Long Tế Chí Tôn

Chương 42: Bái sư




“Tôi… tôi…” Từ Tiểu Nhu cắn môi: “Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Nghe Trần Dương nói vậy, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng bắt đầu do dự.

Tên nhóc này ăn nói mạch lạc, rõ ràng, lẽ nào miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này thật sự là giả?

Chẳng lẽ mấy người mình đều nhìn nhầm?

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau.

Phải nói bọn họ cũng từng đọc trong tài liệu về vật quý giá hiếm có như Phượng Hoàng Huyết Ngọc, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hàng thật. Chuyện này có nghĩa là lần này có khả năng nhóm bọn họ nhìn nhầm.

Từ Tiểu Nhu cắn môi, nhìn Trần Dương, trong lòng thấy khiếp sợ không thôi.

Anh ấy không phải là người ở rể không có học thức gì của nhà họ Tô hay sao?

Sao anh ấy lại biết những kiến thức này?

Tuy nói những điều này cô cũng biết, nhưng không hiểu biết thấu đáo, cặn kẽ như anh ấy nói. Giống như anh ấy đã thật sự tiếp xúc với Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật vậy?

Vào lúc này, cô cũng bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ cô thật sự vì muốn chiếm món lợi nhỏ mà bị lừa mua đồ giả?

Thấy mọi người bắt đầu hoài nghi, Phương Chính Giang cũng sốt ruột, mặt hắn đỏ lên, tức giận nói: “Ngọc của tôi là đồ thật, được truyền xuống từ đời cụ của tôi, anh luôn miệng nói miếng ngọc của tôi là giả, vậy anh lấy chứng cứ ra đây đi.”

Đúng thế!

Anh nói ngọc này là giả thì phải đưa ra chứng cứ khiến người ta tin và phục mới được chứ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Dương.

Đặc biệt, Từ Tiểu Nhu lại càng nhìn anh chăm chú. Nếu như Trần Dương có thể đưa ra chứng cứ, như vậy chứng minh cô thật sự bị lừa rồi.

Nhìn nhầm không đáng sợ, chỉ sợ sau khi nhầm mà không biết mình nhầm ở đâu, điều này đối với một người giám định đồ quý là một điều vô cùng trí mạng.

Phải biết rằng ngày thường có rất nhiều cầm đồ quý giá đến xin cô giám định, nếu như mình bị lừa mua đồ giả, không chỉ khiến cho người có đồ quý giá bị mất đồ quý giá, mà danh dự nhà họ Từ tích góp được từ đời này sang đời khác cũng sẽ bị hủy hoại. Đây mới chính là điều chết người nhất.

“Anh muốn chứng cứ đúng không?” Trần Dương mỉm cười, nói: “Chuyện này càng đơn giản, những điều tôi vừa nói đều là chứng cứ. Nếu mọi người không tin thì lấy kính lúp ra xem, bên trong có các vết lấm tấm, có phải là tạp chất hay không! Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật sự sao có thể có tạp chất bên trong được.”

Trần Dương vừa mới nói xong, người phụ trách cửa hàng là Dương Quân đã đem kính lúp chuyên dụng để giám định đồ cổ đến.

“Má nó, thật sự là tạp chất!” Dương Quân cầm kính lúp soi một cái, nhất thời hô lên kinh ngạc.

Sau khi nghe thấy Dương Quân hô lên, các ông chủ khác cũng xúm lại!

“Móa, thật sự là giả!” Ông chủ Liễu sầm mặt xuống, bà ngoại nó chứ, không ngờ suốt ngày bắn nhạn giờ lại bị nhạn mổ mắt, chuyện này thật sự sỉ nhục.

Lúc này, Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được, đi tới.

Cô tới gần, vừa xem đã xác nhận đúng như Trần Dương nói, những thứ lấm tấm bên trong không phải là ngọc tủy chỉ hiện ra khi có ánh sáng mạnh chiếu vào, mà là bên trong viên ngọc đã có sẵn.

“Anh… anh…”

Một bằng chứng đanh thép giáng xuống, sắc mặt Phương Chính Giang đỏ lên, dùng tay chỉ vào Trần Dương, không nói ra được một lời nào!

Hắn đột nhiên giật miếng ngọc trong tay Dương Quân lại, mặt đỏ bừng: “Mấy người ai cũng không biết hàng, miếng ngọc này tôi không bán cho các người nữa.”

Nói xong hắn lập tức cất ngọc vào trong hộp, dùng mắt ra hiệu với Khâu Đức rồi muốn đi ra ngoài.

“Muốn chạy à?”

“Mau ngăn hai người bọn họ lại.”

Sau khi mấy ông chủ tiệm đồ cổ phản ứng lại thì xông tới muốn chặn đường, các nhân viên trong tiệm đồ cổ nghe thấy động tĩnh bèn nhanh chóng bao vây lại.

Tiếp đó, có vài người nhanh tay nhanh chân đè hai người xuống đất, dùng dây thừng trói tay chân lại.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Trần Dương nhìn ra cửa, hóa ra là Vu Lan đến.

Vu Lan nhìn hai người bị trói như cái bánh tét rồi nói với cảnh sát đi theo mình: “Đưa hai người bọn họ về.”

