Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 6 Chương 137: Đêm dần trôi




Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, cặp phụ tử này lại đem đến cho người ta một cảm giác thần kỳ.

Triển Chiêu tổng kết lại, Công Tôn Sách làm cha thật thông minh lại bác học đa tài, mà Tiểu Tứ Tử mặc dù có hơi ngây ngô chút, thế nhưng cũng có vận mệnh cực tốt! Vì vậy, sau khi hai phụ tử này đến Khai Phong phủ, đã giúp đỡ quá nhiều, việc phá án cơ hồ đều vô cùng thuận lợi!

Lần này, Công Tôn lại lập một công lớn, cái này có thể nói là mưa mô huyết chú diện nhân rất xảo quyệt, thế nhưng lại bị hắn phá hỏng.

Triệu Phổ cho Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đến Hoàng cung, nói cho Triệu Trinh cùng Bát Vương gia biết về toàn bộ quá trình hạ độc, giải độc rồi lại hạ độc lần nữa.

Hai vị đại nhân vật Hoàng Thượng cùng Bát Vương gia nghe xong cũng phải lấy làm kỳ diệu, cũng cảm thấy có thể nghĩ ra được phương pháp phá giải thật không đơn giản chút nào.

Triệu Trinh rất vui vẻ, dĩ nhiên, nói đứng đắn phải là hắn “long nhan đại duyệt” a!

Vì vậy, trên bàn trước mặt Công Tôn bày cả một đống lớn hoàng kim, còn có rất nhiều những thứ quý giá được ban thưởng khác nữa, mà tất cả những người trong Khai Phong phủ đều nhận được đồ tốt, đáng nhắc đến nhất phải kể đến việc Triệu Trinh bảo Giả Ảnh mang về cho Thiên Tôn một chiếc nghiên cọ mực, là được Đường vương Lý Thế Dân dùng qua.

Thiên Tôn ôm nghiên cọ mực quá mức hài lòng, Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hầu đều lắc đầu, Triệu Trinh chơi thật lớn a, đem nghiên cọ mực đồ cổ quý như vậy cho Thiên Tôn đập chơi!

Triển Chiêu nhìn nghiên cọ mực sờ cằm —– Triệu Trinh cũng thật biết đưa đẩy, dụ dỗ tốt được Thiên Tôn chẳng phải là cũng dụ dỗ tốt được Bạch Ngọc Đường sao! Cao minh a!

Hắn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy Tử Ảnh cầm theo một cái hộp nhỏ bằng hồ đào cho hắn, mở ra vừa nhìn một cái, bên trong là một con chuột nhỏ bằng bạch ngọc.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Tử Ảnh nói: “Vừa rồi Bát Vương gia đưa cho ta, nói hắn tình cờ thấy được, nghĩ là ngươi sẽ thích cho nên sai ta cầm đến cho ngươi đó.”

Triển Chiêu nhìn con chuột nhỏ bằng bạch ngọc kia, hài lòng ——- Càng nhìn càng thuận mắt a! Bát Vương gia cũng thật có ý tứ đi!

Cách đó không xa, Thiên Tôn hí mắt nhìn, Bát Vương gia so với Triệu Trinh càng hiểu chuyện hơn a, dụ dỗ thật tốt Triển Chiêu rồi, không phải là cũng dụ dỗ tốt được Ngọc Đường nhà hắn sao!

Chỉ có Ân Hầu ở bên cạnh lắc đầu, hai thúc chất Triệu gia này đũng là nhất trí, đồng lòng a! Dụ dỗ được Thiên Tôn cùng bé Mèo nhà hắn, cho dù tính cách Bạch Ngọc Đường có khó khăn đến đâu thì cũng tâm tình thượng khả, xem ra sau này hắn còn phải bỏ tiền xuất lực nữa rồi.

Tiểu Tứ Tử nằm trên lưng Tiểu Ngũ, chải lông cho nó, Tiểu Ngũ đặc biệt ôn nhu, dùng đuôi phe phẩy cái mông của Tiểu Tứ Tử, cứ như sợ bé không cẩn thận ngã xuống vậy.

