Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 7 Chương 148: Yêu cầu của ách lang




Bao Chửng thăng đường thẩm vấn một đám hắc y nhân mới bị bắt tới, người cầm đầu râu ria rậm rạp, hắn ngược lại cũng rất hợp tác, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt mà, rơi vào trong tay Bao đại nhân còn tốt hơn là để rơi vào tay Triệu Phổ.

Thì ra là, đám người này vốn là một đám đồ phỉ ở ngoài biên cảnh phía Bắc, lần này chẳng qua là họ chỉ nhận tiền rồi làm việc giúp người ta mà thôi, dù là viêc bắt cóc tôn nhi của Trưởng Tốn Quý cùng với việc dùng đó làm điều kiện uy hiếp cả nhà Trưởng Tốn Quý bắt Bàng thái sư, tất cả đều do người khác sai bọn hắn làm.

Bao Chửng thấy hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm, thế nhưng đám tặc phỉ kia lại nhất mực kêu không phải, hắn nói mình cũng không phải người Khai Phong, thậm chí cũng không phải người Hán, nếu như không có người chỉ điểm cho hắn, đến ngay cả việc Bàng thái sư là ai hắn cũng không biết.

Bao đại nhân hỏi đi hỏi lại, phát hiện hắn không hề nói dối, liền hỏi hắn là ai sai khiến hắn.

Hồ phỉ nói người kia che mặt, lại cẩn thận vô cùng, tiếng nói cũng cố gắng ép đến thật khàn, cũng không biết đó có phải là giọng nói thật của hắn không. Hơn nữa, vóc dáng người này bình thường, không béo cũng không gầy, rất phổ thông, nếu chỉ nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, có điều, có một chuyện chắc chắn ——– Đó là một nam nhân, hơn nữa vẫn còn trẻ.

Bao Chửng hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra được đầu mối hữu dụng gì nên cũng có chút mất hứng, sai người áp giải bạn chúng mang xuống.

Công Tôn xem xét lại bản ghi chép thẩm vấn một chút, sau đó nhìn Bao Chửng, nói: “Đại nhân, không có đầu mối hữu dụng nào hết.”

Bao Chửng gật đầu một cái, than thở: “Cũng không biết Lão Bàng kia đắc tội ai.”

Công Tôn sắp xếp lại quyển tông, nói: “Ta cũng cảm thấy có thể là chưa chắc Thái sư đã đắc tội ai.”

Bao đại nhân cảm thấy rất hứng thú muốn nghe tiếp, xem Công Tôn có kiến giải thông thái nào: “Tiên sinh có ý kiến gì?”

“Đầu tiên, ta cảm thấy người kia có thể là một đại quan thường ra vào trong cung, hoặc là người biết rõ các đại quan thường vào cung, vì vậy hắn hiểu rất rõ mọi chuyện trong Hoàng thành cũng như biết rất rõ đường đi nước bước trong cung cho nên mới chờ đợi thời ca, nếu như hắn không biết rõ thì cũng không thể nào biết được chỉ có người nha Trưởng Tốn mới có thể cướp được Bàng thái sư từ trong Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm ra ngoài.”

Bao Chửng gật đầu: “Bổn phủ cũng nghĩ như vậy.”

“Mặt khác.” Công Tôn nói: “Nếu như là Thái sư đắc tội người đó, vậy cứ trực tiếp phái người giết hắn là được, so với việc bắt cóc hắn dễ dàng hơn nhiều!”

Bao Chửng cũng gật đầu: “Nhưng mà hiện giờ, Bàng Cát cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, tại sao lại phải bắt cóc hắn? Có điều hắn cũng là phụ thân của Bàng phi, Bàng phi lại sắp sinh Trưởng công chúa, chẳng lẽ có quan hệ tới chuyện này?”

Công Tôn hình như là nghĩ tới cái gì, thế nhưng cũng không có nói ra ngoài, chỉ nhìn Bao Chửng một chút.

“Tiên sinh cứ nói đi, đừng ngại.” Bao Chửng nhanh chóng nói: “Có phát hiện gì sao?”