“Ấy, chị Lan, hai người kia nhìn quen mắt thật.” Một cậu cảnh sát bên cạnh Vu Lan nói: “Hình như em nhìn thấy ở đâu rồi.”

“Ồ? Thật à?” Vu Lan nói: “Chụp hình của hai người bọn họ rồi gửi về Cục, để bọn họ kiểm tra xem.”

Sau khi cậu cảnh sát nhận được lệnh bèn chụp ảnh của hai người, không lâu sau bên Cục đã phản hồi lại.

“Chị Lan, hai người kia là tội phạm bị truy nã, bọn họ một người tên là Phương Tiểu Cường, một người tên là Khâu Đại Đức. Một năm trước bị truy nã vì một vụ lừa đảo trong ngành đồ cổ ở thành phố Đông Nam.” Nói rồi cậu cảnh sát đưa điện thoại di động cho Vu Lan.

“Còng tay hai người bọn họ lại, mang về Cục thẩm vấn, trong một năm chưa sa lưới, nhất định bọn họ vẫn đi lừa đảo.” Vu Lan nghiêm túc nói.

“Rõ!”

Khâu Đại Đức và Phương Tiểu Cường lòng như tro tàn, lần này xong rồi.

“Đồng chí Trần Dương, lần này anh lại lập công rồi.” Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, nói: “Công an thành phố Đông Nam treo thưởng một trăm nghìn nếu bắt được hai người bọn họ, chờ lần này về, tôi nhất định sẽ giúp anh đòi tiền thưởng.”

Trần Dương đúng là phúc tinh của cô, lần đầu giải cứu con tin, lần thứ hai thì nhìn ra trò lừa đảo, bắt được tội phạm truy nã. Đây đúng là công lao thật sự đó.

Trần Dương gật đầu, không tiếp lời về việc nhận thưởng. Đối với anh, một trăm nghìn không đáng kể chút nào: “Đây đều là trách nhiệm của những người dân trong thành phố chúng tôi, nếu không phải chị cảnh sát đến đúng lúc thì e là hai kẻ tội phạm này sẽ bỏ chạy rồi.”

Lời này làm Vu Lan đỏ mặt, lúc cô đến thì người cũng đã bị bắt rồi. Rõ ràng Trần Dương đang đẩy hết công lao lên đầu cô, ân tình này, cô sẽ nhớ trong lòng.

“Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, Vu Lan nhìn Trần Dương chăm chú rồi xoay người rời đi.

“Thú vị, đây nhớ ân tình của người ta nhỉ.” Trần Dương mỉm cười, vị cảnh sát hành động thẳng thắn này, khá thú vị.

Hai kẻ lừa đảo trong giới đồ cổ đã bị bắt, mấy ông chủ tiệm đồ cổ không chờ nổi. Bọn họ là người giám định đồ quý chuyên nghiệp mà toàn bộ bị ngã hết trên một cái âm mưu. Đối với bọn họ chuyện này là sự sỉ nhục, là vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời làm người giám định đồ quý.

“Trần tiên sinh, lần này nhờ có anh.”

“Đúng thế, chúng tôi đều nhìn nhầm, suýt chút nữa đã bị trúng bẫy kẻ lừa đảo rồi.”

“Nếu như truyền đi, để người trong nghề biết thì không phải bọn họ sẽ cười tới mức rụng răng sao!”

“Đúng là xấu hổ quá, nhờ có Trần tiên sinh, nếu không mặt mũi chúng tôi đều mất sạch.”

Nói xong, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều lần lượt lạy Trần Dương một cái.

“Trần tiên sinh, sau này cậu đến tiệm của chúng tôi mua đồ đều được giảm 10%.”

“Đến tiệm chúng tôi, tiệm chúng tôi giảm 15%.”

“Đến tiệm của tôi, đến tiệm của tôi, tôi giảm cho cậu 20%.”



Sau khi tiễn mấy ông chủ tiệm đồ cổ đi, Từ Tiểu Nhu cắn môi đi tới trước mặt Trần Dương.

“Trần… Trần Dương, cảm ơn anh.” Khuôn mặt Từ Tiểu Nhu đỏ lên, cô nói: “Nếu không phải anh nhìn thấu âm mưu của hai người bọn họ thì tôi đã bị lừa rồi.”

“Từ tiểu thư khách sáo rồi.” Trần Dương bình thản cười: “Chỉ là người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì nhìn rõ mà thôi. Tôi nghĩ coi như tôi không nói thì rất nhanh cô sẽ phản ứng lại.”

Lời của Trần Dương làm cho Từ Tiểu Nhu xấu hổ không thôi, đồng thời cũng đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô với Trần Dương.

Cô nhớ các tin tức liên quan tới Trần Dương ở bên ngoài, cái gì mà người ở rể vô dụng, không biết gì, hết ăn lại nằm.

Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Cô nhìn Trần Dương chăm chút một hồi, đột nhiên nói: “Trần Dương, tôi… tôi có thể xin anh một việc không?”

“Ồ?” Trần Dương hoài nghi nhìn cô: “Cô nói tôi nghe thử, xem tôi có thể giúp được cô không.”

“Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Mắt Từ Tiểu Nhu sáng quắc nhìn Trần Dương, nói.