Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 5 Chương 120: Tiểu Tứ Tử Mất tích




Mọi người tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Tứ Tử, vậy lúc này Tiểu Tứ Tử đang ở đâu?

Lại nói tới lúc trước, Tiểu Tứ Tử đúng là ở trong phòng Mẫn Tú Tú, mấy con tiểu hồ ly còn ngồi tại mép giường liếm lông mao, Tiểu Tứ Tử dựa vào gối đầu của Mẫn Tú Tú trên giường. Mẫn Tú Tú đang ngủ, có thể là do sắp được làm mẹ, theo bản năng của người mẹ mà nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Tứ Tử, dỗ cho bé ngủ.

Tiểu Tứ Tử cũng thật hưởng thụ, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, bé cũng không có mẫu thân, Công Tôn mặc dù có thể nuôi được bé đến trắng trẻo mập mạp, thế nhưng cũng khó có thể làm được những động tác mà chỉ có người mẹ mới làm được thế này.

Tiểu Tứ Tử còn đang rất hưởng thụ, chợt thấy bên ngoài cửa sổ có một tiểu hài nhi tuổi không khác biệt mấy so với mình, đang vẫy vẫy bé.

Thực ra, Tiêu Lương cũng đang bồi Tiểu Tứ Tử tại chỗ của Mẫn Tú Tú, bất quá ban nãy bé vừa mới ở trong sân luyện công xong, đột nhiên cảm thấy đói bụng, lại thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ buồn ngủ, vì vậy bé liền chạy đi kiếm chút gì ăn, cho nên mới không có ở đây.

Tiểu Tứ Tử cũng biết tiểu hài nhi đó, là nhi tử của một thợ thuyền trên Hãm Không Đảo, gọi là Tiểu Mễ. Bình thường Tiểu Mễ vô cùng sợ người lạ, cho nên cũng không có bằng hữu gì, hôm đó Tiểu Tứ Tử gặp được bé đang chơi cạnh mấy bụi lau, liền nói chuyện mấy câu, ngược lại cảm thấy rất hợp. Tiểu Mễ rất thích Tiểu Tứ Tử, luôn gọi bé là ca ca, Tiểu Tứ Tử cả đời này cũng chỉ có gọi người khác là ca ca thôi, nay đột nhiên lại có một đệ đệ, tự nhiên sẽ có dáng vẻ của một đại ca, đối xử với Tiểu Mễ rất tốt.

Thấy Tiểu Mễ vẫy vẫy mình, Tiểu Tứ Tử liền rón rén rời giường.

Mẫn Tú Tú dù sao cũng đang mang thai, không có được sự cảnh giác cao độ như bình thường, cho nên cũng không có phát hiện.

Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cửa, Tiểu Mễ nói với bé, tìm được một thứ chơi rất vui muốn cho bé xem.

Tiểu Tứ Tử không có nghi ngờ, liền đi theo nó ra ngoài ………

Mấy tiểu hồ ly nguyên bản lúc nào cũng theo Tiểu Tứ Tử, vừa thấy bé chạy liền cứ thế mà hô hô lạp lạp chạy theo, con tiểu hồ ly chân bị thương kia không thể chạy, chỉ có thể ngồi tại trong phòng mà nhìn ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử chạy theo Tiểu Mễ một đường, rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng chạy đến một viện tử tương đối vắng vẻ, liền lại thấy Tiểu Mễ đột nhiên ngã trên đất, hình như là bị ngất xỉu.

Tiểu Tứ Tử vội vàng chạy đến bắt mạch cho nó, phát hiện Tiểu Mễ đã hôn mê, liền muốn lay tỉnh nó. Chẳng qua là bé mới lắc được hai cái, đã cảm thấy trước mắt tối sầm ……. Phốc một cái, đã bị một cái bao trùm kín.

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử như cảm thấy trời đất quay cuồng, bị người ta bỏ vào trong một cái bao, mang đi đâu đó.

Chờ cho đến khi Tiểu Tứ Tử hiểu ra được, liền cảm giác mình hình như bị bỏ vào trong một cái hòm, sau đó bé gõ gõ mấy cái lên thành hòm, liền biết hòm này rất lớn, hơn nữa, hòm còn bị đưa lên thuyền.

………………………….

