Long Tế Chí Tôn

Chương 23: Đồ Thật




"Ôi trời ơi, đây là tranh của Đường Bá Hổ!"

"Không thể nào!"

Nhờ có bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Tinh Gia, kể cả người không biết tranh chữ cổ cũng biết bức tranh này quý giá thế nào!

"Mau, lấy kính lão cho ta."

Đeo kính lão lên, bà Tô cúi người xuống, mắt không chớp lấy một cái, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.

Bức tranh này vẽ đẹp quá, đến bà Tô cũng không nỡ chạm vào nó.

"Bức tranh này là đồ thật!" Bà Tô kích động tới nỗi run rẩy.

"Để tôi xem một chút!" Tộc trưởng nhà họ Dư, Dư Hồng Minh đột nhiên chen vào, hào hứng nói: "Thật không ngờ lại có thể nhìn thấy tranh của Đường Bá Hổ ở đây, để tôi phân biệt xem đây là tranh thật hay tranh giả đây."

Nói rồi, ông ta bắt đầu tỉ mỉ quan sát bức tranh.

Chỉ một lát sau, Dư Hồng Minh giơ ngón tay cái lên, khen: "Bà Tô đúng là có phúc lớn, đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, không thể nghi ngờ."

Nghe lời khẳng định của tộc trưởng nhà họ Dư, bà Tô lập tức cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.

"Trước đây mới chỉ thấy nó trong phim của Tinh Gia, giờ được xem bút tích thật đúng là may mắn!"

"Phải đấy, đúng là mở mang tầm mắt!"

Ai nấy liên tục khen ngợi, bà Tô nghe mà mở cờ trong bụng.

"Không tệ, không tệ, không tệ!" Bà Tô nói liên tiếp bà từ "không tệ", sau đó mới thận trọng cất bức tranh đi. Bà quay sang nói với người giúp việc ở nhà họ Tô: "Mau cất bức tranh này đi, nhất định phải cầm nhẹ tay cất nhẹ tay, bức tranh này mà hư hỏng một chút thôi ta sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha!"

"Dạ."

Người giúp việc vội vàng gật đầu, đến miệng cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ hơi thở của bọn họ làm bẩn bức tranh.

Đây chính là bút tích thật của Đường Bá Hổ đấy, là bảo vật vô giá, làm hỏng bức tranh này thì có tự bán bọn họ đi cũng chẳng đền nổi.

Tô Diệu đứng ở một bên nhìn Ngụy Minh Đông với sắc mặt phức tạp, trong lòng không khỏi cảm động.

Anh ta bán công ty của anh ta, còn thế chấp hạng mục để vay tiền ngân hàng chỉ để mua cho cô một sợi dây chuyền.

Sau đó tới ngày sinh nhật của bà nội, anh ta còn chuẩn bị món quà lớn như vậy khiến Tô Diệu có chút không biết phải làm thế nào.

"Mọi người mau nhìn Trần Dương kìa." Đột nhiên Tô Hải chỉ vào Trần Dương rồi nói: "Mọi người mau nhìn kia, hắn ta cũng cầm một cái hộp, hắn ta cũng chuẩn bị quà cho bà nội cơ đấy!"

Ha ha, chiếc hộp đó trông đã tồi tàn lắm rồi, anh ta còn không ngại đem ra?

Không phải thứ ở bên trong cũng là phế phẩm đấy chứ?

Ha ha!

Mọi người cười nhạo châm chọc, ai nấy đều chờ xem Trần Dương mất mặt.

Sắc mặt Trần Dương có chút khó coi, anh không ngờ da mặt Ngụy Minh Đông lại dày tới như vậy, đem hàng nhái đến mà còn dám nói là bút tích thật của Đường Bá Hổ?

"Trần Dương, sao lại đờ người ra đó thế, là vì món quà của anh quá tồi tàn nên không thể mang ra được sao!"

"Cái hộp đó của anh không phải nhặt từ trong đống rác ra đấy chứ!"

"Ha ha, nói thẳng như vậy làm gì!"

"Ha ha ha..."

Đám người ếch ngồi đáy giếng này, cho dù anh lấy ra món quà gì thì bọn họ cũng sẽ chế giễu anh không chút lưu tình, đã vậy thì đừng xem nữa cho rồi.