“Đại nhân có cảm thấy kỳ quái hay không?” Công Tôn hỏi: “Tại sao lại không chờ Bàng phi sinh xong, hoặc là qua đoạn thời gian này, lúc ấy thủ vệ cũng không còn tuần tra nghiêm ngặt nữa mà nhân cơ hội bắt cóc Bàng thái sư ở bên ngoài cung? Mặc dù Trưởng Tốn Quý có quen thuộc địa hình, thế nhưng bắt cóc người từ trong cung vẫn là quá mạo hiểm! Đối phương còn nói trong vòng ba ngày hắn nhất định phải bắt được người đến, ngài có cảm giác hình như bọn họ rất vội vã hay không?”

“Ân.” Bao đại nhân gật đầu một cái, Công Tôn đã chú ý đến điểm mà mọi người đã sơ sót bỏ qua, quả nhiên là có chút vội vã.

Lúc này, cửa sau đại đường được Trương Long Triệu Hổ mở ra, mọi người nghe nói đã thẩm án xong rồi nên chạy tới, muốn xem tình hình một chút.

Công Tôn nói ngắn gọn mọi chuyện cho mọi người, mọi người cúng có chút thất vọng, thì ra cũng chỉ là một con cờ mà thôi.

“Lão Bao, ngươi không định cứ để như vậy a?” Bàng thái sư có chút nóng nảy: “Chuyện này nếu như không tra ra mấy ngày nữa bọn chúng lại đến bắt ta thì phải làm sao bây giờ? Ngoại tôn nữ nhi của ta cũng sắp được sinh ra rồi đó!”

Thái sư vừa mới nói xong, Bao Chửng lại đột nhiên nhìn hắn, một đôi mắt hắc bạch phân minh mở to trên nền da đen nhánh của khuôn mặt cũng đủ khiến cho Thái sư sợ rụt cổ lại.

“Nhìn …. Nhìn cái gì?” Thái sư bất mãn: “Sợ chết thì không được a?!”

Bao Chửng lầm bầm lầu bầu: “Có thể nào là có liên quan đến Công chúa sắp chào đời không?”

Bàng Cát sửng sốt, Bàng Dục cũng kinh ngạc: “Có quan hệ gì với chất nữ nhi của ta?”

“Ân…” Bao Chửng sờ cằm suy nghĩ.

Bàng thái sư cũng sờ cằm suy nghĩ, sau đó …. hai người hình như là cùng nghĩ đến chuyện gì.

Thái sư hình như còn có chút vừa tính toán chuyện gì lại vừa có chút chột dạ, con ngươi chuyển vòng hai cái, Bao Chửng thì giơ tay lên, “ba” một tiếng, mộc bản đập mạnh xuống bàn khiến mọi người cả kinh.

Tiếng vang này khiến Bàng thái sư suýt nữa nhảy dựng, Tiểu Tứ Tử cũng vỗ vỗ ngực, bị doạ đến độ khiến trái tim nhỏ của bé nhảy nhanh ác.

Tiêu Lương vội vàng đưa tay vuốt vuốt cho bé.

Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng một ngón tay chỉ thẳng Bàng thái sư: “Gần đây ngươi đã làm cái gì?”

Bàng thái sư há miệng hồi lâu, nói: “Ta… Ta làm cái gì? Không phải mỗi ngày ta đều vào cung chăm nữ nhi của ta hay sao?”

Hai hàng lông mày của Bao Chửng lại nhướng lên một chút, đôi mắt trợn tròn, trông rất doạ người.

Khoé miệng mọi người cũng nhịn không được mà rút rút, khó trách tại sao mỗi khi thẩm án Bàng thái sư lại thích trợn mắt như vậy, lại có rất nhiều phạm nhân rất thành thật mà cung khai, có lẽ là bị doạ cho sợ đi.

Bàng Dục cũng không hiểu được nhìn Thái sư: “Phụ thân, gần đây rốt cuộc người đã làm cái gì để đến nỗi khiến cho người ta phải bắt cóc người a?”