Bao Duyên hăng hái bừng bừng mà ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, hỏi thăm bé những chuyện lạ mà trước đây Công Tôn đã làm, nghiễm nhiên Công Tôn đã trở thành thần tượng số một thứ hai của hắn.

Đêm cứ thế muộn dần, mọi người cũng trở về phòng mình, chuẩn bị nghỉ ngơi. Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương nói cả đêm sẽ đến quân doanh, tối nay cũng không trở lại.

Công Tôn đã mệt mỏi một ngày, đi ngủ thật sớm, Tiểu Tứ Tử thì một tay cầm y thư căn bản, một tay cầm quạt nhỏ phe phẩy đuổi muỗi cho phụ thân bé. Tiêu Lương thì nằm ở mép giường bên cạnh, vừa đuổi muỗi cho Tiểu Tứ Tử, vừa thuận tiện cảm khái một chút —— Cận nhi nhà bé thật hiếu thuận a! Đơn giản là đẹp từ trong ra ngoài nha! Tất cả đều hoàn mỹ hết á!

So với sự an tĩnh ở viện tử của Công Tôn, bên viện của Triển Chiêu lúc này lại náo nhiệt hơn nhiều.

Trong đại viện, Thiên Tôn tâm tình rất tốt mà bày văn phòng tứ bảo trên bàn, nghiên cọ mực mới tinh được, bên trong được đổ đầy nước. Nhắc tới cũng thấy lạ, nghiên cọ mực này ban đầu chỉ là một tầng màu xanh nhàn nhạt, khi đầy nước thì mới lộ ra điểm tốt, nếu chỉ nhìn thông thường chỉ nghĩ đó là một cái nghiên tốt bình thường mà thôi, thế nhưng khi rót nước vào …… màu xanh nhàn nhạt ấy lại biến thành màu xanh lá cây, hoa văn cực kỳ giống một chiếc lá sen, bên trên còn có hai viên sương châu ……. mà bên dưới lá sen, hình như có một hôi nhãn ẩn hiện, theo vằn sóng nước, hôi nhãn ấy cứ như đung đưa và lay động, thật sự thích mắt.

Tất cả mọi người đều chụm đầu mà nhìn nghiên cọ mực từ thời Lý Thế Dân này.

Một lúc lâu sao, Ân Hầu nhìn Thiên Tôn nói: “Ngươi nếu như lại không cẩn thận mà đập vỡ nó, tương lai nhất định sẽ bị tiếng xấu muôn đời đi!”

Thiên Tôn không khỏi có chút khẩn trương lên, dặn dò Bạch Ngọc Đường: “Vi sư chỉ dùng một chút, dùng xong rồi ngươi tìm cho ta cái hộp cất đi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Không dùng nhận làm gì?”

“Nếu đập vỡ rất đáng tiếc!” Thiên Tôn viết xong mấy chữ, đem đầu bút lông chấm vào nghiên cọ mực xao xao một cái …….. chỉ thấy ở trong nước dã bị nhuộm, mà ………. hai giọt sương châu trên lá sen ban nãy đột nhiên biến mất, nhìn lại, bên dưới lá sen kia tự khi nào xuất hiện một cẩm lý minh châu có hoa văn tinh xảo, còn rất lớn nữa.

“Thật sự là thứ tốt a ……” Bao Duyên cảm khái.

Thiên Tôn không dám dùng nữa, nhanh chóng bảo Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi rửa rồi cất đi cho ta, vạn nhất thật sự làm vỡ thì sao đây ………”

Bạch Ngọc Đường thờ ơ ngồi một bên lau đao: “Nếu thật sự làm vỡ lấy cái của Tần Thuỷ Hoàng dùng.”

Thiên Tôn miểu hắn.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Dùng đi, nếu thật sự bị đập bể trong tay người, đó là phúc khí của cái chậu đó.”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, cười híp mắt nhìn Ân Hầu ——- Ngọc Đườn nhà hắn rất ngoan, rất ngoan nha!

Ân Hầu nhìn trời một chút, có phải là chỉ có hắn là chú ý tới việc Bạch Ngọc Đường nói cái nghiên cọ mực của Lý Thế Dân là một cái chậu tầm thường không.