"Hay là đừng xem nữa vậy!" Trần Dương xua tay nói.

"Đừng xem nữa? Sao có thể như vậy được chứ!" Tô Hải nhảy ra rồi nói: "Hôm nay tất cả mọi người nhà họ Tô đều tặng quà cho bà nội, sao mày có thể ngoại lệ được? Mặc dù chẳng bao lâu nữa vợ của mày sẽ bị người khác cướp mất nhưng hiện giờ mày vẫn là kẻ ở rể nhà họ Tô, còn không mau mở hộp ra, nói không chừng còn cứu vãn được một chút."

"Ha ha ha!"

Mọi người xung quanh ào ào cười lớn.

Sắc mặt Tô Diệu hết sức khó coi, cô có chút tức giận, rõ ràng cô đã sớm nói với anh rồi, bảo anh chuẩn bị quà cho cẩn thận. Vậy mà anh nhất quyết không nghe lời, lại trở thành trò cười cho mọi người một lần nữa!

"Còn nghĩ ngợi gì thế, ngồi xuống đi chứ!" Tô Diệu đi tới kéo tay Trần Dương, nhỏ giọng quở trách.

"Có phải mày bị điếc không vậy? Còn không mau vứt cái hộp tồi tàn mày nhặt trong đống rác đi?" Đường Tĩnh đùng đùng nổi giận quay sang hét lên với Trần Dương: "Cái thứ mất mặt như mày, còn không mau cút ra ngoài!"

"Ừm."

Trần Dương nhỏ giọng đáp, sau đó anh cầm hộp định đi ra ngoài.

Đột nhiên, Tô Hải nhảy tới cản trước mặt anh rồi giật cái hộp trong tay anh đi!

"Món quà mày cực khổ chuẩn bị tại sao lại phải vứt đi chứ, muốn vứt thì cũng phải để tao xem xong rồi hãy vứt!" Tô Hải hào hứng mở hộp ra.

Trong hộp lại là một bức tranh khác.

Tô Hải thô lỗ mở cuộn tranh ra, ngay khi cuộn tranh được mở ra toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên lặng.

Đây...đây là tranh Bách Thọ!

Tranh Bách Thọ, nghĩa giống như tên, được tạo thành từ một trăm chữ thọ.

Những chữ thọ này có cách viết khác nhau, có chữ thể triện, chữ thể lệ, chữ thể khải, kiểu chữ khắc trên bia đá thời Ngụy, vân vân.

"Ha ha, còn tưởng là món quà gì, thì ra là vài chữ thọ!"

"Chẳng trách cậu ta không dám đem ra, thì ra đúng là thứ phế phẩm mà!"

Tô Hải ôm bụng cười ra nước mắt, anh ta quay sang nói với Trần Dương: "Có phải mày nghèo tới phát điên rồi không, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội, mày tặng mấy chữ vớ vẩn này là muốn vấy bẩn ai hả?"

"Đây không phải chữ vớ vẩn, đây là tranh Bách Thọ!"

"Ha ha, lại còn tranh Bách Thọ, mày dọa ai đấy hả?" Tô Hải lau nước mắt: "Có phải mày cho rằng tao chẳng biết gì cả không, tranh Bách Thọ thật đang được trưng bày trong viện bảo tàng, mày nói cho tao biết bức tranh Bách Thọ của mày ở đâu ra thế? Có phải mày tiện tay viết ra không?"

"Nhờ bạn bè tìm!" Trần Dương từ tốn đáp.

Anh vốn muốn tặng bức “Xuân Sơn Bạn Lữ”, nhưng dù sao bức tranh này cũng là quà của mấy người Chu Hữu Danh tặng anh. Đem tâm ý của bọn họ tặng cho người khác thì không ổn cho lắm.

Cho nên Trần Dương nhờ Trương Lệ Nhân giúp anh chọn một món quà.

Lần này, Trương Lệ Nhân đem bức tranh Bách Thọ này tới cho anh!

Nghe cô ấy nói, bức tranh Bách Thọ này do một nhà sưu tầm có tiếng trong nước bất đắc dĩ từ bỏ nó nhường lại cho.

