Long Tế Chí Tôn

Chương 342




Sao cơ?

Điên rồi, đại tiểu thư nhà họ Từ điên thật rồi!

Tất cả mọi người đều nhìn Từ Tiểu Nhu với vẻ không dám tin.

Cô ấy là lá ngọc cành vàng, vậy mà lại thích một tên vô dụng, quan trọng nhất là tên vô dụng này còn là thằng ở rể.

Rất nhiều người bên cạnh không khỏi ghen tị.

Mẹ kiếp, mình có gì thua kém tên vô dụng này, vậy mà nữ thần còn không để mắt đến.

Trần Dương cũng vô cùng đau đầu, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, để Tô Diệu nhìn thấy thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào?

Bữa tiệc này được tổ chức riêng cho cô ấy, như vậy chẳng phải khiến cô ấy mất mặt sao?

“Cô đừng nói gì cả, đi theo tôi!”

Dứt lời, Trần Dương kéo Từ Tiểu Nhu rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Tuy hai người đã rời đi, nhưng trong đại sảnh vẫn rất ồn ào.

Một lúc sau, trợ lý tổng giám đốc Mễ Tuyết của tập đoàn Huyễn Ngu tiến lên nói: “Chào mừng tất cả mọi người đã đến tham gia bữa tiệc lần này, sau đây chúng tôi xin mời tổng giám đốc mới nhậm chức của Huyễn Ngu, tổng giám đốc Tô lên nói đôi lời”.

“Tổng giám đốc Tô?”

Tổng giám đốc mới này họ Tô?

Ba người Tô Hải đưa mắt nhìn nhau.

Đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Chuyện vừa rồi chỉ là nốt nhạc đệm, mục đích bọn họ đến lần này là để làm quen với tổng giám đốc mới của Huyễn Ngu.

Sau khi mua lại tất cả cổ phần của công ty giải trí Thiên Hạ, Thiên Hạ đã hoàn thành việc tư nhân hóa, đồng thời rút khỏi thị trường chứng khoán.

Còn tập đoàn Huyễn Ngu chỉ mất mấy tiếng đã hoàn thành việc lớn này, đủ để thấy thực lực của Huyễn Ngu như thế nào.

Năng lực đó lớn đến mức mọi người không dám tưởng tượng.

Huyễn Ngu có thể bỏ ra 20 tỷ mua lại cổ phần, cho thấy tài sản của Huyễn Ngu ít nhất cũng phải được 50 tỷ.

Sau khi thôn tính công ty giải trí Thiên Hạ, hiện giờ định giá của Huyễn Ngu đã vượt quá trăm tỷ.

Trong số các doanh nghiệp trong nước thì nó chắc chắn nằm trong top 100.

Đây là Huyễn Ngu còn chưa lên sàn chứng khoán, lên sàn chứng khoán xong, muốn gấp vài lần cũng là chuyện đơn giản.

Thành phố Tây Xuyên có mấy doanh nghiệp nằm trong tốp 500 chứ?

Chắc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đương nhiên bọn họ không biết vốn thực tế của Huyễn Ngu chỉ có không quá 2 tỷ, số tiền này đều là của Trần Dương.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tô Diệu ăn mặc đẹp đẽ bước lên bục.

Khi ánh đèn rọi lên người, cô đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc này.

“Xin chào mọi người, tôi là tổng giám đốc mới của tập đoàn Huyễn Ngu, Tô Diệu!”

Ồ!

Cô vừa nói xong, đại sảnh lập tức xôn xao.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Diệu ở trên bục với ánh mắt không dám tin.

Chuyện… chuyện này sao có thể được?

Trước kia lúc Tô Diệu còn ở công ty nhà họ Tô, cô từng làm quen với không ít người có mặt ở đây, thậm chí còn từng hợp tác với một số người.

Vậy nên bọn họ đều nhận ra Tô Diệu ngay lập tức.

Tô Hải và Tô Ngọc ngây người ra.

Đến Tô Linh Nhi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, không dám tin nói: “Hóa ra tổng giám đốc mới của Huyễn Ngu chính là chị…”

“Không… không thể có chuyện này được, không thể có chuyện này được”, Tô Hải nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin. Sao có thể như vậy được? Sao Tô Diệu có thể là tổng giám đốc mới của Huyễn Ngu được?

Tô Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta và Tô Diệu từng được gọi là hai đóa hoa của nhà họ Tô.

Nhưng từ sau khi Tô Diệu lấy Trần Dương thì không còn ai nói như vậy nữa.

Hai bọn họ tuy là chị em, nhưng mối quan hệ lại không tốt lắm, thậm chí bị mọi người ảnh hưởng, lúc đối mặt với Tô Diệu cô ta còn luôn có cảm giác hơn người.

Lúc bà nội đuổi Tô Diệu ra khỏi gia tộc, cô ta không những không ngăn cản, mà còn cảm thấy bà nội làm vậy là đúng.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô ta không nói được gì.

Hóa ra không có nhà họ Tô, Tô Diệu còn sống tốt hơn.

