“Thì ra đao phổ của Càn Khôn Thất Đao đang ở trong tay anh. Có thể lấy ra cho ta xem đao phổ của Càn Khôn Thất Đao này rốt cuộc trông như thế nào?” Lại Nhị hỏi.
“Tôi lại không mang theo đao phổ của Càn Khôn Thất Đao trên người, cho nên không thể cho cô xem được.” Triệu Đình Vũ nói.
“Một thứ quan trọng như vậy mà anh lại không mang theo bên người sao? Có phải là anh không muốn cho tôi xem, đúng không?” Lại Nhị nói.
“Không phải là tôi không muốn cho cô xem, mà là bởi vì một thứ quan trọng như vậy nên tôi cũng không dám mang theo bên người. Tôi sợ bị người của điện Thiên Càng truy sát rồi cướp mất đao phổ của Càn Khôn Thất Đao.” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh không mang theo trên người, chẳng lẽ anh lại không sợ bị người khác đánh cắp mất sao?” Lại Nhị hỏi.
“Tôi đã giấu đao phổ ở một nơi bí mật, người khác không thể tìm ra được.” Triệu Đình Vũ nói.
Nghe Triệu Đình Vũ nói như vậy, Lại Nhị cũng không tiện hỏi thêm, để tránh việc Cho Triệu Đình Vũ cho rằng cô ấy đang có động cơ trộm đao phổ của Càn Khôn Thất Đao.
“Điện Thiên Càng có nhiều cao thủ như vậy mà hiện tại lại đoạt được Hắc Long Thôn Nguyệt đao của các người, vậy thì chắc khác nào hổ được thêm cánh. Nếu anh muốn báo thù thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.” Lại Nhị nói.
“Tuy điện Thiên Càng đã đoạt được Hắc Long Thôn Nguyệt đao, nhưng bọn họ lại không có được đao phổ của Càn Khôn Thất Đao. Vì thế bọn họ cũng không thể phát huy được hết uy lực của Hắc Long Thôn Nguyệt đao.” Triệu Đình Vũ nói.
“Hắc Long Thôn Nguyệt đao vốn là một thanh ma đao thần kỳ, vì sao phải có được đao phổ của Càn Khôn Thất Đao mới có thể phát huy được hết uy lực của Hắc Long Thôn Nguyệt đao chứ?” Lại Nhị hỏi.
“Bởi vì Hắc Long Thôn Nguyệt đao và đao phổ Càn Khôn Thất Đao thích hợp với nhau. Chỉ khi nào dùng Hắc Long Thôn Nguyệt Đao kết hợp với đao pháp của Càn Khôn Thất Đao thì mới có thể khiến thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao này phát huy được hết uy lực của nó. Mà thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao này lại quá lớn quá dài, nếu như sử dụng đao pháp khác thì nó lại không thể phát huy được hết uy lực.” Triệu Đình Vũ nói.
“Theo như anh nói, muốn phát huy toàn bộ uy lực của thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao đó thì nhất định phải học được toàn bộ đao pháp của Càn Khôn Thất Đao sao?” Lại Nhị hỏi.
“Đúng vậy, chính là như vậy. Tuy nhiên, để có thể học được mấy chiêu đầu tiên của Càn Khôn Thất Đao thì gần như đã có thể xưng bá võ lâm rồi. Nếu như có thể học được toàn bộ thì ngoại trừ Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Hộ soái Lê ra, có khi là có thể vô địch thiên hạ rồi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Hắc Long Thôn Nguyệt Đao của các người thật sự lợi hại như vậy sao?” Lại Nhị cảm thán nói.
“Tất nhiên là như vậy rồi. Không phải là tôi đang khoe khoang, nếu tôi mà học được đao pháp Càn Khôn Thất Đao, hơn nữa còn có Hắc Long Thôn Nguyệt Đao thì đừng nói là lấy một địch nghìn, cho dù là có lấy một địch mười nghìn thì cũng không thành vấn đề gì.” Triệu Đình Vũ nói.
“Điều này làm cho tôi nhớ tới một câu nói: Võ lâm chí tôn, bảo đao đồ long; Hiệu lệnh thiên hạ, đừng dám không theo; Ỷ Thiên không ra, ai dám tranh phong?” Lại Nhị nói.
“Ha ha, đúng vậy.” Triệu Đình Vũ cười nói.
Nghe đến đây, cuối cùng Diệp Hoài cũng không nhịn được mà xen vào: “Chúng ta có thể thay đổi câu nói này.”