Thái sư gãi gãi lỗ tai: “Cũng không phải chuyện gì… Sách, cái này …”

Bao đại nhân liền cầm lệnh bài trên bàn, nói: “Ngươi có nói hay không? Nếu không ta đánh cho ngươi bốn mươi trượng xem ngươi có nhớ ra hay không!”

Thái sư cả kinh, che cái mông lại: “Ngươi, ngươi, ngươi……”

“Ngươi cái gì!” Bao đại nhân muốn đem mộc bản định ném hắn, Bao Duyên vội vàng ôm lấy cha hắn, Bàng Dục thì cản trước cha mình, vừa khuyên Bao đại nhân bình tĩnh lại, vừa hỏi Bàng Cát: “Cha, ngươi rốt cuộc là làm cái gì vậy?”

“Ai nha! Ta nói, ta nói.” Thái sư vung tay lên.

Mọi người hai mặt nhìn nhau —– Này được chứ, Bao đại nhân quả nhiên hiểu biết Bàng thái sư.

Thái sư sờ cằm, hình như cũng nghĩ ra chút đầu mối nào đó: “Có thể là do chuyện kia.”

“Chuyện kia?” Mọi người há to miệng, cùng đồng thanh hỏi hắn.

Thái sư nhìn mọi người một chút, nói: “Cũng không phải là ta làm chuyện xấu gì, gần đây, ta ngoài việc chăm sóc cho nhi nữ của mình, còn có liên lạc với mấy người buôn ngọc khí cùng với mấy người chuyên đào bảo bối với đồ cổ, ta muốn tặng một kiện lễ vật cho Hoàng tôn nữ nhi của mình, nếu như trong tay bọn họ có bảo bối gì thì đều mang đến cho ta xem một chút.”

Mọi người nghe xong cũng cau mày ——– Cái này có vấn đề gì sao?

Bao Chửng cũng không hài lòng: “Chỉ có chuyện này?”

Thái sư ho khan một tiếng, ý bảo vẫn còn chưa hết, nói tiếp: “Còn có chuyện thế này, gần đây ta cũng đã tìm được một thứ vô cùng tốt, đang định dùng làm lễ vật cho cháu ta khi nó chào đời, nhưng mà hôm trước, trong nhà ta đột nhiên lại có trộm!”

“Nga … là chuyện trộm đến lần trước a.” Chuyện này Bàng Dục cũng biết.

Thái sư gật đầu một cái: “Đêm hôm đó, có trộm vào bảo khố nhà ta …”

Mọi người cùng nhướng mi ——– Uy! Nhà ngươi còn có cả bảo khố a?

Thái sư giậm chân: “Bạc của Lão phu cũng không phải là tham được a, là làm sinh y cùng bổng lộc mà có thôi!”

Mọi người nhìn trời.

Thái sư vẫn còn muốn giậm chân.

Bao Chửng giục hắn: “Ngươi nói tiếp! Nói trọng điểm!”

“Nga.” Thái sư lấy lại tinh thần nói: “Trọng điểm chính là tên trộm đó vào bảo khố nhưng cũng không lấy thứ quý giá gì, chỉ là lục tìm trong phủ, cho nên cuối cùng mới bị người phát hiện.”

Mọi người cảm thấy kỳ quái ——– Nếu như trộm đã vào bảo khố, vậy tại sao nhiều bảo vật vậy lại không lấy đi? Nếu đã tìm tiếp, như vậy chứng tỏ vật hắn muốn tìm cũng không có ở đó.

“Người bình thường sẽ đến Thái sư phủ trộm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Phủ Thái sư cũng coi như là có thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa còn cách Khai Phong phủ không xa, gần đó lại luôn có quân Hoàng thành tuần tra, bên trong phủ lại có cao thủ, tên trộm này lá gan cũng thật lớn.”

“Thật ra thì, phần lớn bảo bối của nhà ta đều được cất trong bảo khố, tất nhiên không tính những thứ của các phu nhân cất giữ.” Bàng thái sư nói đến đây, mọi người lại trừng mắt nhìn hắn.

Thái sư tiếp tục giậm chân: “Các phu nhân của ta đều là danh môn đại hộ, khi gả đi đều có mang theo rất nhiều hồi môn!”