Khi Thiên Tôn mô phỏng cổ hoạ, Bao Duyên ở bên cạnh ôm bình trà mà nhìn, không nhịn được than thở —– Thiên Tôn quả nhiên là đan thanh diệu thủ a! Chữ viết thật đẹp, quả nhiên là cao nhân nha!

Ân Hầu ngáp thật to tựa vào đằng tháp mà lim dim, Tiểu Ngũ ở bên cạnh hắn liếm lông, năm con mèo nhỏ cũng nằm ở bên cạnh Tiểu Ngũ liếm lông, động tác vô cùng nhất trí.

Mấy Di nương đi ngủ từ rất sớm, trú nhan thuật quan trọng nhất chính là ngủ đủ giấc a!

Triển Chiêu cũng không có ở trong sân, ở trong phòng tắm nước nóng đi.

“Keng, keng, keng ….”

Từ xa truyền đến tiếng trống canh.

Thiên Tôn nhìn bầu trời đêm một chút: “Trễ như vậy rồi?”

Vì vậy đem bút nghiên thu dọn, Bao Phúc cẩn thận khéo léo giúp hắn thu thập đồ trên bàn, nghiên cọ mực cũng được lau sạch sẽ bỏ vào trong hộp gấm, đưa vào trong nhà.

Ân Hầu đứng lên, ngáp một cái cũng theo Thiên Tôn vào phòng, đóng cửa.

Rất nhanh, ngoài sân chỉ còn lại một mình Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn quanh một chút, đẩy cửa ra, cũng trở về phòng.

Trong phòng, trên bàn có châm một ngọn đèn thuỷ tinh, ngọn đèn này là trước đây Bạch Ngọc Đường lấy đến cho Triển Chiêu, lồng đèn bên ngoài này được làm từ thuỷ tinh, ánh lửa sẽ không làm chói mắt.

Sau tấm bình phong cách đó không xa, Triển Chiêu đang mặc y phục, vừa ngáp: “Ban nãy ngủ thiếp đi trong chậu mất.”

Bạch Ngọc Đường vừa nằm vật xuống giường, nghe được lời của Triển Chiêu, không hiểu sao lại nghĩ đến một con mèo, chui vào trong chậu nằm ngủ quên mất.

Lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy trước mắt có bóng trắng nhoáng lên một cái ……..

Ngẩng mặt lên, thấy Triển Chiêu chỉ mặc lý y, xỏ hai chiếc guốc gỗ, đứng trước mắt hắn, trong tay còn cầm một chiếc khăn lau tóc màu trắng.

Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn hắn, chợt nhớ tới trước khi từng nghe người ta nói qua, cổ càng thon càng dài, nhất định là một người rất thích ăn ……. Nhìn cổ Mèo này một chút, Bạch Ngọc Đường cảm thấy lời này chẳng sai chút nào!

Triển Chiêu đẩy hắn một cái.

Bạch Ngọc Đường không hiểu nhưng vẫn dịch người vào phía trong, Triển Chiêu ngồi xuống, hai chân rúc vào trong chăn, ngồi yên ở mép giường mà lau tóc.

Bạch Ngọc Đường nâng má, tựa vào đống chăn đệm bên trong nhìn hắn: “Tại sao không về giường mình ngủ?”

Triển Chiêu cười híp mắt: “Lau khô tóc đi ngay.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất khó hiểu —— Lau khô tóc lại đi? Tại sao chứ?

Vì vậy Bạch Ngọc Đường lẳng lặng tựa vào trên giường, nhìn Triển Chiêu lau tóc.

Triển Chiêu nội lực thâm hậu, chỉ trong chốc lát tóc cũng đã khô, đưa lược cho Bạch Ngọc Đường: “Giúp một chút!”

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, giúp Triển Chiêu chải tóc.

Bạch Ngọc Đường trước tiên đưa tay cầm một cái, tóc Triển Chiêu đặc biệt mượt, cảm giác rất mềm, nhưng chỉ cần lượn quanh hai vòng, lại đặc biệt gọn gàng, tóc cũng thuận tính chẳng khác gì chủ nhân của nó.