“Thay đổi thành cái gì?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Đổi thành Võ lâm chí tôn, ma đao hắc long; Hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo; Tiểu Lâu không ra, ai tranh phong?” Diệp Hoài nói.
“Chị Diệp Hoài sửa lại thật hay, thật kỳ diệu.” Triệu Đình Vũ nói.
“Quá khen rồi, tôi cũng chỉ thay đổi một chút mà thôi. Nhưng về mặt cơ bản là cũng không có gì thay đổi cả.” Diệp Hoài nói.
“Tên Hắc Long Thôn Nguyệt Đao so với của Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Hộ soái Lê nghe có vẻ khí phách hơn nhiều. Tôi còn đang lo lắng Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Hộ soái Lê không thể địch lại Hắc Long Thôn Nguyệt Đao.” Lại Nhị nói.
“Chuyện này khá khó nói. Dù sao, tên kiếm cũng không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là uy lực của kiếm. Mặc dù, tên thần kiếm của Hộ soái Lê có vẻ khá thơ mộng, nhưng uy lực của kiếm là điều không thể nghi ngờ. Tôi cũng đã từng được nhìn thấy kiếm của anh ấy, đó thực sự mà một thanh thần kiếm tuyệt thế.” Triệu Đình Vũ nói.
…
Triệu Đình Vũ, Lại Nhị và Diệp Hoài cứ như vậy mà ở trong phòng bệnh luận đao kiếm, càng tán gẫu lại càng hăng hái. Vì thế, bọn họ cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sau khi Trương Minh Nguyệt trở về, vốn dĩ cô ta còn đang định báo cáo với Lê Vĩnh Thiên về chuyện cao thủ của điện Thiên Càng đến bệnh viện quân đội để ám sát Triệu Đình Vũ. Nhưng, sau khi cân nhắc thì thấy lúc này đã là rạng sáng rồi, chắc Lê Vĩnh Thiên cũng đã đi ngủ rồi cho nên cô ta cũng không đến báo cáo nữa.
Cô ta dự định để ngày mai sẽ đến báo cáo với Lê Vĩnh Thiên. Dù sao chuyện có người tới ám sát Triệu Đình Vũ cũng không phải là chuyện quân gì khẩn cấp, mà đây cũng không được coi là một chuyện gì quá to tát.
Loại chuyện nhỏ này cũng không cần vội vàng báo cáo với Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc.
Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc, Lê Vĩnh Thiên, chính là một người bận trăm công nghìn việc, là người gánh vác toàn bộ an nguy cho cả Long quốc. Cho nên, nếu không phải là chuyện gì to tát thì không được làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh..
…
Tin tức Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn ám sát Triệu Đình Vũ thất bại và đã bị bắn chết được truyền đến nhà họ Ngụy một cách rất nhanh chóng.
Ngụy Nghiêm biết chuyện mấy cao thủ mà đứa con trai thứ hai của mình, Ngụy Nguyên Tùng đã hành động thất bại thì nhất thời nổi giận lôi đình: “Nguyên Tùng, sao con lại làm như vậy. Mấy cao thủ mà con phái đi, sao đến một người đang bị trọng thương và phải nằm trên giường bệnh như Triệu Đình Vũ mà cũng không giết được vậy?”
“Bố, không phải là mấy cao thủ con phái đi không lợi hại mà là đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Ngụy Nguyên Tùng đầu đầy mồ hôi nói.
“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Trong phòng bệnh xuất hiện hai người phụ nữ có võ công cao cường. Chính bọn họ đã phá hỏng kế hoạch ám sát của Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Không phải Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn là những cao thủ giỏi nhất của điện Thiên Càng sao? Tại sao ngay cả hai người phụ nữ mà bọn họ cũng không đối phó được?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Bọn con đã điều tra rõ ràng, hai người phụ nữ kia đều không phải là người đơn giản.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Bọn họ đến từ đâu?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Một người trong số họ là đặc công Diệp Hoài của tổ đặc công Shadow, người kia là Trương Minh Nguyệt, tổ trưởng của tổ đặc công Shadow.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Cái gì? Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài của tổ đặc công Shadow cũng đến phòng bệnh của Triệu Đình Vũ sao?” Ngụy Nghiêm cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng vậy, nếu như không phải bọn họ kịp thời xuất hiện trong phòng bệnh thì bây giờ Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn đã thành công rồi. Người chết chắc chắn là Triệu Đình Vũ, chứ không phải Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Nếu đã chọc vào tổ đặc công Shadow thì chuyện lần này sẽ gây ra phiền toái rất lớn!” Ngụy Nghiêm tức giận nói.