Mọi người vẫn tiếp tục nhướng mi, Thái sư tức giận, một lóng tay chỉ sang Bạch Ngọc Đường đang ngồi nhàn nhã uống trà: “Hắn so với ta còn nhiều tiền gấp bội, lại tiêu tiền như rác, sao các ngươi không đi nhìn hắn?!”

Bạch Ngọc Đường đặt chén trà xuống, chậm rãi mà tới một câu: “Danh tiếng không thể so sánh a.” Hắn vừa nói lại vừa chỉ mình, nói ra hai chữ: “Đại hiệp”, sau đó lại chỉ Bàng thái sư mà tiếp tục nói hai chữ: “Tham quan.” Nói xong, lại tiếp tục chậm rãi uống trà.

Tất cả mọi người đều gật đầu: Đúng vậy đấy …..

Cái này khiến Thái sư giận đến không cách nào phát giận.

Bao Chửng lại tiếp tục kéo râu hắn: “Tiếp tục, tiếp tục a!”

Thái sư khôi phục khí huyết, nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, lễ vật đó chỉ có mấy món lễ vật ta muốn giữ lại để tặng cho ngoại tôn nữ là chưa đưa đến bảo khố, đều được để lại trong phòng ta!”

“Ngươi để lại trong phòng làm gì?” Bao Chửng không hiểu.

“Hôm đó ta tìm mấy cái hộp gấm, lại đang cùng phu nhân chọn xem cái nào đẹp mắt nhất.” Bàng thái sư ngồi xuống, cũng có chút không hiểu được: “Có điều những thứ bảo bối kia cũng không có công dụng gì, đều là đồ trang sức mà thôi, lại có thể khiến người ta phí nhiều công sức đến cướp như vậy sao?”

“Đó là những thứ bảo bối gì?” Bao Chửng hỏi: “Vẫn còn ở trong phủ của ngươi chứ?”

“Đúng vậy.” Thái sư gật đầu một cái nói: “Sau đó ta càng tăng cường thêm thủ vệ, ngay cả con muỗi cũng đừng hòng đi vào chứ nói chi đến trộm.”

Bao Chửng đứng lên, vỗ vỗ cái bụng của Bàng Cát: “Đến phủ của ngươi nhìn xem một chút.”

Thái sư sửng sốt, lui về phía sau hai bước: “Ngươi muốn đến Thái sư phủ?”

“Đúng vậy.” Bao Chửng thấy hắn há to miệng, liền nói: “Ngươi lo lắng cái gì, ta cũng đâu có đến tịch biên nhà ngươi.”

“Không phải …” Thái sư lắc đầu: “Ngươi mà lại đến Thái sư phủ của ta!” Vừa nói xong, Thái sư lại vui vẻ, nói với Bàng Dục: “Đi đi, về nhà báo cho Tiểu di nương của ngươi dọn dẹp nhà cửa một chút, Bao Hắc mà lại muốn đến nhà chúng ta.”

Bàng Dục vui vẻ điên rồi, chạy đi.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi Công Tôn: “Phụ thân muốn đến nhà của Tiểu Bàn Tử sao? Con cũng đi!”

Mọi người nghe Tiểu Tứ Tử nói xong, đều không khỏi cảm thấy tò mò —— Thái sư phủ có hình dạng thế nào đây?

Vì vậy, mọi người cùng quyết định, tổ chức tập đoàn cùng đến thăm Thái sư phủ … Không phải, là tổ chức tập đoàn đến Thái sư phủ tra đầu mối mới đúng.

Mà Thái sư lại vô cùng vui vẻ a, còn muốn giữ mọi người ở lại ăn một bữa cơm toàn đồ ăn ngon do mấy vị phu nhân của hắn đích thân làm nữa.

Chờ mọi người tới Thái sư phủ rồi, liền thấy quản gia Bàng Phúc dẫn theo mười mấy gia đinh đứng ở cửa nghênh đón.

Bao Chửng lại liếc Thái sư một cái.

Thái sư lại xấu xa cười một tiếng.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Có phải là quá khoa trương không?”

