“Mẹ à, tại sao mẹ lại dậy sớm như vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Me dậy làm bữa sáng cho hai con!” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Mẹ không cần phải vất vả như vậy nữa, sau này cứ để con với Lê Vĩnh Thiên làm là được.” Chu Nhược Mai nói.
Tiêu Tuyết Tương nói: “Tụi con còn trẻ phải làm rất nhiều việc lớn, thường ngày mệt mỏi rồi. Công việc nấu ăn sáng này không cần tụi con làm đâu.” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Tại sao chúng ta không mướn ai đó nấu ăn cho chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.
“Không cần đâu, chuyện nấu cơm này chúng ta có thể tự làm. Không cần thuê người. Nếu thuê ai đó làm hết mọi thứ, mẹ sẽ rất nhàm chán vì không có gì để làm” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Được rồi, Nhược Mai, nếu mẹ anh đã sẵn lòng làm việc nhà, hãy để bà ấy làm. Bà ấy thích bận rộn, nếu không làm việc sẽ cảm thấy không thoải mái.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, nếu anh không có ý kiến gì thì được thôi.” Chu Nhược Mai nói.
Khi mọi người chuẩn bị ăn sáng, Lê Tịnh Vi và Nguyễn Tú Hằng cũng đã dậy.
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng.
“Anh à, khi nào em có thể đi học ở thành phố Đà Lạt?” Lê Tịnh Vi vừa ăn vừa hỏi.
“Bởi vì thời gian trước có chiến tranh, nên các trường học ở thành phố Đà Lạt đã phải đóng cửa. Và bây giờ chiến tranh kết thúc, tất cả các ngành nghề xã hội dần trở lại bình thường và các trường học sẽ bắt đầu hoạt động trong vài ngày tới.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy thì tốt quá. Em còn nghĩ sẽ phải đợi rất lâu!” Lê Tịnh Vi nói.
“Giáo dục là ưu tiên hàng đầu, chúng ta không được đợi quá lâu” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vĩnh Thiên, hiện tại Đà Lạt thành đang bị chiến hỏa, tập đoàn Galaxy cũng bị đối phương tấn công. Tên lửa đã phá hủy đi thành Đà Lạt, bách tính đang chờ xem lúc này sẽ được xây dựng lại vậy?” Chu Nhược Mai lúc này cũng hỏi.
“Kẻ thù vừa xóa sổ thành phố Đà Lạt. Chúng là những kẻ xâm lược và chiến tranh vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Có thể sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào. Việc cấp thiết nhất là xây dựng lại thành phố Đà Lạt để chống lại kẻ thù ngoại bang” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi.” Mặc dù Chu Nhược Mai rất muốn xây dựng lại Tập đoàn Galaxy, nhưng tất nhiên, việc gấp rút của quốc gia bây giờ là đánh đuổi kẻ thù rút lui trước khi đất nước gặp nạn.
“Em gái ơi, sau bữa sáng anh sẽ đưa em đến thăm một cô giáo mới của em nhé. Cô Lý!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Dạ vâng!” Tiêu Tịnh Vi nói.
Sau bữa sáng, Lê Vĩnh Thiên đưa Tiêu Tuyết Tương và Tiêu Tịnh Vi cùng với Chu Nhược Mai đến gặp cô giáo Lý Dung.
Còn Nguyễn Tú Hằng thì ở nhà.
Gia đình Lý Dung rất vui mừng khi thấy cả nhà Hộ soái bảo vệ đất nước Lê Vĩnh Thiên đến thăm nhà.
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên là học trò của Lý Dung, nhưng bây giờ là Lê Vĩnh Thiên đã là Hộ soái bảo hộ số một của Đại Long Vương, thật vinh dự khi được Hộ soái đến thăm!
Sau một vài lời giới thiệu, mọi người cũng đã thân với cô giáo Lý Dung. Cô giáo cũng biết Tiêu Tuyết Tương là mẹ của Lê Vĩnh Thiên, và Tiêu Tịnh Vi là em gái của Lê Vĩnh Thiên.
“Em gái của tôi sau này sẽ giao cho cô Lý dạy dỗ, nhờ cô chỉ dạy cho em của tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để dạy cô bé.” Cô giáo Lý Dung nói.
“Vậy thì rất cảm ơn cô Lý.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Phá Thiên, tại sao tiểu Lưu không đến đây?” Hồng Liên hỏi vào lúc này. Bà ấy đã không gặp được bạn trai của con gái mình kể từ khi từ thành phố Đà Lạt trở về. Và bà ấy rất nhớ Lưu Đại Thông.
“Thưa dì, gần đây chiến tranh liên miên, có rất nhiều binh sĩ đang bị thương. Lưu Đại Thông là một bác sĩ quân y nên phải ở lại chữa trị. Bây giờ có quá nhiều người bị thương, cậu ấy bận đến mức không thể ra ngoài được.” Lê Vĩnh Thiên giải thích.
“Ừ, dì hoàn toàn hiểu. Đợi khi nào cậu ta rảnh thì hãy dẫn cậu ấy về gặp chúng tôi nhé” Hồng Liên nói.
“Nhất định ạ. Nếu cậu ta không dám đến, tôi sẽ ra lệnh cho cậu ấy về gặp cô giáo Lý.” Lê Vĩnh Thiên mỉm cười.
“Anh ấy muốn thì tới, không muốn thì thôi. Anh sao lại có thể ra lệnh cho anh ấy tới chứ” Lý Gia Huy đỏ mặt nói.
“Tôi đang nói đùa, cậu ấy cũng muốn tới lắm. Nhưng mà thân bất do kỷ, cậu ây thực sự bất lực và chắc chắn sẽ chạy đến khi cậu ta có thời gian rảnh rỗi một chút” Lê Vĩnh Thiên nói.
…
Lang Quốc phái đến các sứ giả đến Long Đô vào ngày hôm nay, họ đang tiến vào Long Cung và yêu cầu quốc vương Long Quốc phải đầu hàng.
Quốc vương Long Quốc và văn võ bá quan đang thảo luận với các sứ giả Lang Quốc trong Long Cung.
Sau nhiều lần nói chuyện, bàn bạc, cuối cùng nhóm sứ giả Lang Quốc đã thông qua quốc vương Lang Quốc đồng ý quyết định bồi thường khoản rất lớn cho Long Quốc và cống nạp hàng năm.
Ngoài ra, quân đội Long Quốc còn có thể vào Lang Quốc để xây dựng các căn cứ quân sự để hỗ trợ Lang Quốc chống lại kẻ thù nước ngoài.
Sau khi thảo luận, các sứ giả của Lang Quốc đã ký vào hiệp ước đầu hàng.