Tóc Triển Chiêu vốn rất dễ chải, Bạch Ngọc Đường đem tóc đã chải tốt lắm vén về phía trước, chỉ trong chốc lát, phía sau đầu Triển Chiêu liền lộ ra một cái cổ thon dài. Triển Chiêu cũng rất trắng, da trơn mịn bóng loáng …….. Bạch Ngọc Đường vội vàng ngừng tay, buồn bực ——- Mình lại nghĩ lung tung gì chứ.

Triển Chiêu thấy tóc chải xong rồi, tiện tay cầm dây cột tóc lại, chạy đến giường mình, chui vào trong chăn.

Bạch Ngọc Đường cảm giác những sợi tóc mềm đột ngột trượt ra khỏi tay mình, bất đắc dĩ mà cười cười, nằm xuống ——- Cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Triển Chiêu bọc kín chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp mà tinh quái nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ còn đang nhẫn cười.

Bạch Ngọc Đường nằm một hồi, liền đưa tay sờ sờ giường ……… nhảy dựng lên.

Triển Chiêu “phốc” một tiếng, trùm chăn cười.

Bạch Ngọc Đường coi như cũng đã biết vì sao Triển Chiêu lại chạy đến chỗ hắn lau tóc, bọt nước đều rơi hết lên trên giường hắn rồi, thực ra thì Mèo kia cũng có thể ở bên ngoài lau khô xong rồi mới chui vào chăn, có lẽ là lười đi tất, lại đang đứng bên ngoài cho nên lạnh chân, thế là liền chui vào chăn của hắn ủ chân đây mà.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thật bội phục mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đem chăn kéo xuống cho thoáng chút xíu, ngẩng đầu …….

“Phù” một tiếng, Triển Chiêu hướng về phía thuỷ tinh đăng mà thổi một hơi ……. Không biết là Mèo này có phải cố ý làm như đang thổi tiên khí hay không mà chỉ có một lần dụng lực ……… thuỷ tinh đăng liền vụt tắt, bốn phía một mảnh đen nhanh bao vây.

Bạch Ngọc Đường đợi một lát cho mắt thích ứng với bóng tối, rất nhanh, ánh trăng bên ngoài cũng len theo khe cửa mà vào, khiến cho mọi thứ lại trở lên rõ ràng. Nhất là đôi mắt của Triển Chiêu ………. Mèo kia vẫn còn chưa ngủ đâu, vẫn đang duy trì cái tư thế ban nãy mà nhìn về phía hắn.

Bạch Ngọc Đường lại sờ soạng chăn đệm của mình một cái, vẫn còn ướt! Vì vậy ………..

Triển Chiêu đang chuẩn bị đi ngủ thôi, chỉ thấy bên phía chăn của Bạch Ngọc Đường vừa động một cái, sau đó một bóng người chợt loé.

“Ngô.” Triển Chiêu rên lên một tiếng, ngửa mặt nhìn.

Bạch Ngọc Đường vốn định lật người vào phía giường trong chiếm nửa cái giường, dù sao giường của Triển Chiêu cũng lớn …….. Có điều, có thể do trời quá tối, cho nên không tính toán tốt nội lưc? Hay là do một nguyên nhân không thể giải thích được nào khác mà Ngũ gia đột nhiên “không cẩn thận” rơi xuống ngay trên người Triển Chiêu.

“Ngươi thật nặng, bình thường không ăn cơm mà cũng nặng như vậy a?” Triển Chiêu ngước mặt, nhờ vào ánh trăng, chọc chọc má Bạch Ngọc Đường.

Dưới ánh trăng, khuôn mắt đẹp như thiên thiên cùng đôi mắt sáng như sao của Bạch Ngọc Đường cũng không thể nào khiến người ta liên tưởng đến bóng ma được, vẻ đẹp này giống như khi hắn đứng dưới ánh nắng mặt trời, đẹp đến độ khiến người ta liên tưởng đến vị thần tiên nào đó vừa mới hạ phàm.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không có đuổi mình xuống, vậy cứ tiếp tục đè trên người hắn, dùng một tay nhéo lại má Triển Chiêu: “Giường của ta ướt rồi.”

Triển Chiêu cười xấu xa: “Lớn như vậy còn đái dầm a?”

