Long Tế Chí Tôn

Chương 369




Cô ấy không tin những gì Trần Dương nói là sự thật, nếu anh thực sự muốn rời đi, thì anh đã đi từ khi Mai quản gia thông báo rằng anh là con rể của nhà họ Viên rồi.

Trần Dương nhăn nhó, khóc không ra nước mắt, đang định nói thì cảm nhận thấy một luồng khí khẽ nhảy nhót trong cơ thể mình.

Anh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Viên Tuyết Phi: "Cô làm gì vậy?"

Viên Tuyết Phi nhíu mày: “Không thể nào, huyệt khiếu cả người anh đều đã bị phong bế, không có một cái nào được thông, lẽ nào anh không luyện võ sao?"

"Hơn nữa, tất cả kinh mạch của anh đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau, loại vết thương này chỉ có người luyện kungfu hoành luyện mới có...”

"Ngay cả một tiểu sa di mới nhập môn cũng sẽ học công pháp nội tu. Sao anh lại chỉ luyện kungfu hoành luyện như vậy, làm vậy khác nào rút ngắn tuổi thọ của mình chứ!"

"Có phải anh đã đắc tội với người ta không?"

"Công pháp nội tu, huyệt khiếu?"

Trong đầu Trần Dương chợt lóe lên, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: “Đúng vậy, khi tôi mới nhập môn, trưởng lão truyền công đã cho tôi luyện kungfu hoành luyện, công pháp nội tu cô nói là gì?"

"Lại còn huyệt khiếu, tôi chưa từng nghe đến nó bao giờ cả!"

Viên Tuyết Phi liếc anh một cái: “Không đúng, thế sao anh lại từ trên trời rơi xuống rồi ngồi lên người Địch Tuấn?"

"Anh đang nói dối!"

Đậu, người phụ nữ này trông thì tầm thường thế mà nội tâm lại không tầm thường tí nào, biết giải thích thế nào đây?

"Tôi... thực ra tôi đã nhảy từ mái nhà xuống”.

Trần Dương cũng chả nghĩ được nhiều, cứ lươn lẹo trước rồi tính sau vậy.

"Vậy tại sao anh lại lên lầu?"

"Bởi vì tôi đang trốn bọn họ!"

"Họ là ai?"

"Người của Chấp Pháp đường!"

“Tại sao bọn họ lại đuổi theo anh!”, Viên Tuyết Phi hỏi.

"Bởi vì... tôi... đã đến lầu xanh!"

Trần Dương cắn răng nói, để tránh động phòng, anh chỉ có thể nói như vậy, phụ nữ bình thường khi nghe được đàn ông đến lầu xanh thì chắc chắn sẽ chán ghét.

Quả nhiên, khi Viên Tuyết Phi nghe được lý do, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: “Không ngờ anh lại là một tên hòa thượng không đứng đắn như vậy!"

Trần Dương cười tủm tỉm: “Làm hòa thượng thì có gì mà vui đâu? Ngày nào cũng ăn chay, không được nhìn ngắm phụ nữ, chỉ có một đám đực rựa với nhau, lâu ngày thì cũng thèm chuyện đó chứ”.

Nghe vậy, Viên Tuyết Phi càng cảm thấy chán ghét Trần Dương hơn.

Nhưng mà, tên tiểu hòa thượng này cũng đã thật thà khai ra hết, dù sao mình cũng không phải thật sự gả cho anh ta, đợi đến khi cô ấy tìm được chân ái của đời mình rồi, thì sẽ tìm cách tống cổ anh đi.

Đến lúc đó dù anh có không đồng ý thì cũng vô ích, một tiểu hòa thượng chỉ biết luyện kungfu hoành luyện, kinh mạch bị tắc nghẽn, không thông được huyệt đạo thì làm ăn được gì.

"Anh suy nghĩ thoáng phết nhỉ”.

Viên Tuyết Phi bình tĩnh thu tay lại, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm con rể nhà họ Viên tôi cũng không phải là không được, nhưng phải tuân thủ 3 điều kiện!"

"Thứ nhất, không được đụng vào tôi, thứ hai, ở ngoài phải thể hiện chúng ta là vợ chồng yêu nhau thắm thiết, thứ ba... không được đi ra ngoài uống rượu với gái!"

Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, điều kiện thứ nhất rất đúng ý anh, đụng vào cô ta thì không rồi, cho dù phụ nữ trên đời này chết hết thì cũng sẽ không!

Tuy nhiên, hiện tại anh không thể cử động, cũng không thể đi lại, tốt hơn hết là ở lại nhà họ Viên, tìm cách ăn nhiều thức ăn chứa linh khí rồi sẽ tính tiếp.

"Được rồi, tôi hứa với cô!"

Trần Dương gật đầu.

"Vậy nghỉ ngơi sớm đi”.

Viên Tuyết Phi nói xong, liền quay người rời đi.