Tiêu Lương sau khi ăn no rồi, bưng theo một chén canh ngọt, cười híp mắt chuẩn bị mang về cho Tiểu Tứ Tử ăn điểm tâm.

Bất quá, bé mới vừa đi đến cửa viện, liền nghe thấy từ nơi xa truyền đến một loạt tiếng kêu. Tiếng kêu này vừa giống tiếng cẩu thét lại không có hung hãn như thế, lại có chút giống tiếng kêu sợ hãi của tiểu cẩu. Thanh âm này trước đây bé đã từng nghe qua, là tiếng kêu của tiểu hồ ly.

Tiêu Lương theo tiếng kêu chạy đến, lại thấy đám hồ ly kia như vừa đang gọi bé, vừa dẫn đường chạy về nơi xa. Tiêu Lương một đường tìm theo, phát hiện càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng đi đến bên một hồ nước toàn than vụn. Bé thấy mấy con tiểu bạch hồ ly vẫn đi theo Tiểu Tứ Tử giờ đây giống y như mấy con cún điên mà nhảy trên bờ, hướng về một chiếc thuyền nhỏ nơi xa mà gào thét không ngừng.

Nơi đây chính là phía Tây của Hãm Không Đảo, chuyên dùng để chứa rác và những phế liệu sau khi đóng thuyền, hơn nữa bên ngoài đều là biển, hồ than bên cạnh còn có cả vũng bùn, vô cùng nguy hiểm, thường ngày căn bản là không có người đến. Nơi này hẳn là không thể có thuyền mới đúng, tại sao đám hồ ly lại hướng về con thuyền nơi xa kia mà kêu?

Tiêu Lương bước nhanh đến, mấy con tiểu hồ ly kia không ngừng nháo, đẩy bé về phía sông.

Tiêu Lương không rõ, khó hiểu mà nhìn mấy tiểu hồ ly kia, liền thấy con tiểu hồ ly bị trật chân kia chạy đến trước mặt bé, trong miệng còn ngậm một bọc đồ.

Tiêu Lương nhận lấy, vừa nhìn liền thấy là một tiểu hà bao, mở ra, bên trong có mấy viên kẹo đường, còn có một tiểu thỏ, chính là đồ mà bé đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Tiêu Lương cả kinh ——– Đây chính là hà bao của Tiểu Tứ Tử.

“Cận nhi ở trên thuyền sao?’ Tiêu Lương không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng mà bé có một dự cảm không tốt, có người bắt Tiểu Tứ Tử nhà bé sao? Bé cũng biết có người có ý đồ với Tiểu Tứ Tử, chẳng lẽ ……….

“Không được!” Tiêu Lương nghĩ, nếu như trên thuyền kia không có Tiểu Tứ Tử, thì dù chỉ là một thuyền của ngư dân bình thường, đuổi theo một chút cũng không sao! Nhưng mà bốn bên xung quanh lúc này cũng không có con thuyền nào khác.

Tiêu Lương vô cùng gấp gáp, lột hết y phục, chỉ còn lại một cái khố, phốc một tiếng, nhày vào trong nước, bơi đuổi theo con thuyền kia.

Mấy tiểu hồ ly kia lại chạy theo trên bờ, tiếp tục kêu lên.

Lại qua một lúc, Lâm Dạ Hỏa vốn đang rảnh rỗi đi dạo trên Hãm Không Đảo, đi ngang qua gần đó, nhĩ lực hắn rất khá cho nên nghe được, tâm nói, đây là lại nháo chuyện gì?

Lâm Dạ Hỏa lại rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng thấy bãi biển toàn đất bẩn, cũng không định đi qua. Nhưng mà liếc mắt thấy mấy con tiểu hồ ly, hơn nữa lại thấy đống y phục của Tiêu Lương vứt ở trên bờ.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, nhặt lên xem một chút, tâm nói: Hoắc, Tiểu Lương tử muốn tắm sông sao? Cởi cũng thật sạch sẽ a ………..

Chẳng qua là hắn lại nhìn bốn phía một chút, tiểu tử kia đang ở chỗ nào?

Lâm Dạ Hỏa theo bản năng nhìn ra xa, chỉ thấy trên mặt nước có thứ gì đó phiêu động. Hắn vừa híp mắt nhìn, này được chứ, chính là cái khố của Tiểu Lương tử!

