Trương Minh Nguyệt, Diệp Hoài cùng binh lính nhìn thấy Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn ngã xuống đất, mặt của bọn họ hướng xuống đất thì liền lập tức chạy tới rồi cầm súng chĩa vào người bọn họ.
Lúc này, Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn đều đã chết vì bực tức.
“Mau kiểm tra bọn họ một chút đi, xem rốt cuộc thì bọn họ có thân phận gì?” Trương Minh Nguyệt nói.
“Rõ!”
Các binh lính đồng loạt tiến lên rồi lật người của Ổ Hư Minh cùng Tuân Vô Hàn lại, để cho bọn họ ngửa mặt hướng lên trời.
Sau đó, những binh lính bắt đầu lục soát trên khắp cơ thể của bọn họ.
Thế nhưng, sau khi lục soát toàn thân bọn họ, cũng không tìm được bất kỳ giấy tờ nào của bọn họ.
Trương Minh Nguyệt nhớ tới chuyện vừa rồi Triệu Đình Vũ có nói bọn họ là người trong võ lâm thì lập tức xoay người đi về phía phòng bệnh.
Diệp Hoài nhìn thấy Trương Minh Nguyệt rời đi, cũng đi theo.
Lại Nhị nhìn thấy Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài đều trở về thì vội vàng hỏi: “Tổ trưởng, hai thích khách kia thế nào rồi?”
“Đã bị chúng ta dùng súng bắn chết rồi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Bắn chết là được rồi, vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm.” Lại Nhị biết được hai thích khách đều đã bị bắn chết thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Triệu Đình Vũ,vì sao vừa rồi hai người kia lại muốn giết anh vậy?” Trương Minh Nguyệt trực tiếp hỏi Triệu Đình Vũ.
Bởi vì vừa rồi cô ta đã nhìn ra, hai thích khách này nhằm về phía Triệu Đình Vũ mà đến, chứ không phải là Lại Nhị.
“Tôi… Tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại muốn giết tôi.” Triệu Đình Vũ ấp a ấp úng nói.
“Vậy làm sao anh biết bọn họ là người trong võ lâm? Bọn họ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nơi này để giết anh. Bây giờ, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, vì sao bọn họ lại phải giết anh? Nếu không, trong thời gian sắp tới không ai có thể bảo vệ anh được đâu.” Trương Minh Nguyệt bức hỏi.
Triệu Đình Vũ thật sự là cảm thấy có chút sợ Trương Minh Nguyệt. Khi đối mặt với sự bức hỏi của Trương Minh Nguyệt, anh ta đành phải thành thật nói: “Hai tháng trước, đã từng có một nhóm cao thủ trong võ lâm tiêu diệt cả nhà tôi. Lúc đó, trong nhà chỉ có mỗi tôi và em gái tôi là trốn thoát. Lần đó cũng có sự tham gia của hai người này, cho nên tôi mới biết bọn họ là người trong võ lâm.”
Trương Minh Nguyệt, Lại Nhị và Diệp Hoài biết chuyện cả nhà Triệu Đình Vũ đều bị giết sạch thì tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Bọn họ đều không nghĩ tới Triệu Đình Vũ này vậy mà còn mang theo một mối thâm thù đại hận giết gia đình bên người như vậy.
“Nhà anh ở đâu? Gia đình anh có bối cảnh như thế nào? Tại sao họ lại giết cả gia đình anh?” Trương Minh Nguyệt lại liên tục hỏi.
“Nhà tôi ở vùng núi phía Bắc, bố của tôi là môn chủ của Ma Đạo môn. Bọn họ muốn chúng tôi gia nhập một tổ chức có tên là điện Thiên Càng. Nhưng bố của tôi lại không chịu gia nhập cùng bọn họ cho nên bọn họ đã lập tức tiêu diệt Ma Đạo môn của chúng tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
Anh ta cảm thấy Trương Minh Nguyệt là tổ trưởng tổ đặc công Shadow. Hơn nữa, cô ta còn là thuộc hạ của Lê Vĩnh Thiên, cho nên anh ta nghĩ cô ta cũng là người đáng tin cậy, vì thế anh ta mới đem những chuyện này nói ra.
