“Công dân bình thường sao, tại sao lại có bản lĩnh lợi hại như vậy chứ?” Lại Nhi tiếp tục hỏi.
“Lẽ nào cô chưa từng nghe nói đến chữ ‘cao thủ ngoài xã hội’ sao? Từ nhỏ tôi đã tập võ, thì đương nhiên bản lĩnh không thể bình thường rồi.” Triệu Đình Vũ đáp.
Hai tháng trước, Ma Đao Môn bị một nhóm cao thủ võ lâm không rõ lai lịch diệt môn, cha anh ta vì bảo vệ cho anh ta và em gái được chạy trốn, đã quyết đấu sinh tử với hơn mười người cao thủ võ lâm, thì anh ta mới có thể dẫn theo em gái mình Triệu Vũ Ngọc chạy thoát ra ngoài.
Thật vất vả mang theo em gái trốn thoát được, đương nhiên anh ta sẽ không tùy tiện để lộ ra thân phận của mình, tránh cho nhóm cao thủ võ lâm kia để mắt tới, lại tiếp tục đuổi giết bọn họ.
“Vậy anh ở môn phái nào?” Lại Nhi lại hỏi.
“Tôi không môn không phái, tự thân một mình.” Triệu Đình Vũ đáp.
“Không thể nào, nếu không có ai dạy anh thì không có khả năng anh đạt đến trình độ như vậy. Đến tột cùng anh từ đâu tới?” Lại Nhi hỏi đến cùng.
“Tôi từ núi phía bắc tới đây.” Triệu Đình Vũ đành trả lời.
“Một nơi xa như phương bắc lại chạy tới nơi này làm cái gì?” Lại Nhi hỏi không ngừng.
“Chúng ta ở đó quá nghèo khổ, tôi và em gái mình chạy tới đây tìm kiếm công ăn việc làm mà!” Triệu Đình Vũ nói.
Lại Nhi cảm thấy lời của Triệu Đình Vũ cũng rất có lý, cho nên không hỏi thêm nữa. Cô ấy chỉ tò mò Triệu Đình Vũ tập võ ở chỗ nào, nhưng mà Triệu Đình Vũ không chịu nói sự thật thì cô ấy cũng không tiện ép hỏi.
Triệu Đình Vũ nhìn Lại Nhi không nói nữa, anh ta hỏi: “Cô, cô gia nhập tổ đặc công Shadow từ khi nào vậy?”
“Không thể trả lời câu hỏi này.” Lại Nhi dứt khoát từ chối trả lời. Chuyện cô ấy gia nhập vào tổ đặc công Shadow, đó là chuyện cực kỳ bí mật, chỉ là vì hôm nay cứu mẹ của Hộ Soái Lê, cho nên mới không tiếc nói thân phận của mình cho người của nhà họ Đỗ biết.
“Tôi là người trong tổ đặc công Shadow, anh không thể tùy tiện nói cho người khác biết, có nghe thấy không.” Lại Nhi hung dữ nói.
“Nghe thấy rồi.” Triệu Đình Vũ đáp.
Tiếp theo, hai người không biết nên nói với nhau chuyện gì nữa, bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh.
…
Hai người Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai cũng tâm sự cùng nhau một lúc, rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Tuy hai người cùng nằm trên một giường, nhưng cũng chẳng làm chuyện gì khác.
Bởi vì Chu Phi Dương chết, ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Nhược Mai. Mà Lê Vĩnh Thiên tôn trọng ý của cô, nên anh không có ép buộc.
Lần này không có ai tới quấy rầy, hai người chủ động đi ngủ.
…
Vừa mới rạng sáng hôm sau, Lê Vĩnh Thiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh cầm điện thoại di động lên và nhìn vào màn hình, là Phạm Cương gọi tới.
“Mới sáng sớm có chuyện gì gấp đã gọi điện thoại đến cho tôi vậy?” Lê Vĩnh Thiên không nhịn được mà hỏi.
“Hộ Soái, bộ phận tra hỏi vừa mới gọi điện thoại tới, Trương Cường đã chết!” Phạm Cương trả lời.
“Cái gì cơ? Sao Trương Cường lại chết được?” Lê Vĩnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Người bên bộ phận tra hỏi nói là do cơ thể Trương Cường quá yếu ớt, không chịu đựng được sử dụng hình cụ cho nên chết ngay.” Phạm Cương đáp lại.
“Sao có thể, chuyện này không hề đơn giản như vậy, tôi nghi ngờ có người lo lắng lời khai của Trương Cường sẽ ảnh hưởng đến người đó, cho nên giết người bịt đầu mối!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh Thiên, vụ án này chúng ta nên điều tra thế nào?” Phạm Cương hỏi tiếp.
“Tối hôm qua có những ai tham gia vào việc tra hỏi Trương Cường, điều tra cho tôi!” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Vâng!” Phạm Cương trả lời rõ ràng.
Sau đó Lê Vĩnh Thiên tắt điện thoại, Chu Nhược Mai cũng bị đánh thức.
“Vĩnh Thiên, mới sáng sớm đã có ai gọi điện thoại đến cho anh thế?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Phạm Cương gọi điện thoại tới.” Lê Vĩnh Thiên trả lời.
“À.” Chu Nhược Mai hiểu được, mới sáng sớm mà Phạm Cương đã gọi điện thoại đến cho Lê Vĩnh Thiên, thì chắc chắn có chuyện rất quan trọng phải báo với anh, nên cô không hỏi tiếp nữa.
Tiếp theo, hai người Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai cùng thức dậy.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người bước ra khỏi phòng.
Tiếp đó, hai người cùng thấy Lê Tuyết Tương đang bận rộn trong phòng bếp.