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên giật mình sợ hãi ——— Ai nha, chắc không phải Tiểu quỷ kia mải chơi đến bị chết đuối dưới sông đó chứ?

Nhưng mà híp mắt nhìn lại nơi xa một lần nữa.

Lúc này, chỉ thấy trên mặt nước, giữa sương mù mờ mịt, hình như có một chấm đen, chấm đen ấy lại đang hướng nơi xa mà tới.

Mắt Lâm Dạ Hỏa lại càng híp thêm một chút ———— Hắn nội công cao cường đương nhiên mục lực cũng cao, liền thấy được trong mảng nước nơi xa kia, hình như có một chiếc thuyền rất to.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm một chút, thấy ở nơi xa có mấy khối gỗ bỏ phế, hắn liền lấy một mảnh gỗ lớn.

Lâm Dạ Hỏa đem mảnh gỗ đó phóng lên mặt nước, tấm gỗ nổi lên mặt nước, từ từ trôi theo từng gợn sóng. Hắn thiêu mi một cái, đưa tay nhặt lên tấm gỗ kia, vừa đề khí …….. đạp nước mà phi tới chấm đen trong hồ kia, cứ thế đi ra ngoài biển.

Lâm Dạ Hỏa khinh công rất tốt, hắn mới đạp nước được khoảng chừng nửa dặm, liền đem tấm gỗ kia phóng lên mặt nước, một chân nhẹ nhàng đáp xuống, đưa tay hướng xuống mặt nước, kéo ………

“Ai nha!”

Tiêu Lương vốn đang ra sức bơi về phía trước, đã bị Lâm Dạ Hỏa xách cổ vớt lên.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Tiêu Lương trần như nhộng bốn chân đạp nước, vui vẻ nói: “Làm cái gì a? Ban ngày ban mặt mà đến cái khố cũng không mặc, không biết xấu hổ a?”

Tiêu Lương vừa nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa, vội vàng kéo hắn: “Nhìn phía trước a!”

Lâm Dạ Hỏa đạp xuống mộc bản, giống như một chiếc lá, trôi theo dòng nước, chỉ nhìn thấy phía trước có một chiếc thuyền nhỏ, đang hướng về phía chiếc thuyền lớn kia.

Thuyền lớn kia bị che giấu dưới mảng sương mù dày đặc, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị …………..

Lâm Dạ Hỏa khẽ cau mày, thuyền này cũng thật quá lớn a! Toàn thân thuyền trắng toát, thuyền buồm cũng thu lại, mũi thuyền có một quỷ đầu, hình dạng có chút kinh sợ.

“Thuyền này ……” Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Có lai lịch gì a?”

Tiêu Lương liền nói: “Có nhìn thấy đám tiểu hồ ly trên bờ kia không?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái.

“Có một con ngậm hà bao của Cận nhi! Ta nghi Cận nhi đã bị bắt!” Tiêu Lương chỉ thuyền nhỏ phía trước, nói: “Mau đi xem một chút a!”

Lâm Dạ Hỏa sờ sờ cằm: “Nhân dịp đám người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rời khỏi Hãm Không Đảo mà trở lại bắt người, này một chiêu giương đông kích tây cũng thật không tệ a.”

“Ai nha, ngươi còn ở đó mà càu nhàu cái gì a? Mau đuổi theo a!” Tiêu Lương thúc giục.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Tiêu Lương: “Cứ để mông trần mà đi như vậy a?”

“Sợ cái gì?” Tiêu Lương bĩu môi: “Quân tử đỉnh thiên lập địa! Lộ cái mông thì đã làm sao? Cứu Cận nhi vẫn là trọng yếu nhất!”

Lâm Dạ Hỏa khoé miệng cũng giật giật, tâm nói tiểu lưu manh này sau này còn thế nào nữa? Ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa!

“Bằng không ngươi trở về một chút? Sa đó ta lại đuổi theo?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Không được!” Tiêu Lương cấp: “Không mang theo, ta đây liền tiểu ướt hết một thân ngươi!”

Lâm Dạ Hỏa thở ra một ngụm lãnh khí: “Tên chết bầm …………..”

“Đuổi theo nha!” Tiêu Lương ôm lấy Lâm Dạ Hỏa, đưa tay muốn giật tóc hắn.

