghĩ một chút, là Thành Đường thôn cách Tây sơn một cái quan đạo a... Thôn này rất giàu có, đa phần cư dân đều nuôi cá nuôi gà, lão đầu này phỏng chừng là một thân hào nông thôn, trong nhà có ao cá chuồng gà.

“Từ lúc bức kim tượng kỳ dị kia được đào ra, thôn chúng ta không biết bị làm sao, liên tiếp có người sinh bệnh, không thì qua một đêm gà chết nửa chuồng, hoặc là cá trong ao chết sạch, tất cả mọi người thảo luận sự tình, thấy nơi đó khẳng định là phong thuỷ không tốt!” Lão đầu lắc đầu, “Ai... Kim gia đó không biết có thờ cúng tà giáo gì không, hại người hại mình.”

“Lão gia tử ngươi có quen người nhà Kim gia?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Quen a, Kim gia trước đây ăn gà ăn cá đều mua ở nhà ta.” Lão đầu trả lời.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương trao đổi ánh mắt, sau đó túm lấy lão đầu, “Đi! Mời ngươi ăn.”

Nói xong, túm lão đầu đang ngơ ngác vào một tửu lâu gần đó.

Ngồi xuống bàn, lão đầu dở khóc dở cười nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Ta nói này tiểu cô nương...”

Lâm Dạ Hỏa nghiến răng ken két, lão đầu vội vàng xua tay, “Ai nha, ta lại hồ đồ rồi.”

“Kim gia kia...” Trâu Lương đang muốn hỏi.

Lão đầu thở dài, “Các ngươi là muốn hỏi tin tức về số vàng thất tung của Kim gia đi?”

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương nhìn nhau liếc mắt, “Vàng?”

Lão đầu ôm cánh tay cười, “Mấy năm nay không biết bao nhiêu người giang hồ đến phụ cận Kim gia lão trạch hỏi thăm về đầu mối số vang bị thất tung của Kim gia, ta khuyên các ngươi đừng nhớ thương so vàng đó nữa, đều dùng tạo để tạo tượng Tà Thần vàng rồi, ta năm đó quả thật là không nhìn lầm.”

“Ngươi trước đây... Gặp qua tượng Tà Thần?” Trâu Lương hỏi.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, khả năng bức tượng Tà Thần đó chính là tượng Tam Đầu Kim Đà là rất lớn!

Lão đầu gật đầu, “Ân. Ta trước đây đi kết bạc và giao hàng có nhìn thấy, phía sau Kim gia có một khối vàng lớn, ta hỏi quản gia, quản gia nói cho ta biết là tạo Tà Thần.”

Nói rồi, lão đầu hạ giọng, “Kim gia cũng chính là từ đó trở đi bắt đầu gặp trắc trở, mãi đến khi biến thành quỷ trạch luôn, nên mới nói a! Không nên dính vào mấy thứ thần thần quỷ quỷ gì đó a!”

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa từ trong lời của lão đầu nghe ra trọng điểm, “Ngươi có hỏi qua, là ai làm buôn bán đó với Kim gia không?”

Lão đầu bật cười, “Còn có thể là ai? Triều đình đó.”

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đều sửng sốt, “Triều đình?”

“Không phải triều đình ai dám tạo Tà Thần a? Huống chi lại nhiều vàng như vậy!” Lão đầu cười, “Nghe nói còn có thánh chỉ đó.”

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa hai mặt nhìn nhau — cái gì?!

“Bất quá a...” Lão đầu hạ giọng, “Tiên hoàng cũng không phúc hậu, bắt tạo Tà Thần nhưng lại không lấy đi, để phong trong núi, khiến nguyên mảnh phong thuỷ xấu như vậy, làng chúng ta cũng gặp tao ương.”

“Quả nhiên là tiên hoàng hạ thánh chỉ, bắt Kim gia tạo Tà Thần?” Trâu Lương lại hỏi một lần, “Ngươi xác định?”

Lão đầu nhún vai, “Ta nghe quản gia nói, thật giả ta đâu biết? Ta chỉ là người bán cá chưa từng thấy qua thánh chỉ... Ai nha.”