Triển Chiêu nháy nháy đôi mắt đen nhánh lấp lánh với hắn: “Yên tâm, Thái sư đang vui vẻ đây, có lẽ lại là có tính toán gì đó.”

Chờ cho mọi người bước vào phủ xong, vẫn còn ở bên ngoài nhìn vào bốn phía bên trong, cũng cảm thấy ba chữ “Đại tham quan” chính là thiên tạo dành cho toàn bộ viện tử này …. Cái Thái sư phủ này, quả nhiên quá khí phái.

Công Tôn nhìn một vòng, tha thở không thôi, trình độ hoa lệ kiểu này thật chẳng kém gì Hoàng cung a, Thái sư quả nhiên biết hưởng thụ!

Triển Chiêu thì sờ cằm, lúc này hắn cảm thấy quả nhiên mình vẫn còn chưa có trải nghiệm cuộc đời nhiều a … Lúc trước còn cảm thấy Khai Phong phủ tuy là nha môn thanh liêm nhưng cũng quá khoa trương rồi, có điều hôm nay nhìn lại, Khai Phong phủ của hắn đích xác chính là nha môn thanh liêm a … sạch đến độ không thể sạch hơn nữa a.

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường cũng có chút giật giật ——- Phẩm vị của mấy tên giàu sổi!

Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng thì vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn Triệu Phổ ——- Phủ Vương gia đơn giản chỉ là một cái vườn rau mà thôi!

Triệu Phổ bĩu môi —— Tổ nãi nãi nhà các ngươi thích đơn giản, các ngươi thì sao có thể hiểu được?!

Tiêu Lương há to miệng nhìn ngó khắp nơi, trông sân này nuôi thật nhiều khổng tước nha!

Tiểu Tứ Tử thì ôm mặt trợn tròn đôi mắt to, Công Tôn thì nháy mắt dạy bé ——- Nhìn thấy không, cái này gọi là tham quan!

Tiểu Tứ Tử nhất mực gật đầu —— Qúa không thể tha thứ!

Ân Hầu lại phụ trách việc kéo lại Thiên Tôn đang muốn chạy đi thăm thú khắp nơi, tâm nói, được chứ …. một lát ngươi đừng có lạc đường ở chỗ này, lại đập vỡ mấy cái bình hoa hoặc phá tan mấy cái tường của người ta, lúc đó Ngọc Đường nhà ngươi nhất định lại mất một khoản lớn.

Bao Chửng thì lại nhỏ giọng nói với Triệu Phổ: “Vương gia, nhìn thấy không?”

Triệu Phổ gật đầu.

“Sau này, nếu như ngươi thiếu quân phí hoặc quân lương, ta sẽ khiến cho Mập Mạp này phải quyên ra một nửa gia sản!” Bao Chửng nói xong cười híp mắt một cái.

Triệu Phổ thì nhướng mày —– Ý kiến hay!

Thái sư đương nhiên là không biết được mọi người đang tính toán cái gì, vẫn vui vẻ mà dẫn đường: “Mời vào, mời vào.”

……………..

Tạm thời chưa nhắc đến chuyện mọi người đến Thái sư phủ tra án, quay lại nói chuyện của những người vẫn còn lại Khai Phong phủ.

Trong Khai Phong phủ, lúc này chỉ còn lại Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa.

Ban nãy Trâu Lương nói với Triệu Phổ là không có hứng thú, cho nên cũng không đi, Triệu Phổ cũng không có hỏi nhiều.

Lâm Dạ Hỏa thì ngay cả lúc dùng Vãn thiện cũng không có thấy hắn đâu, lúc này có lẽ đang đi lại lòng vòng trong viện.

Trâu Lương xuyên qua hành lang, đi tới biệt viện của Lâm Dạ Hỏa, vừa mới bước một bước vào trong viện, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vừa mới nhìn thấy cảnh này hắn đã không khỏi cảm thấy muốn đưa tay lên day huyệt thái dương của mình ——- Thật nhức đầu.