“Được rồi, được rồi ………” Lâm Dạ Hỏa cũng sợ bé, xách theo bé, tung người nhảy một cái …………. đuổi theo thuyền kia.

Lúc này, thuyền nhỏ kia cũng đã đến gần thuyền lớn, thuyền lớn buông xuống một sợi dây câu thật dài, câu chiếc hòm lên.

Chiếc hòm kia cũng đã bị câu lên……….

Thuyền nhỏ lại quay đầu, tách ra khỏi thuyền lớn.

Thuyền nhỏ đang chèo trở về ……….. bỗng nhiên, trước mắt có gì đó nhoáng lên một cái.

“Nương a!” Cũng không biết là có phải là có tật giật mình hay không, người đang ở trên thuyền liền đặt mông ngồi phịch một cái xuống sàn thuyền, ngẩng mặt lên ………… tâm tình hắn lúc này không biết phải hình dung thế nào mới phải, chỉ thấy trước mắt hắn một nam tử đứng đó, còn xách theo một tiểu hài nhi mông trần ………. trần truồng như nhộng, lại còn có vẻ đặc biệt phách lối, không phải là Tiêu Lương đó sao.

Tiêu Lương híp mắt cẩn thận đánh giá hắn một phen, sau đó một ngón tay chỉ mặt hắn: “A! Ngươi là người của Hãm Không Đảo!”

Trước mắt là một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, gầy tong teo, trông cũng không có vẻ đứng đắn đàng hoàng gì. Tiêu Lương biết hắn, hắn là một tên gia đinh làm việc vặt của Hãm Không Đảo, hôm đó hình như hắn có trộm thứ gì đó, bị một quản sự của Hãm Không Đảo trách phạt, tên là gì ………

Người kia vừa nhìn thấy Tiêu Lương, khoé miệng giật mạnh, xoay người nhảy xuống thuyền, chạy trốn, thế nhưng lại bị một cước đạp trở về khoang thuyền, giương mắt vừa nhìn ………. Này là một cây hồng a ——– Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa nhướng mi một cái: “Là người Hãm Không Đảo a? Tên gì?”

Tên kia vừa thấy đại sự không tốt, vội vàng dập đầu xin tha thứ.

Lâm Dạ Hỏa hù doạ hắn đôi câu, hắn đã vội vàng khai báo.

Thì ra, hắn là một tiểu nhị của Hãm Không Đảo, tên gọi Lưu Hổ. Lưu Hổ trước kia ham mê đánh bạc, thiếu nợ người ta nên có trộm chút đồ trên đảo đem ra ngoài bán, bị quản sự phát hiện, đánh cho hắn một trận.

Quản sự cũng không có đem hắn đuổi đi, bảo hắn phải cải tỉnh lại, sau này không được đánh bạc nữa.

Lưu Hổ bị đánh một trận, trong lòng cũng không có phục, hôm đó hắn lại ngựa quen đường cũ, đánh bạc đến thua không còn một mống, sợ trở về lại bị quản sự Hãm Không Đảo đánh, vì vậy đi uống rượu đến say mèm.

Lúc hắn đang uống rượu đây, liền có một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y đi tới, cho hắn một thỏi vàng.

Lưu Hổ vừa nhìn thấy vàng liền sáng mắt, bạch y nhân kia nói cho hắn biết, chỉ cần hắn giúp hoàn thành một chuyện, sau đó sẽ cho hắn một ngàn lượng, hắn có thể cao bay xa chạy, sau này cũng không sợ người ta khi dễ. Mà chuyện người kia muốn hắn làm, chính là bắt cóc Tiểu Tứ Tử.

Lưu Hổ ban đầu cũng cảm thấy sợ, Hãm Không Đảo cao thủ như mây, có ý đồ với Tiểu Tứ Tử đừng nói đến mấy vị gia chủ Hãm Không Đảo, chỉ nói đến Triệu Phổ thôi chắc chắn cũng đã lột da hắn rồi a.

Thế nhưng bạch y nhân kia nói cho hắn biết, hắn sẽ cho người dẫn Tiểu Tứ Tử đến một viện tử thật vắng vẻ.

Lưu Hổ rất quen thuộc với địa hình Hãm Không Đảo, biết được mỗi ngày vào lúc nào có một số nơi tuyệt đối sẽ không có người, vì vậy, hắn liền nhận vàng, chuẩn bị đánh cuộc một lần!