Con mụ la sát cuối cùng cũng rời đi, Trần Dương mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Nếu cô ta chèn ép thêm chút nữa thì sẽ để lại ám ảnh cả đời mất.

......

Tin tức về việc nhà họ Viên tuyển một hòa thượng làm con rể đã lan ra khắp thành Vô Úy, nhà họ Viên đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ngoài ra còn có Địch Tuấn, nhị thiếu gia nhà họ Địch cũng cùng cảnh ngộ.

Bị một hòa thượng ngồi lên người càng làm cho hắn bị cho người đời cười nhạo.

Hắn đập phá đồ đạc trong phòng một cách điên cuồng.

Hắn bị gia tộc chế giễu, bị người ngoài chế nhạo, thậm chí người hầu cũng thầm cười nhạo hắn.

Hắn tức giận đến phát điên, chỉ muốn xông vào nhà họ Viên để xé xác tên tiểu hòa thượng đã ngồi lên người hắn ra.

"Lão gia, ông đi khuyên can thiếu gia đi”.

Quản gia của nhà họ Viên đến trước mặt Địch Anh Hùng.

"Cái thứ rác rưởi đó, còn có mặt mũi mà đập đồ cơ đấy!"

Địch Anh Hùng hừ lạnh: “Nó làm mất hết thể diện nhà họ Địch rồi”.

Sức mạnh từ Địch Anh Hùng cảnh giới Quy Chân trung kỳ tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, đứng bên cạnh ông ta, quản gia không khỏi run sợ.

"Phạt nó ở trong từ đường bảy ngày, không hối lỗi thì không được ra ngoài”.

Địch Anh Hùng hừ một tiếng, sải bước bỏ đi.

Bão thú sắp tới, toàn bộ thành Vô Úy đều đề phòng, ông ta có rảnh đâu mà đi lo mấy chuyện đấy.

Sở dĩ nhà họ Viên vội vã tuyển rể là vì năm nay đến lượt nhà họ Viên đảm nhiệm cương vị Sứ tuần thành.

Tháng 6 hàng năm, sẽ có vô số dã thú xuất hiện từ núi Thập Vạn. Trách nghiệm của Sứ tuần thành rất nặng nề, họ phải đứng ra ngăn chặn Bão thú.

Mức độ nguy hiểm của nó thì khỏi phải nói rồi, trong 10 Sứ tuần thành mà có một người còn sống sót đã là may mắn lắm rồi.

Đó là lý do tại sao ông ta lệnh cho Địch Tuấn đi ở rể nhà họ Viên, một khi Viên Thiên Cương chết đi thì cơ nghiệp của gia đình họ Viên đương nhiên sẽ thuộc về nhà họ Địch.

Nhưng đáng tiếc là cái loại vô dụng ấy lại bị một tên tiểu hòa thượng ngồi lên người, thật là nhục nhã!

Nhưng không sao cả, một tiểu hòa thượng làm sao có thể nắm giữ được cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Viên.

Cho dù nhà họ Địch không thể nuốt cả nhà họ Viên, thì họ cũng phải cắn được miếng thịt béo ngậy nhất.

Có rất nhiều gia tộc có suy nghĩ giống với Địch Anh Hùng, chẳng hạn như nhà họ Thích, chẳng hạn như nhà họ Cao, và thậm chí cả Thành chủ thành Vô Úy cũng có ý định này.

Cùng lúc đó, tại từ đường nhà họ Viên.

Viên Thiên Cương đứng trước mặt tổ tiên, thắp một nén hương thành kính.

Còn một tháng nữa, là Bão thú đến.

Điều này cũng có thể cảm nhận được thông qua số lượng ngày càng tăng của dã thú bên ngoài thành.

Ông ấy đã phái nhiều con cháu nhà họ Viên ra ngoại thành để trấn áp dã thú, hy vọng tăng cơ hội sống sót của mình khi Bão thú ập đến, tuy nhiên hi vọng thì vô cùng ít ỏi.

Nhưng ông ấy không thể chết, một khi ông ấy chết đi, thì nhà họ Viên cũng coi như đứt.

"Lão gia, tiểu thư đã nên chuyện với cậu chủ rồi ạ”.

Mai quản gia bước tới, nói.

"Tốt, hi vọng trước khi Bão thú đến có thể sinh con đẻ cái cho nhà họ Viên”.

Viên Thiên Cương thở dài nhìn linh bài của tổ tiên, ông ấy nhìn rất lâu mà không nói lời nào.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dương đang ngủ say, thì bị mấy người phụ nữ đánh thức.

Trần Dương nhận ra đó là hai bà mai đã phục vụ anh ngày hôm qua.

"Cậu chủ, tối qua cậu ngủ có ngon không?"

Bà mai mỉm cười kéo Trần Dương dậy, sau đó nhìn lên giường, trên ga trải giường màu trắng in một bông hoa mơ đỏ tươi.

Trần Dương ngẩn ra, vết máu này từ đâu ra thế?