Chỉ thấy trong sân, giữa một chiếc giường tháp mềm, Lâm Dạ Hỏa nằm trên tháp, mặt ngửa lên trời, trên mặt lại đắp đầy những lát dưa leo mỏng ….. tiểu cẩu thì đang nằm trên bụng hắn lim dim, dù sao cũng chỉ là một chú cún con mới cai sữa, cho nên vẫn chưa có tính cảnh giác cao, Trâu Lương tiến vào viện nó cũng không có tỉnh.

Trâu Lương lại nhìn sang cái bàn bên cạnh, chỉ thấy trên bàn có một quả trứng gà luộc trắng tinh đã bóc vỏ, hai trái táo, hai quả dưa chuột, hai nhánh hương tiêu cùng một chén mật ong lớn.

Trâu Lương suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ được mấy thứ này dùng để làm gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn trời —— Yêu nghiệt chết tiệt đương nhiên là không thể hiểu được.

Cũng không biết là Lâm Dạ Hỏa đang ngủ hay đang tỉnh, dù sao thì hắn cũng không thể động đậy được, có lẽ động đậy thì dưa leo trên mặt cũng rơi mất.

Trâu Lương đến gần một chút, lại nghe thấy thanh âm “ông ông ông ông”, chẳng lẽ bụng của Lâm Dạ Hỏa đang réo? Không có lý nào a, nhiều đồ ăn như vậy mà, nếu đói quá cư ăn hai quả dưa này không phải là tốt rồi sao?

Lại đến gần thêm một chút, mới nghe được tiếng ông ông ông đó là từ đâu truyền đến.

Trâu Lương cố gắng đến gần hơn lắng nghe, liền nghe thấy tiếng Lâm Dạ Hỏa cứ lầm rầm lặp đi lặp lại: “Lão tử đẹp trai đệ nhất thiên hạ, lão tử đẹp trai đệ nhất thiên hạ …”

Trâu Lương ngẩng mặt lên, cố gắng đè nén ý muốn cầm dưa chuột ném thẳng vào mặt Lâm Dạ Hỏa của mình.

“Uy.” Trâu Lương mở miệng.

Lâm Dạ Hỏa đưa một ngón tay ra.

Trâu Lương không hiểu.

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ xuống khoảng đất bên cạnh.

Trâu Lương cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có một đàn hương đang cháy, mới cháy được có một nửa, khó trách sao trong viện lại thơm đến vậy.

Đại khái có lẽ là Lâm Dạ Hỏa cần phải đắp dưa leo một nén nhang này đi? Trâu Lương cũng không có nói nhiều, đưa tay ôm lấy tiểu cẩu kia, đến bên một chiếc ghế dựa nằm xuống, trêu chọc chú cún con kia.

Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa cứ nằm yên bất động, Trâu Lương cứ ở bên cạnh chơi với cún, vừa nghe tiếng lầm rầm của Lâm Dạ Hỏa: “Lão tử đẹp trai nhất thiên hạ, lão tử đẹp trai…”

Cuối cùng, nén hương kia cũng cháy hết, Lâm Dạ Hỏa liền ngồi dậy, thuận tay kéo một chiếc khăn lau màu trắng bên cạnh, dưa leo cũng rơi hết ra chiếc khăn.

Hắn đem khăn bỏ sang một bên, cầm lên nòng trắng trứng gà bắt đầu xoa mặt, xoa một hồi xong lại bắt đầu bỏ xuống, lại cầm chén mật ong nước kia, ngửa mặt, há miệng —- sục sục sục sục một hồi …

Trâu Lương đỡ trán … Người này, đầu óc đúng là có vấn đề!

Chờ cho đến khi Lâm Dạ Hỏa uống xong, đứng lên thư giãn gân cốt, hắn làm một động tác khá khó, đỉnh đầu đặt một trái táo, một chân đứng thẳng, một chân đá về phía sau chạm đến đầu, sau đó hai tay lại cầm hai nhánh hương tiêu giang ngang sang hai bên, giữ thăng bằng.

Quai hàm Trâu Lương cũng giật giật ——– cuối cùng thì cũng biết mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lâm Dạ Hỏa vừa kéo gân lại vừa quay sang hỏi Trâu Lương: “Ngươi đến đây làm gì?”