Vốn là sau khi đưa hòm kia đi rồi, hắn liền thở phào cảm thấy may mắn vì không có bị phát hiện, không ngờ tới ……….. đụng phải Lâm Dạ Hỏa cùng Tiêu Lương.

Tiêu Lương vừa nghe xong, cái gì chứ? Tên này lại bắt Cận Nhi của hắn đem bán! Một cước liền đạp vào mặt hắn, cứ thế nhảy lên đánh cho hắn một trận.

Lâm Dạ Hỏa cũng lười quản tiểu hài nhi mông trần này, ôm cánh tay, nhìn chiếc thuyền lớn kia ——— Thuyền này kích thước cũng không nhỏ, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Mà lúc này, mọi người trên bờ cũng sắp điên rồi.

Mẫn Tú Tú đang ngủ liền nghe được một trận hồ ly kêu inh ỏi.

Nàng tỉnh lại vừa mới nhìn, chỉ thấy ở mép giường, con hồ ly chân bị thương kia đang liều mình gọi nàng dậy, mà những con hồ ly khác lại không thấy đâu, điểm chết người chính là —— Tiểu Tứ Tử cũng biến mất!

Mẫn Tú Tú thiếu chút nữa thì động thai khí, vội vàng sai hạ nhân đi tìm bọn Từ Khánh.

Từ Khánh tìm qua một vòng, không tìm thấy, liền sai người đi thông báo cho bọn Bạch Ngọc Đường.

Chờ cho đến khi mọi người chạy từ nha môn về Hãm Không Đảo, lúc này trên đảo cũng đã loạn thành một đoàn, tất cả mọi nơi trên đảo đều được tìm qua một lượt, quản sự nói, thiếu một tiểu nhị, tên là Lưu Hổ, sau đó liền phát hiện ra Tiểu Mễ ngất xỉu tại một viện tử vắng vẻ.

Nơi kia chính là sau núi ở Hãm Không Đảo, bình thường đều không có người qua lại, bởi vì nơi đó hướng ra biển, lúc thuỷ triều thường bị ngập đồng thời còn lún xuống, hết sức nguy hiểm.

Triển Chiêu chạy đến vừa nhìn qua, Công Tôn chẩn bệnh cho Tiểu Mễ, phát hiện bé bị trúng mê dược, vội vàng giải dược cho bé.

Tiểu Mễ mơ hồ tỉnh lại, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì, liền nói vừa rồi bé còn đang nghịch đất ngoài cửa phòng, có một bạch y nhân xuất hiện trước mắt bé, sau đó bé ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, rồi cái gì cũng không nhớ được nữa.

Từ Khánh dẫn người đến phía sau núi tìm, không đợi hắn tìm, Tiểu Ngũ mấy ngày nay rảnh rỗi đi dạo, vừa mới chạy đi đuổi bắt sơn kê, chơi đến vui vẻ cũng vừa chạy về, cọ cọ Triển Chiêu mấy cái, sau đó men theo mùi vị của Tiểu Tứ Tử, dẫn mọi người đi xuyên qua rừng trúc, tìm Tiểu Tứ Tử.

Mọi người đi theo Tiểu Ngũ, phát hiện mấy con hồ ly kêu mệt đang nằm ngẩn người tại bờ biển.

Tiểu Ngũ tiến đến, một trong số những con hồ ly đó dùng cái mũi nhỏ của mình chạm vào mũi Tiểu Ngũ, hình như là đang trao đổi cái gì đó.

Tiểu Ngũ liền chạy đến một khối đá lớn trên bờ, hướng về phía sương mù xa xa trên biển mà rống lên, tiếng hổ gầm vang trời …….. còn lộ ra một cỗ khí giận dữ.

“Trong sương hình như có đồ gì đó.” Bạch Ngọc Đường cau mày liếc mắt nhìn.

“ Thuyền.”

Thiên Tôn mở miệng: “Một chiếc thuyền rất lớn.”

“Còn có một chiếc thuyền nhỏ, ở cạnh thuyền lớn.” Ân Hầu cũng nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết tại sao hai lão nhân có thể biết được.

Đang lúc này …… một vệt lửa sang đột nhiên bay lên, lửa kia bay lên từ trong sương mù, cuối cùng hình thành một con hoả phụng màu đỏ ………..