Chỉ riêng thân phận tổng giám đốc Huyễn Ngu thì nhà họ Tô đã không thể đắc tội được.

Trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho số phận của nhà họ Tô. Bà nội đối xử với mấy người Tô Diệu như vậy, liệu Tô Diệu có trả thù nhà họ Tô không?

Thực ra nhà họ Tô bây giờ nhìn thì hào nhoáng, nhưng bên trong đã mục ruỗng, bà nội và Tô Hải đang âm thầm bán bớt tài sản gia tộc. Tuy bọn họ làm rất kín đáo, nhưng vẫn không thể giấu diếm được những người hay soi mói.

Với tình hình nhà họ Tô bây giờ, Huyễn Ngu chỉ cần khẽ giơ đầu ngón tay, à không, thậm chí còn không cần đến đầu ngón tay, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của Tô Diệu thôi.

Những người vì nịnh bợ Huyễn Ngu sẽ giơ vũ khí trong tay lên không chút do dự, vồ đến, xé nát nhà họ Tô.

“Sao vậy? Mọi người đều không quen tôi sao?”, Tô Diệu mỉm cười nói: “Vậy tôi xin giới thiệu lại, tôi là Tô Diệu, ở đây có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tôi đã từng qua lại với rất nhiều người ở đây. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ, hiện giờ tôi đã làm chủ Huyễn Ngu, hy vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ tôi như trước kia”.

Bốp bốp bốp!

Đại sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

“Tổng giám đốc Tô, tôi là Tiểu Từ của công ty Ngải Mễ, cô có còn nhớ tôi không?”

“Tổng giám đốc Tô, tôi là Triệu Đại Sơn của tập đoàn Đại Sơn, chúng ta là bạn cũ đấy, liệu có thể hợp tác tiếp không?”

“Tổng giám đốc Tô, tôi là…”

Tất cả mọi người ở bên dưới gió chiều nào theo chiều ấy, vứt bỏ bạn nữ đi cùng chen đến trước bục, tự nói lên tên tuổi.

Tô Diệu chỉ cười không nói gì, Mễ Tuyết ở bên cạnh bước lên nói: “Mọi người đừng kích động, chờ sau bữa tiệc này, Huyễn Ngu chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo, đến lúc đó chào đón mọi người đến đàm phán hợp tác”.

Tất cả mọi người ở bên dưới nghe vậy thì đều kích động.

Tô Diệu lại phát biểu cảm nghĩ, cuối cùng Mễ Tuyết tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Tô Diệu đương nhiên đã trở thành đối tượng để mọi người săn đón.

“Tổng giám đốc Tô, chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Tổng giám đốc Tô, hy vọng chúng ta có thể hợp tác lần nữa”.

Mễ Tuyết đi theo sau Tô Diệu, giới thiệu với cô một số nhà phát hành và đối tác của công ty.

Nhìn Tô Diệu được săn đón vây quanh, Tô Ngọc nói: “Tiểu Hải, chúng ta có cần qua mời rượu không?”

Tô Hải trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta không những phải mời rượu, mà còn phải tỏ thái độ thành khẩn một chút”.

Dứt lời, anh ta cầm ly rượu chen vào.

“Tô Diệu, em nhìn anh này, anh là Tô Hải, là anh trai em đây!”

Tô Diệu sững người, nhìn qua, nhìn thấy Tô Hải bị đám người chặn ở phía sau, cô lập tức tỏ vẻ lạnh lùng, quay đầu đi.

Thấy Tô Diệu bơ mình đi, Tô Hải cuống lên, vội vàng nói với người bên cạnh: “Mọi người xin hãy nhường chút, tôi là Tô Hải, là anh trai của Tô Diệu”.

“Cậu là cái thá gì?”

“Chúng tôi dựa vào đâu mà phải nhường cậu vào?”

“Cậu thử gọi tổng giám đốc Tô là em xem cô ấy có thưa không?”

“Cái chiêu này của cậu cũng thật là đáng khinh, cũng không tè một bãi ra tự soi lại mình đi. Nhìn cậu hèn hèn thế này mà cũng có mặt mũi tự xưng là anh trai của tổng giám đốc Tô á?”

Những người này đều là nhà phát hành và đối tác của Huyễn Ngu, bọn họ chẳng biết Tô Hải là ai hết.

Họ tưởng anh ta là người phụ trách của một công ty nhỏ nào đó, mặt dày muốn làm quen với Tô Diệu.

“Biến biến biến, mau cút đi, ở đây làm gì có chỗ cho cậu nói chuyện”.

Tô Hải bị bọn họ nói cho tái mặt, xấu hổ vô cùng.

Nhìn Tô Hải bị đám người đẩy ra ngoài, Tô Ngọc cắn răng nói: “Tiểu Hải, để tôi”.

Dứt lời, cô ta cầm ly sâm panh bước đến: “Chào anh, tôi là Tô Ngọc, là chị của Tô Diệu, có thể nhường tôi qua không?”

Người kia ngây ra, đánh giá Tô Ngọc một lượt, thấy cô ta đúng là hơi giống với Tô Diệu.