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường rút rút, đưa tay nắm một mái tóc dày của Triển Chiêu đang rơi trên gối đầu, nói: “Là có một con tặc miêu nhảy vào thùng nước rửa lông, rửa xong rồi còn nhảy lên giường ta liếm lông, liếm khô thân mình rồi, lại còn làm văng khiến cho giường ta đầy nước!”

Ngón tay Triển Chiêu nhẹ nhàng giật cái mũi Bạch Ngọc Đường: “Cái này gọi là Miêu chiếm Thử oa!”

Bạch Ngọc Đường cũng xoay tay lại nhéo mũi hắn một cái: “Vậy bây giờ là Thử chiếm Miêu oa a.”

Triển Chiêu xoay mặt, nhìn nửa gối đầu bên cạnh mình một chút, nói: “Ngủ bên trong đi.”

Bạch Ngọc Đường không động: “Nằm đây thoải mái.”

Triển Chiêu thuận thế trở mình.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường chuyển vào ngủ nửa giường trong, đổi lại là Triển Chiêu cách một tầng áo mà nằm trên người hắn, hai tay nâng cằm, tựa vào bả vai hắn, gật đầu: “Thật là thoải mái.”

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn hắn, lại đúng lúc mấy sợi tóc dài của Triển Chiêu rơi vào bên gò má mình, liền đưa tay vỗ vỗ: “Mèo này nhà ngươi, ăn nhiều như vậy cũng không nặng ….”

Đang nói, hai người cũng đột nhiên ngẩn cả người.

Bởi vì, lần này Bạch Ngọc Đường tiện tay là vỗ, nhưng cái tiện tay này, lại vỗ vào một chỗ không nên vỗ.

Triển Chiêu đưa bàn tay về phía sau lưng mình, sờ sờ, sau đó miểu Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu: “Chỗ này cũng nhiều thịt hơn những chỗ khác, thật dày a!”

Triển Chiêu lúng túng, nếu không phải cảnh tốt lửa tắt đèn, con Chuột bạch kia khẳng định thấy trên ngực mình đang nằm một con ‘tao’ miêu.

Triển Chiêu đưa tay vén chăn lên chui vào, nói: “Người nào mà chỗ đó chẳng lắm thịt! Ngươi đừng nói với ta chỗ đó của ngươi toàn xương!”

Bạch Ngọc Đường trở mình, hướng về đúng chỗ Triển Chiêu cũng vừa mới nghiêng thân …………..

Hai người cũng không ngờ lại dựa gần đến vậy, cơ hồ là mũi chạm mũi rồi, sóng mũi hai người đều cao, thật may là không có đụng vào, nếu không nhất định cùng sẽ kêu đau.

Mũi dán mũi dĩ nhiên cũng là trán gần trán, cơ hồ chỉ cần một chút thôi sẽ đụng phải nhau, hai đôi mắt nằm chung một đường, cả hai lập tức ngây người.

Hai người cương cứng thân thể, không dám nhúc nhích, giống như chỉ cần một người nhẹ nhàng động một cái, môi cũng có thể chạm phải nhau rồi.

“Ngủ đi.” Triển Chiêu đưa tay, đầu ngón tay thon dài chọc chọc bả vai Bạch Ngọc Đường, không biết có phải do cảnh tối lửa tắt đèn cho nên chọc không đúng chỗ hay không, lần thứ nhất hắn chạm đến ngực Bạch Ngọc Đường, lần thứ hai chạm đến yết hầu, lần thứ ba lại là chỗ lõm giữa hai xương quai xanh xinh đẹp.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang chọc chọc mình đầy kỳ quái, đột nhiên tiến lên một chút ………

Lúc này, Triển Chiêu cũng cứng đờ cả thân mình.

Đôi môi ….. Hơi lạnh …….. Lạnh?

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Ngọc Đường trước mắt.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vừa rồi cứng đờ một cái, liền lui về một chút, cũng cảm thấy áy náy mà nhìn hắn, là Mèo không muốn sao? Mình hình như có chút miễn cưỡng hắn? Hay là ……….

Còn đang nghi ngờ, lại cảm thấy trên môi nóng lên ……….