Hiện tại hành tung của anh ta và em gái đã bị người của điện Thiên Càng. Mà người có thể bảo vệ tính mạng của anh ta và em gái của mình cũng chỉ có Trương Minh Nguyệt và Lê Vĩnh Thiên mà thôi.
Anh cũng không muốn phải trốn chui trốn lủi ở khắp nơi, cho dù anh ta có chạy tới chân trời góc biển, người của điện Thiên Càng chắc chắn sẽ đuổi giết tới cùng.
Thay vì cứ phải lo lắng sống một cuộc sống như vậy, chi bằng anh ta cứ nói thật rồi cầu xin quân đội của Long quốc bảo vệ.
Lê Vĩnh Thiên Hộ soái bảo vệ, chỉ cần anh hạ lệnh một tiếng là có thể tiêu diệt được điện Thiên Càng.
“Ma Đao môn sao? Ma Đạo môn là cái gì? “Trương Minh Nguyệt cực kỳ kinh ngạc bởi vì cô ta chưa từng nghe nói đến những môn phái này.
Lại Nhị và Diệp Hoài cũng tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Đình Vũ lại là người của Ma Đao môn.
Ma Đao môn, nghe đến cái tên đã thấy rất trâu bò rồi! Khó trách thực lực của Triệu Đình Vũ này cũng không thể coi thường.
“Ma Đao môn, là một môn phái ẩn thế trong chốn võ lâm, lấy tuyệt thế đao pháp để chiếm cứ một vị trí trong võ lâm. Tất cả chúng tôi đều là người trong võ lâm.” Triệu Đình Vũ nói.
Trương Minh Nguyệt, Lại Nhị và Diệp Hoài nghe vậy lại tiếp tục cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ thực sự không ngờ trong võ lâm lại có một môn phái như vậy, trong khi bọn họ là đặc công của tổ đặc công Shadow, vậy mà cũng chưa từng nghe nói qua.
“Vậy mà lại có Ma Đạo môn trong võ lâm sao?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Có, tất nhiên là có. Trên thế gian tồn tại rất nhiều cao thủ võ lâm, chỉ là bọn họ đều hoạt động một cách bí mật, bình thường không xuất hiện trên giang hồ mà đều là ẩn cư để tu luyện võ công. Hai người vừa rồi chính là người trong võ lâm. Nếu không, làm thế nào bọn họ có thể mạnh mẽ như vậy chứ?” Triệu Đình Vũ nói.
Nghe Triệu Đình Vũ nói như vậy, Trương Minh Nguyệt, Lại Nhị và Diệp Hoài đều tin. Bởi vì sự thật đã được đặt ở trước mắt, võ công của hai tên thích khách đó thực sự là rất lợi hại, hơn nữa còn biết khinh công.
Mà bọn họ cũng biết thực lực của Triệu Đình Vũ. Mặc dù anh ta không phải là người được huấn luyện trong quân mà lại có thể có thực lực như vậy, có thể thấy rõ anh ta đã được luyện võ từ khi còn nhỏ.
Xem ra, hiểu biết của bọn họ vẫn còn rất hạn hẹp.
“Điện Thiên Càng là tổ chức gì?” Trương Minh Nguyệt lại hỏi.
“Tôi cũng không biết điện Thiên Càng là tổ chức gì, bọn họ hoạt động một cách rất thần bí. Mà tôi cũng không biết làm thế nào mà lại tự nhiên xuất hiện ra một cái điện Thiên Càng. Tôi nghe nói điện Thiên Càng đã chiêu mộ được rất nhiều cao thủ đỉnh cao. Và cũng có rất nhiều môn phái đã gia nhập điện Thiên Càng.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy vì sao Ma Đạo môn nhà anh lại không chịu gia nhập điện Thiên Càng?” Trương Minh Nguyệt lại tiếp tục hỏi.
“Cụ thể vì sao thì tôi cũng không rõ lắm. Lúc bọn họ đến nói chuyện với bố tôi, tôi lại không có mặt ở đó. Có lẽ là vì điện Thiên Càng không phải là một tổ chức gì tốt đẹp cho nên bố tôi mới không đồng ý gia nhập.” Triệu Đình Vũ nói.
“Bởi vì không đồng ý gia nhập, cho nên bọn họ sẽ diệt sạch Ma Đạo môn các người sao?” Trương Minh Nguyệt lại hỏi.