Long Tế Chí Tôn

Chương 50: Môn phái




Thấy Trần Dương dễ dàng đánh gục mấy người kia, Vu Lan sửng sốt. Cô nhìn Trần Dương chằm chằm như thể trên người anh có gì đó vậy.

Trần Dương cũng có chút bất ngờ, tại sao đột nhiên anh lại biết đánh nhau nhỉ. Cứ như thể cả người anh có một luồng sức mạnh không thể không sử dụng vậy.

"Sao mà anh..."

Vu Lan vừa lên tiếng định nói chuyện thì viên thuốc làm mất hết sức lực kia bắt đầu phát huy tác dụng. Cô chỉ cảm thấy cả người mình nhũn ra, đến sức nói chuyện cũng chẳng có.

"Chị có đứng lên được không?" Trần Dương ngồi xổm xuống cởi trói cho Vu Lan rồi hỏi.

Vu Lan khó khăn nói: "Không… không được..."

Chết tiệt, thứ thuốc này cũng ghê gớm thật.

Trần Dương nhíu mày nói: "Tôi xem xem trên người tên đầu trọc có thuốc giải không."

Nói rồi Trần Dương đi tới bên cạnh tên đầu trọc kia, soát người gã một lượt. Ngoài một vài món đồ tùy thân thì cũng chẳng có thứ gì trông có vẻ là thuốc giải cả.

Trong lúc tìm kiếm, Trần Dương phát hiện bụng của tên đầu trọc này có vẻ hơi khác thường. Anh kéo áo của hắn lên, tìm được hai cuốn sách cổ đã ố vàng giấu ở bên trong.

Trần Dương có chút ngạc nhiên. Tên đầu trọc này giấu hai cuốn sách cổ này trong áo, hẳn là lấy được từ một ngôi mộ nào đó gã đào trộm được rồi giấu đi.

Trần Dương cười lạnh, tên đầu trọc này được đấy. Gã ta phạm pháp trộm được hai cuốn sách này, vậy anh lấy của gã ta cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, Trần Dương tò mò rút hai cuốn sách cổ ra. Dựa vào dòng chữ mờ nhạt trên bìa sách, Trần Dương đại khái hiểu được đây là sách gì.

Trên bìa một cuốn viết "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", trên bìa cuốn còn lại viết "Thiên Kim Dược Phương".

Dựa vào tên sách thì có vẻ một cuốn là sách hướng dẫn người xem phong thủy cách xem phong thủy, một cuốn ghi chép về các phương thuốc.

Trần Dương có chút tò mò về cuốn sách phong thủy cổ này. Anh tiện tay mở cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" ra, nhìn thấy những dòng chữ chỉnh tề nhỏ nhắn trong sách: Thái Cực Sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng Sinh Bát Quái, Bát Quái...

Trần Dương nhỏ giọng đọc lên. ngoài một vài chỗ có chút khó đọc và một số chỗ huyền bí sâu xa ra thì nếu tìm hiểu kỹ, nội dung cuốn sách cũng không khó hiểu cho lắm.

Nửa đầu của cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" này viết về cách sắp xếp bố cục nhà cửa theo cách phương hướng trong bát quái và quan hệ giữa phong thủy và bát quái.

Nửa sau của cuốn sách viết về mồ mả, sau khi người chết được chôn cất thì hạ huyệt thế nào, đương nhiên hạ huyệt ở đây tức là chôn cất mồ mả.

Cho dù là nhà ở hay mồ mả thì cũng đều được giải thích chi tiết, thậm chí còn có cả tranh vẽ phân tích.

"Ồ, cách sắp xếp bố cục của ngôi nhà này trông quen quá, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải." Trần Dương đột nhiên nghĩ ra: "Úi chà, cách sắp xếp bố cục này chẳng phải chính là của nhà mình sao?"

Trần Dương đọc phần giải thích ở bên dưới một chút, trong sách viết là: Căn nhà này ở vị trí vuông vắn, chắc chắn sẽ bị gió lùa, tiền tài không thể hội tụ được. Hơn nữa còn bị ngăn ở chính giữa, nhân khẩu không thịnh, gia đình không vượng, mọi việc không thuận.

Đọc tới đây, cuối cùng Trần Dương cũng hiểu ra.

Chẳng trách ở nhà họ Tô Tô Diệu lại bị chèn ép như vậy, công ty của Tô Diệu cũng thường xuyên đầu tư thất bại dẫn tới tài chính thiếu hụt.

Tình cảm không phải chỉ là vấn đề giữa người với người, thì ra còn liên quan tới cách sắp xếp bố cục phong thủy trong nhà nữa.

Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong hai năm qua, Trần Dương đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.

Trong lúc anh đang định đọc tiếp xem có cách nào phá giải bố cục phong thủy này hay không thì giọng nói yếu ớt của Vu Lan từ sau lưng truyền tới: "Trần… Trần Dương, anh… tìm… tìm được thuốc giải chưa?"

Trần Dương vỗ trán một cái, giờ anh mới nhớ ra Vu Lan còn đang ở bên cạnh. Trần Dương vội vàng cất hai cuốn sách cổ vào người rồi đứng dậy quay lại nói với Vu Lan: "Tôi tìm rồi, không có thuốc giải."

Nghe Trần Dương nói vậy Vu Lan có chút thất vọng.

Trần Dương bước tới chỗ Vu Lan rồi nói: "Hay là, tôi đưa chị tới bệnh viện nhé?"