Triển Chiêu cũng tiến tới, không nói gì mà hôn hắn một cái, sau đó không hiểu gì, ngoẹo đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Môi ngươi sao lại lạnh vậy?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhất thời cũng không biết phải trả lời sao. Ngũ gia mặc dù bị mang tiếng phong lưu thiên hạ, nhưng mà thực tế, hắn chưa từng phong lưu qua, thế nhưng dù hắn chưa từng phong lưu bao giờ, cũng biết được rằng —– Hôn là một chuyện vô cùng thân mật cùng ngọt ngào, có thể khiến người ta ngại ngùng và cảm thấy nóng bỏng, hắn vạn lần không nghĩ tới, phản ứng của Triển Chiêu lại là cảm thấy môi hắn lạnh.

Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại cảm thấy may mắn, Triển Chiêu còn chưa nói môi hắn giống như hoa quế cao hay bất cứ loại điểm tâm nào, coi như cũng không tệ lắm rồi.

“Lạnh sao?” Bạch Ngọc Đường thuận tay vén lọn tóc của Triển Chiêu ra sau tai, tựa hồ là làn tóc mềm động tâm, hay là cảm xúc nhẹ nhàng ban nãy lan toả kích thích hắn ………. Một nụ hôn nữa cũng đi lên.

Triển Chiêu đột nhiên giữ chặt mặt hắn: “Không nên cử động.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người.

Triển Chiêu dùng đầu ngón tay thon dài của mình mà sờ sờ đôi môi Bạch Ngọc Đường: “Thật lạnh nga! Có phải của ta cũng lạnh như vậy?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Của ngươi rất nóng.”

Triển Chiêu thật khó mới nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cười như vậy, bản thân người này đã đẹp, một đôi mắt hoa đào, mà nụ cười này lại mang theo vài phần ý tứ câu dẫn.

“Sách!” Triển Chiêu tiến tới, gặm cổ.

Bạch Ngọc Đường bị hắn làm cho sợ hết hồn, nhìn Triển Chiêu nói: “Ngươi cũng thật chủ động!”

Triển Chiêu cười một tiếng, lưỡi còn liếm môi một cái: “Vị đạo của ngươi xem ra cũng rất ngon!”

Bạch Ngọc Đường ngoài ý muốn mà thiêu mi một cái, Mèo này là đang nói thật, hay đang tán tỉnh hắn?

Triển Chiêu cũng cảm thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường lúc này sắc bén hơn, đang muốn nói thêm mấy câu chiếm tiện nghi chút.

Bạch Ngọc Đường chợt tiến tới, nhẹ nhàng vuốt cổ áo hắn, từ cổ hắn liên tiếp cho tới bả vai đều cắn, sau đó theo đường cong tuyệt mĩ từ cổ, một đường gặm đến yết hầu.

Triển Chiêu cũng cảm thấy như bị kim châm, bả vai cũng bị xả ra, thân mình có chút tê dại ……. xương cổ lõm xuống càng lúc càng rõ …… đôi môi hơi lạnh của Bạch Ngọc Đường chạm đến chỗ nào, chỗ đó liền nóng bỏng, nóng bỏng a.

Chính lúc hơi thở hai người đều dồn dập vi loạn không yên, cả hai đều ăn ý dừng lại.

Triển Chiêu kéo chăn, trừng Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngủ!”

Bạch Ngọc Đường hiếm khi lại ôn nhuận như vậy, ngoan ngoãn nằm ngủ, chẳng qua là chỉ một lát sau, lại mở mắt ra khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu: “Miêu nhi, tay ngươi là thế nào?”

Triển Chiêu đưa một tay vào trong y phục Bạch Ngọc Đường, đặt trên ngực hắn, nghe hắn hỏi, lẽ thẳng khí hùng mà tới một câu: “Ủ tay a!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đang ở trong chăn mà còn cần ủ tay sao? Bàn tay kia khiến cho ngực hắn càng lúc càng nóng đây.

Bên ngoài, lại truyền đến tiếng phu canh đánh kẻng vang lên.

Bạch Ngọc Đường thuận tay kéo lưng Triển Chiêu một cái, cho hắn tiến về ngực mình, mình cũng nhích thêm về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Một tay còn lại của Triển Chiêu cũng vòng qua eo hắn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, một đêm này, vừa ấm áp lại vừa mơ một giấc mơ thật đẹp.