Lão đầu nói còn chưa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa vỗ vai hắn, “Đi lão đầu, đến Khai Phong phủ tâm sự.”

Nói xong, Hỏa Phụng đưa cả người về Khai Phong phủ, giao cho Bao đại nhân hỏi thăm.

Trâu Lương trả tiền cơm, đứng dậy xuống lầu, thoáng lưu ý đề tài nói chuyệ cnủa những thực khách xung quanh, dường như trong vài lời nói, đúng là có người đang thảo luận chuyện Kim gia.

Trâu Lương tìm người ảnh vệ, để bọn họ đến phụ cận hảo hảo tìm hiểu một chút xem bách tính Khai Phong thành đang nghị luận thế nào về Kim gia lão trạch.

...

Lúc này.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn Cửu nương ra thao trường quân doanh.

Quả nhiên, Ngô Nhất Hoạ đang ngồi trên một tảng đá, Long Kiều Quảng đang cầm cung vò đầu.

Ba người đi tới gần, còn chưa nói nói, đã thấy Long Kiều Quảng đã hướng về tấm bia xa xa kéo cung... Nhưng kỳ quái chính là, chỉ có cung, không có mũi tên.

Cửu nương hơi chau mày, “Quả nhiên...”

Nói còn chưa dứt lời, Long Kiều Quảng thả dây cung...

Sau một lát, tấm bia ở đối diện không nhúc nhích, một gốc liễu ở phía sau nó thì hơi rung rinh một chút.

Cửu nương bất đắc dĩ thở dài, có chút tiếc nuối nói, “Xem ra là không được a...”

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Long Kiều Quảng đang luyện cái gì?”

“Đại khái là tiểu Họa thúc dạy hắn Nhị trọng cung.” Triển Chiêu nói, “Muốn học được Nhị trọng cung nhất định phải học được Vô hình tiễn, cái kia rất khó, ta cũng làm không được.”

Bạch Ngọc Đường giật mình, “Ngươi cũng học không được?”

“Cái này cũng giống như học bơi với học khinh công ấy, có bí quyết, nếu không có thông minh cỡ nào cũng học không được...” Triển Chiêu giải thích, “Muốn đem nội lực vô hình tụ tập thành hữu hình cũng không khó, nhưng phải bắn nội lực đó ra, kết hợp hoàn mỹ với gió và dây cung, đừng nói ta không biết, ngoại công và Thiên Tôn cũng không biết.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Tình huống của Long Kiều Quảng càng không xong a.” Triển Chiêu hạ giọng nói thầm bên tai Bạch Ngọc Đường, “Ta trước đây cũng thử qua! Nếu làm đúng thì ở vị trí hồng tâm sẽ xuất hiện một cái lỗ, nếu làm không đúng thì tấn bia sẽ ngã xuống, hoặc trên bia xuất hiện vết rạn... Thế nhưng nội lực Long Kiều Quảng vừa bắn căn bản không có tụ lại, chỉ tán ra, nên biến thành gió.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vì vậy... Thoại Lao không có thiên phú khoản này?”

“Đâu chỉ không có thiên phú.” Cửu nương bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói, “Thực sự là ngốc chết a, Vô hình tiễn và Nhị trọng cung là dựa vào khả năng trời cho mà được, không có thì cả đời cũng chẳng học được.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt — Long Kiều Quảng không phải trời sinh tài bắn cung sao!

Hữu Tướng quân lúc này đang bày ra nét mặt hoang mang, gãi đầu nhìn Ngô Nhất Hoạ.

Ngô Nhất Hoạ thì đang nhìn chằn chằm vào cành liễu rủ phía xa đờ ra, trên mặt nhìn không ra là biểu tình gì.

Cửu nương nhún vai với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Năm đó Trình Bang thế nhưng ngay lần đầu tiên đã học xong.”

