“Chắc chắn Lê Vĩnh Thiên sẽ không đến, cho dù cậu ta có muốn đến thì tôi cũng không cho phép cậu ta bước vào nhà họ Chu nửa bước!” Bà Chu hung hăng nói.
Tuy địa vị của Lê Vĩnh Thiên là hộ soái bảo vệ rất cao quý nhưng anh lại thẳng tay gi3t chết Chu Phi Dương, dù thế nào đi chăng nữa thì bà cụ Chu cũng không nuốt trôi nổi cục tức này, chẳng những không muốn lại gần nịnh bợ anh mà còn muốn biến anh thành kẻ thù của nhà họ Chu!
“Còn Nhược Mai thì sao?” Chu Thế Huy hỏi.
“Dù sao thì Nhược Mai cũng là người nhà họ Chu chúng ta, hơn nữa con bé cũng là chị của Phi Dương, gọi con bé tới đây đi!” Bà Chu nói.
“Được, đêm nay con gọi con bé đến đây.” Chu Thế Huy đáp lời bà ta.
…
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Sau khi Lê Vĩnh Thiên chuẩn bị đồ ăn xong xuôi thì cùng ngồi xuống ăn cơm với Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.
Ăn cơm trưa xong, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai nhanh chóng sắp xếp, dọn dẹp phòng cho Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi.
Sau đó, Chu Nhược Mai hỏi mọi người có muốn đi thăm Triệu Đình Vũ không thì tất cả đều đồng ý, Lê Vĩnh Thiên dẫn các cô cùng đi.
Ngoại trừ đến hỏi thăm Triệu Đình Vũ, Lê Vĩnh Thiên còn muốn đi qua đó thăm Lại Nhi một chút xem cô ấy thế nào rồi..
Hà Ngọc Vinh dẫn theo đội đặc nhiệm Phượng Hoàng hộ tống đám người Lê Vĩnh Thiên đi một mạch đến bệnh viện quân y.
…
Bởi vì gần đây đang xảy ra chiến tranh nên thương binh nằm trong bệnh viện quân y thật sự rất nhiều, hầu hết mọi người đều không được nằm trong phòng bệnh bởi vì quá đông nhưng riêng Triệu Đình Vũ và Lại Nhi lại được sắp xếp nằm chung một phòng.
Bệnh nhân cần bác sĩ và y tá chăm sóc nhiều không kể, ai nấy đều bận đến mức chân không chạm đất.
Triệu Vũ Ngọc vẫn luôn canh giữ bên cạnh chăm sóc cho Triệu Đình Vũ.
Đương nhiên, cô ấy cũng sẽ chăm sóc cho Lại Nhi.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy hình ảnh một thân một mình Lại Nhi chiến đấu, cả cơ thể bị nhuốm đỏ bởi máu của chính mình và quân địch, trong lòng vô cùng kính nể Lại Nhi.
Nếu như không phải nhờ Lại Nhi chiến đấu đến cùng với hơn một ngàn những kẻ đó, chỉ sợ đến lúc đại quân của Lê Vĩnh Thiên chạy tới thì cô ấy và Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi đã bị móc hết mắt rồi.
“Chị Lại Nhi, lúc chị ở Lâu Lạn Vĩ lấy một địch ngàn, giết kẻ địch khiến chúng không ngừng gào khóc thảm thiết, vô cùng anh dũng… còn lợi hại hơn cả anh trai em, em vô cùng kính nể chị.” Triệu Vũ Ngọc nói vậy.
Triệu Đình Vũ nghe cô ấy thốt ra những lời như thế lập tức mồ hôi, rõ ràng là em gái của mình đang phóng đại chí khí của người khác, diệt oai phong của anh mình?
“Chị đã phải trải qua huấn luyện đặc công đặc biệt mới có được ngày hôm nay, đừng lấy anh trai em ra mà so với chị, căn bản là không cùng một cấp bậc.” Lại Nhi nghe thấy Triệu Vũ Ngọc lôi anh trai của cô ấy ra so sánh với mình nên không vui rồi nói như vậy.
Triệu Đình Vũ nhìn thấy Lại Nhi khinh bỉ mình, cực kỳ không phục muốn nói lại để giật danh dự về: “Cô đừng có mà xem thường tôi, tôi không có vũ khí xịn, nếu có thì tôi cũng có thể lấy một địch một ngàn.”
“Anh đừng khoác lác nữa, chỉ bằng công phu mèo ba chân kia của anh mà cũng dám nói là có thể lấy một địch ngàn?” Lại Nhi tiếp tục xem thường.
Triệu Đình Vũ biết mình khoác lác hơi lố thật, có chút xấu hổ nói tiếp: “Lấy một địch ngàn khả năng là có chút khó khăn, nhưng lấy một địch trăm chắc chắn không thành vấn đề.”
“Thổi, anh tiếp tục thổi phồng bản thân nữa đi, đừng cho rằng tôi không biết chuyện anh vì đối chiến với mười người mới bị thương nặng như này.” Lại Nhi nói thẳng ra. Cô có thái độ như vậy cũng là bởi biết Triệu Đình Vũ đánh nhau với hơn mười tên địch nên bị thương.
“Chủ yếu là bởi vì đối phương có dùng súng nên tôi mới thua. Nếu bọn họ mà không dùng súng thì tôi đã có thể gi3t chết bọn chúng cũng như không để mình bị thương như này.” Triệu Đình Vũ nói.
“Chẳng lẽ lũ đánh nhau với tôi không dùng súng sao?” Lại Nhi đáp.
“Nhưng cô cũng bị thương kìa, kết quả giống nhau, chúng ta đều bị thương!” Triệu Đình Vũ nói tiếp.
“Thứ tôi phải đối mặt là hơn một ngàn kẻ địch, trong đó có đến vài trăm người dùng súng, tình hình chiến đấu còn nguy hiểm hơn anh rất nhiều. Hơn nữa, tôi gi3t chết hơn năm trăm tên địch còn anh chỉ gi3t chết mười tên, ai lợi hại hơn ai, không cần lôi co cũng rõ.” Lại Nhi nói.