Có người nói bức tranh Bách Thọ này được lưu truyền từ thời nhà Tống tới bây giờ, mặc dù không có ký hiệu của danh nhân nào nhưng về mặt nghệ thuật, có nói bức tranh này có giá trị cực lớn thì cũng chẳng hề phóng đại chút nào.

Ai cũng biết bức tranh “Bách Thọ” thời nhà Tống là quý giá nhất, ngoài những bức nằm trong tay các nhà sưu tập lớn, muốn xem được bút tích thật thì ngoài bản khắc ra cũng chỉ xem được ở viện bảo tàng mà thôi.

"Đến cái thứ phế liệu này mà cũng đi nhờ vả bạn bè sao?" Tô Hải nhịn cười nói: "Bạn bè của mày sống ở cái gầm cầu nào thế?"

"Bạn bè của tôi không sống ở gầm cầu, bọn họ là người kinh doanh!"

"Người kinh doanh à?" Cuối cùng Tô Hải cũng không nhịn được nữa mà cười lớn: "Vậy mày nói cho tao biết, mấy người bạn kinh doanh của mày bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được bức tranh chữ vớ vẩn này thế?"

"Không mua bằng tiền, chỉ cần mời cô ấy đi ăn vặt ở Sa Huyện là được!"

"Cái gì? Mời đi ăn ở Sa Huyện là được?" Tô Hải lại cười lớn: "Ôi, mày nói đùa đấy à, dù sao cũng phải mời người ta tới nhà hàng thì mới xứng đáng với thân phận người kinh doanh của bạn mày chứ!"

Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười vang.

Trần Dương này đúng là một gã hề, để khách mời ở buổi đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô xem được một trò cười lớn như vậy.

Bà Tô nghiêm mặt, quát lớn: "Còn ra thể thống gì nữa, nhà họ Tô chúng ta có đứa con rể như cậu đúng là bất hạnh! Trước đây Diệu Diệu gả cho cậu tôi nên dùng mọi cách ngăn cản mới phải, bây giờ cậu phá hủy viên minh châu nhà họ Tô chúng ta thì thôi, lại còn khiến danh tiếng của nhà họ Tô trở thành trò cười! Người đâu, ném bức tranh chữ vớ vẩn này ra ngoài cho ta!"

"Vâng!"

Người giúp việc nhà họ Tô gật đầu, cầm hộp tranh lên rồi cuộn bức tranh Bách Thọ lại ném thẳng ra ngoài cửa.

Thấy cuộn tranh bị ném ra ngoài, Trần Dương lắc đầu, quay về chỗ ngồi của mình.

Bà Tô vốn đang cực kỳ vui vẻ nhưng lại bị Trần Dương làm loạn, chẳng thể vui vẻ nổi nữa.

"Để ta nói vài câu. Cảm ơn mọi người công việc bận rộn mà vẫn tới tham gia tiệc mừng thọ của ta, bà lão này cảm ơn mọi người. Còn một chuyện này, hôm nay có hai thanh niên khôi ngô tài giỏi đến nhà họ Tô chúng ta cầu hôn, trong lòng ta đã có dự định rồi, lát nữa sau khi kết thúc tiệc mừng thọ sẽ bàn bạc kỹ càng lại."

Nói xong, bà Tô vỗ tay một cái: "Hôm nay vì tiệc mừng thọ của bà lão này mà mọi người tiêu tốn không ít, ta cũng không thể keo kiệt được. Rượu ngon món ngon đã được chuẩn bị rồi, mời mọi người vào chỗ, nếm thử đồ ăn mà ta chuẩn bị kỹ lưỡng xem sao."

Vừa dứt lời, người giúp việc nhà họ Tô lần lượt nối nhau từ bên ngoài bước vào.

"Phật nhảy tường hảo hạng, tôm hùm Úc, bào ngư hai đầu Hồng Kông..."

Từng món ăn được bưng lên bàn, những món này đều rất nổi tiếng, giá tiền mỗi món không hề rẻ, cả một bàn đồ ăn thế này chỉ sợ là không ít hơn một trăm nghìn tệ đâu!

Trong lúc mọi người đang sửng sốt vì sự hào phóng của nhà họ Tô thì ở phía cửa có giọng nói truyền tới.

"Đại tiểu thư nhà họ Từ, Từ Tiểu Nhu tới chúc thọ!"