Lẽ nào mụ la sát kia nhân lúc mình ngủ say đã làm chuyện đó rồi?

Nhưng làm chuyện đó mà sao anh lại không cảm thấy gì?

Trần Dương thất thần ngồi ở mép giường, ngẩn ngơ, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh nào đó, cả người không tự chủ được rùng mình một cái.

Anh không ở trên thân thể cô ta mà rùng mình đấy chứ?

Tuyệt vọng, bất lực, run rẩy.

Ruột Trần Dương nhộn nhạo một hồi, rồi không kìm được nôn thốc nôn tháo.

"Cậu chủ, cậu sao vậy?"

Đôi tay to béo mập mạp của bà mai ra sức vỗ vào lưng anh: “Mau mang nước tới, để cậu chủ súc miệng!"

Trần Dương còn tâm trí đâu mà súc miệng, sắp mất hồn mất vía đến nơi rồi ấy chứ.

"Cậu chủ, đừng có bướng nữa, mau mở miệng, uống một ngụm nước rồi súc miệng đi”.

Bà mai kéo cằm của Trần Dương, dốc nước vào: “Lát nữa còn phải bưng trà kính lễ cho lão gia đấy, như này sao mà được”.

Sau một vài ngụm nước, cảm giác buồn nôn cũng đã đỡ hơn.

Sau đó như người mất hồn, anh để hai bà mai giúp anh mặc quần áo tắm rửa, cuối cùng đội một chiếc mũ che đi cái đầu trần của anh.

"Cậu chủ, mời”.

Bà mai làm ra động tác mời anh bước ra ngoài.

Trần Dương thờ ơ, sắc mặt bà mai trùng xuống: “Sao, còn muốn hai chúng tôi khiêng cậu đến đó nữa à?"

"Vô liêm sỉ, cậu thật sự cho rằng cậu là cậu chủ sao?"

"Cậu đang ở rể nhà họ Viên đấy, biết ở rể là như nào không, đó là kẻ chỉ có tác dụng nối dõi tông đường thôi, ngoài tác dụng đó ra thì cậu cũng chả bằng con chó đâu!"

"Đi nhanh lên!"

Bà mai sốt ruột nói.

Ánh mắt Trần Dương vô cùng lạnh lùng, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà, cho dù anh bây giờ có sa sút, thì sức mạnh tinh thần cũng gấp mấy chục lần người thường.

Đang suy nghĩ, thì bà mai cảm thấy đầu mình đau như kim châm, đến nỗi bà ta kêu đau đầu ngay tại chỗ.

"A... đau đầu quá”.

"Cậu... là cậu làm phải không?"

Bà mai còn lại trừng mắt nhìn Trần Dương.

"Câm mồm!"

Trần Dương hừ lạnh một tiếng: "Cút ra ngoài”.

"Cậu...”

Bà mai đó chỉ tay vào Trần Dương, tức giận đến mức cả người bà ta run lên.

"Được, được lắm, cậu được lắm, tôi đi gọi người tới, còn lâu tôi mới tin vào cái thứ ma quỷ đấy!"

Bà ta vội đỡ bà mai còn lại rồi bước nhanh ra ngoài.

Bà ta phải làm cho Trần Dương hiểu bà ta có địa vị gì trong nhà họ Viên!

Chẳng mấy chốc, bà ta cùng một đám đàn ông cao to đi vào: “Mau bắt nó đi thỉnh an lão gia, thằng nhãi ngu xuẩn này vô lễ với lão gia!"

Nghe bà mai nói xong, mấy người nhà họ Viên đều lăm le nắm đấm: “Chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể, mày tưởng mày là chủ bọn tao thật đấy à?"

"Hôm nay tao sẽ giúp mày hiểu quy tắc ở đây nhé!"

Nói xong hắn giơ nắm đấm hướng về phía Trần Dương.

"Bùm!"

"Cút!"

Trần Dương vận chút sức mạnh còn lại, một luồng khí mạnh đến cực đại phóng ra khỏi người anh.

"Ầm, ầm!"

Hai tên hầu đang xông lên đột nhiên cảm thấy trên vai có một ngọn núi đè nặng lên, ngay lập tức đè họ xuống đất.

Sức ép mạnh đến mức đến ngón tay còn không cử động nổi.

Bà mai choáng váng tại chỗ, đôi chân bà ta run rẩy không kiểm soát được.

"Cậu... cậu đừng có mà giở trò?"

Hơi thở anh như vực tối, như biển sâu, khiến họ như biến thành một đoàn thuyền nhỏ bị lạc trên biển, chỉ cần một cơn sóng lớn ập đến thì họ sẽ tan thành từng mảnh.

"Tôi cảnh cáo các người, nếu còn huênh hoang ra vẻ trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ không nương tay với các người”.

Trần Dương là người ở cảnh giới Siêu Thoát, đừng tưởng rằng có thể chọc giận anh.

Đừng hòng xúc phạm đến danh dự của cường giả.