Lúc này, Ngô Nhất Hoạ đứng lên, Cửu nương túm hắn, “Trở lại uống thuốc đi, đừng ở ngoài nữa lỡ trúng gió.” Nói xong, kéo người đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới bên Long Kiều Quảng, lúc này, hữu Tướng quân lại nhấc cung lên bắn, mặt bia lại không hề nhúc nhích, cành liễu phía sau lung lay lợi hại hơn chút.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

Long Kiều Quảng tò mò hỏi hai người, “Nội lực phải tụ lại thế nào?”

Triển Chiêu cầm lên thử một chút... Tấm bia phía xa ngã xuống.

Long Kiều Quảng gãi đầu.

Bạch Ngọc Đường cũng thử một lần... Tấm bia cũng ngã.

Nhưng Long Kiều Quảng thử lại, vẫn không đổ, cành liễu vẫn rung rinh đến lợi hại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giảng giải cho hắn, nhưng Long Kiều Quảng vẫn chẳng rõ, như thể không cách nào ngộ ra được.

Lúc này, Triệu Phố bế Tiểu Tứ Tử đi đón Công Tôn cũng đã tới xem náo nhiệt, còn có Âu Dương Thiếu Chinh mới từ Hoàng thành quân tách ra, hai huynh đệ cũng thử, đều làm bia bắn ngã xuống.

Nhưng Long Kiều Quảng chết sống cũng làm không xong.

Âu Dương gãi đầu, “Tà môn vậy, tập trung nội lực lại không khó.”

Triệu Phổ cũng ôm cánh tay tò mò.

Tiểu Tứ Tử vỗ chân Long Kiều Quảng an ủi hắn, “Quảng Quảng không nên gấp gáp, có thể là phương pháp sai.”

Long Kiều Quảng cầm cung không hiểu ra sao, cảm thấy bản thân mình ngu hơn heo.

Xa xa, Ngô Nhất Hoạ đi tới lối vào thao trường thì không đi nữa, vẫn đứng dưới tàng cây quan sát.

Cửu nương sợ hắn buồn, vỗ vỗ hắn, “Ai, quên đi, cái này không thể miễn cưỡng.”

Nhưng mà... Khác với dự liệu của Cửu nương, Ngô Nhất Hoạ lúc này trên mặt không hề có biểu tình thất vọng, thấy Long Kiều Quảng đang sầu mi khổ kiểm, khóe miệng còn nhếch lên cười.

Cửu nương chọt chọt hắn, “Mặt ngươi bị rút gân à?”

Ngô Nhất Hoạ bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, chắp tay sau lưng hỏi nàng, “Ngươi có biết ta lần đầu tiên học vô hình tiễn, bao lâu mới được không?”

Cửu nương tò mò, “Ngươi không phải bẩm sinh biết làm sao?”

Ngô Nhất Hoạ nở nụ cười, xoay người đi ra ngoài, vươn ba ngón tay, “Ta mất ba ngày ba đêm mà không biết làm thế nào để ngưng tụ nội lực.”

“Hả?” Cửu nương giật mình đuổi theo.

“Xác thực mà nói.” Ngô Nhất Hoạ cười nói, “Ta đến bây giờ cũng không biết cách ngưng tụ nội lực.”

Cửu nương tò mò, “Vậy ngươi tạo Nhị trọng cung như thế nào?”

“Bởi vì bí quyết của Vô hình tiễn, căn bản không phải ngưng tụ nội lực.” Ngô Nhất Hoạ đạm đạm cười, “Vô hình tiễn được tạo ra do nội lực ngưng tụ, chỉ có thể luyện đến Nhị trọng cung, tuyệt đối không có khả năng luyện thành Lưu Tinh tiến.”

Cửu nương nhíu mày, “Lưu Tinh tiễn chính là tập hợp của vô hạn Nhị trọng cung, ta nhớ kỹ ngươi trước đây từng nói qua...”

“Đúng vậy.” Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “Nên mới nói Nhị trọng cung do ngưng tụ nội lực luyện ra là sai lầm, phương pháp chính xác chỉ có một...”

“Là cái gì a?” Cửu nương hiếu kỳ.

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, lẩm bẩm, “Có một số tuyệt chiêu người thông minh sẽ không học được, chỉ có ngốc tử mới học xong. Ngốc... cũng là một loại thiên phú.”