Chắc không phải là chị của tổng giám đốc Tô thật đấy chứ?

Người kia nghĩ một lát, nếu người phụ nữ này là chị của tổng giám đốc Tô thật thì đúng là không thể đắc tội.

“Đương nhiên là được, mời cô”.

“Cảm ơn anh”.

Tô Ngọc mỉm cười, chen khỏi đám người.

“Tô Diệu, chúc mừng em”.

Tô Diệu nhìn thấy Tô Ngọc thì sững lại, theo bản năng gọi: “Chị Tô Ngọc”.

Nghe Tô Diệu nói, người bên cạnh thầm kêu may mắn, người phụ nữ này đúng là chị của tổng giám đốc Tô thật, may vẫn chưa đắc tội.

Nhưng sắc mặt Tô Diệu nhanh chóng trở nên lạnh lùng: “Chị có chuyện gì vậy?”

“Không ngờ em lại trở thành tổng giám đốc của Huyễn Ngu, tài giỏi thật đấy”, Tô Ngọc nói: “Thực ra bà nội đuổi bọn em đi chị cũng không đồng tình đâu, nhưng em biết đấy, chị thấp cổ bé họng…”

“Được rồi, chị đừng nói nữa”. Tô Diệu ngắt lời: “Đó đã là chuyện quá khứ, chị cứ ăn uống tự nhiên”.

Nói xong cô rời đi.

Lúc này, một người không biết chuyện ở bên cạnh liền hỏi: “Sao tổng giám đốc Tô lại đối xử với chị cô ấy như vậy…”

“Anh không biết à, trong này còn nhiều uẩn khúc lắm”, một người ở bên cạnh quen biết Tô Diệu liền kể lại chuyện của nhà họ Tô, người kia lập tức biến sắc: “Tôi khinh, loại người gì không biết!”

Nghe thấy mọi người xung quanh mỉa mai, Tô Ngọc đỏ mặt tía tai.

Cô ta không ngờ mình cũng có một ngày bị mọi người mỉa mai, cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.

“Chúng ta về trước đi”, Tô Hải tức tối nói: “Em phải nói chuyện này với bà nội, em không tin bà nội không trị được cô ta”.

Tô Ngọc thở dài, bây giờ lão phu nhân đúng là không trị được Tô Diệu thật.

“Anh Tiểu Hải, em muốn nói với chị em mấy câu”, Tô Linh Nhi nói.

“Nói cái gì mà nói, đi về”.

Tô Hải trừng mắt, kéo Tô Linh Nhi đi thẳng một mạch ra khỏi đại sảnh.

Bọn họ rời đi nhưng chẳng có ai thèm chú ý.

Ở một diễn biến khác, trong chiếc Mercedes-Benz 4S.

Trần Dương và Từ Tiểu Nhu không ai nói gì.

Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương đang im lặng, trong lòng cũng thấy mơ hồ.

Cô ấy không chịu được bầu không khí này, bèn lên tiếng trước: “Trần Dương, có phải anh đang giận không?”

Trần Dương lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó đáp: “Đúng là hơi giận”.

Từ Tiểu Nhu nghe vậy thì lập tức cuống lên.

Cô ấy vội vàng giải thích: “Em biết vừa rồi là mình lỗ mãng, nhưng những lời em nói đều là sự thật, đó đều là những lời thật lòng”.

Trần Dương cười khổ nói: “Trần Dương tôi có tài đức gì mà được cô ưu ái chứ. Cô cũng biết đấy, tôi đã kết hôn rồi, còn cô là lá ngọc cành vàng, giữa chúng ta không thể có kết quả gì được”.

“Những điều anh nói em đều biết”.

Từ Tiểu Nhu vẻ mặt đau khổ nói: “Em cũng từng thử quên anh vô số lần, nhưng em không thể. Mỗi lần nhắm mắt, bóng dáng của anh lại xuất hiện trong đầu, đến nằm mơ em cũng mơ thấy anh. Trong thời gian anh không trả lời tin nhắn, em cảm giác mình như sắp phát điên, cả người như mất hồn vậy”.

“Anh có biết mấy ngày nay em đã sống thế nào không?”

Những lời thổ lộ này gói trọn tình cảm nồng cháy.

Trần Dương ngây người, không khỏi nhìn cô ấy.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng không thể che giấu nét mệt mỏi trên khuôn mặt, đôi mắt cũng không còn sự nhanh nhạy.

Nhìn kĩ hơn, trong đồng tử của cô phản chiếu rõ ràng bóng dáng của anh.

Trái tim anh thắt lại, cô gái này đã yêu anh đến tận xương tủy rồi.

Anh có thích Từ Tiểu Nhu không?

Nếu nói không thích thì đúng là lừa dối, cô ấy xinh đẹp như vậy, thấu hiểu lòng người như vậy, là đàn ông thì ai chẳng thích.

Nhưng một cô gái tốt như vậy thì nên có nơi chốn tốt hơn.

Trần Dương cố nén nỗi đau lòng, nói: “Tiểu Nhu, chúng ta không có kết quả gì đâu, đừng làm tổn thương lẫn nhau”.