Trâu tướng quân thả con cún con kia sang một bên, nhìn Lâm Dạ Hỏa đã làm xong mọi chuyện của mình đang ngồi yên gặm táo, nói: “Đánh cờ không?”

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt chán ghét: “Ta mới không thèm làm loại chuyện không có mỹ cảm chút nào đó!”

Trâu Lương cau mày: “Đánh cờ sao lại không có mỹ cảm?”

Lâm Dạ Hỏa đưa tay che mông: “Ngồi lâu quá đùi sẽ to!”

Trâu Lương tiếp tục nhịn xuống xung động muốn cầm táo đập vào đầu hắn, khích tướng: “Ngươi sợ thua thì có.”

“Phi!” Lâm Dạ Hỏa sưng mặt lên: “Lão tử mà thua ngươi?”

“Cũng đâu phải là ngươi chưa từng thua qua.” Qủa nhiên Trâu Lương dùng phép khích tướng rất quen.

Quả nhiên, Lâm Dạ Hỏa lập tức xổ mao: “Ai sợ ngươi! Tới thì tới! Chơi cờ gì?”

Trâu Lương rút từ dưới bàn ra một bàn cờ tướng, có cả những con cờ.

Tất cả mọi người ở Khai Phong phủ đều thích đánh cờ, vì vậy dưới cái bàn nào cũng có bàn cờ, tiện cho việc chơi ở bất cứ đâu.

Lâm Dạ Hỏa vén tay áo, ngẩng đầu nhìn trời, liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trâu Lương, chỉ chỉ dưới tàng cây đại thụ bên cạnh: “Đến bên gốc cây chơi đi!”

Trâu Lương không hiểu.

“Chơi chỗ này da sẽ đen!” Lâm Dạ Hỏa dùng dưa che ánh mặt trời.

Trâu Lương không nói gì, lặng lẽ cầm bàn cờ đến đặt trên chiếc bàn dưới tàng cây.

Chờ cho Lâm Dạ Hỏa gặm trái táo xong ngồi xuống xếp cờ, Trâu Lương liền hỏi: “Có đánh cược không?”

“Cược?” Lâm Dạ Hỏa vui vẻ: “Nếu như ta thắng, ngươi phải nói ba lần ta là người đẹp trai nhất!”

Trâu Lương gật đầu: “Ta là người đẹp trai nhất sao, có thể.”

“Là ta đẹp trái!” Lâm Dạ Hỏa chỉ mình.

Trâu Lương gật đầu, bắt chiếc động tác của hắn chỉ vào người mình, nói: “Là ta đẹp trai sao, biết rồi.”

“Không phải là “ta”, là “ngươi”!” Lâm Dạ Hỏa gấp đến giậm chân.

Trâu Lương gật đầu: “Biết. Là ta sao.”

“Câm kia!” Lâm Dạ Hỏa trợn mắt: “Ngươi phải nói: Lâm Dạ Hỏa là Mỹ nhân tuyệt nhất, là Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân; sự anh tuấn của ngươi khiến cho thiên địa vô sắc, nhật nguyệt vô quang, khiến cho nước biển cũng không thể chảy theo dòng, khiến cho thái sơn cũng phải sụp đổ; Ngươi chính là đại soái ca sấm rền vô địch!”

Trâu Lương nghe xong cũng cảm thấy quai hàm mình vừa đau vừa sót, một câu thật là dài a!

“Có dám đánh cuộc không?” Lâm Dạ Hỏa thiêu mi hỏi hắn.

“Có gì mà ta không dám, vậy nếu như ngươi thua thì sao?” Trâu Lương hỏi ngược lại: “Ta cũng không có muốn nghe cái gì mà ta đẹp trai nhất.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lâm Dạ Hỏa vỗ ngực một cái, đắc ý nói: “Gia đây có vàng bạc nhiều, ngươi muốn gì?”

“Rất đơn giản.” Trâu Lương từ tốn mở miệng: “Ta muốn ngươi cởi y phục.”

“Phốc …” Lâm Dạ Hỏa phun cho Trâu Lương một mặt đều là táo.