"Không… không sao, bệnh… bệnh viện không ổn đâu." Vu Lan khó khăn nói: "Loại… loại thuốc này… chỉ có tác dụng trong mười hai tiếng đồng hồ, qua mười hai tiếng đồng hồ, là… là không sao!"

Ánh mắt Trần Dương thoáng nghi ngờ, tại sao Vu Lan lại hiểu rõ tác dụng của loại thuốc này như vậy chứ?

Vu Lan cũng không để Trần Dương có nhiều thời gian suy nghĩ, cô gắng gượng giơ tay lên rồi nói: "Anh… anh lấy điện thoại di động của tôi… báo cảnh sát đi!"

Trần Dương gật đầu, anh ngồi xổm xuống rồi với tay lấy điện thoại di động trong túi quần Vu Lan.

Vu Lan mặc quần jean bó sát, túi quần siết chặt. Trần Dương tìm điện thoại di động trong túi quần cô, vô tình chạm vào bắp đùi căng mềm của Vu Lan.

Cảm giác mềm mại này, mặc dù cách một lớp túi quần nhưng Trần Dương vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Trần Dương không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt. Đặc biệt là hương thơm như có như không trên người Vu Lan phảng phất qua mũi anh, khiến miệng lưỡi Trần Dương khô khốc.

Trần Dương hít vào một hơi, cố gắng tỉnh táo lại rồi bấm số gọi cảnh sát.

Sau khi báo tin xong, Trần Dương bỏ điện thoại di động vào túi quần Vu Lan rồi mỉm cười nói: "Ổn rồi, đồng nghiệp của chị sẽ nhanh chóng tới đây thôi."

Vu Lan khẽ gật đầu, đột nhiên cô nhìn chằm chằm Trần Dương rồi hỏi: "Tại sao anh lại tới đây?"

Trần Dương mỉm cười, giải thích: "Tôi thấy mấy người bọn chúng lén lút lên núi nên tò mò đi theo xem sao, tôi đâu ngờ bọn chúng lại là một đội trộm mộ chứ."

Trần Dương nói chuyện rất tự nhiên, Vu Lan cũng không nghi ngờ gì.

Nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ nhận ra lời giải thích của Trần Dương có rất nhiều sơ hở, nhưng hiện giờ cả người Vu Lan không còn chút sức lực nào, đầu óc mê man. Cô vốn không thể tập trung suy nghĩ được nên mới bị Trần Dương lừa.

Mười phút sau, có tiếng chuông báo động từ dưới chân núi vọng lên.

Trần Dương phủi đất trên người rồi nói với Vu Lan: "Đồng nghiệp của chị tới rồi, tôi đi trước đây."

Nhưng anh còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Vu Lan từ sau lưng truyền tới: "Anh… anh đừng đi vội..."

Trần Dương quay đầu lại, nhìn Vu Lan mà cười khổ: "Đầu đuôi chuyện này thế nào chị cũng biết cả rồi, không cần đưa tôi về sở cảnh sát lấy khẩu cung chứ?"

"Trần… Trần Dương." Vu Lan thở gấp: "Anh có thể… có thể đưa tôi xuống núi trước được không?"

Trần Dương ngây người, không hiểu có chuyện gì đành hỏi: "Sao thế?"

"Anh… đừng hỏi nữa, coi như tôi cầu xin anh." Vu Lan lo lắng nói.

Cô là Hoa Bá Vương của đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên, trước giờ cấp dưới cực kỳ kính trọng cô. Vậy mà cô lại suýt rơi vào tay một đám trộm mộ, chuyện này để người ta biết được thì cô phải giấu mặt vào đâu chứ.

Hơn nữa dáng vẻ chật vật này của cô mà bị bọn họ nhìn thấy, chẳng phải cô sẽ bị bọn họ cười chết hay sao.

Trần Dương gật đầu: "Thôi được, tôi cõng chị xuống núi."

Nói xong Trần Dương đi tới bên cạnh Vu Lan, đỡ cô đứng dậy rồi khom lưng để cô dựa lên.

Khoảnh khắc Trần Dương cõng Vu Lên lên, anh không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

"Chị… chị ôm chặt tôi đi." Trần Dương nói.

"Ừm." Mặt mũi Vu Lan đỏ bừng nhưng lại sợ bị trượt xuống, đành phải ôm chặt cổ Trần Dương.

Cũng may xe của Trần Dương đỗ cách đó không xa lắm. Mấy phút sau, Trần Dương đặt Vu Lan vào ghế phụ lái rồi lái xe đưa cô về nhà.

Nhà của Vu Lan nằm trong một khu dân cư xa hoa ở phía nam thành phố. Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, trong phòng ngủ còn có hương thơm nhè nhẹ giống như mùi hương trên người Vu Lan.

Sau khi đặt Vu Lan lên giường, Trần Dương đã mệt tới nỗi đổ đầy mồ hôi. Vu Lan không nặng, nhưng đi xa như vậy Trần Dương cũng không chịu nổi.

Trong lúc Trần Dương đang lau mồ hôi, Vu Lan hỏi: "Trần Dương, anh nói thật cho tôi biết rốt cuộc anh...anh là đệ tử của môn phái nào vậy?"

Môn phái?

Môn phái gì chứ?

Nghe Vu Lan nói vậy, Trần Dương không khỏi ngạc nhiên.

"Chị nói gì vậy? Môn phái nào cơ?"