“Quốc vương Long quốc, ngài đã từng nói trong lễ tuyên thệ, rằng kẻ xâm phạm Long quốc ta đều phải bị diệt vong. Hiện nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, Sư Quốc, nước Dẫn Dao đều không hề có ý định đầu hàng hoặc ngừng chiến, đã đến lúc chúng ta thực hiện lời thề, xuất binh tiêu diệt họ!” Hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt nói.
“Được! Bốn vị hộ soái đều nói có lý!” Quốc vương Long Quốc nghe thấy bốn vị hộ soái đều tán thành ra quân đánh dẹp quân địch, lập tức vui mừng.
Sở dĩ quốc vương Long quốc chỉ cho năm đại hộ soái của Long quốc tham dự cuộc hội nghị này mà không để các vị văn thần cùng tham gia, chính là vì lo sợ văn thần sẽ ham sống sợ chết, phản đối ra quân viễn chinh.
Cuộc hội nghị này là tuyệt mật, ngoài quốc vương Long quốc và năm đại hộ soái ra thì không còn người nào khác. Để đảm bảo bí mật tuyệt đối, thậm chí anh ta còn không để người khác ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Bây giờ chỉ còn lại hộ soái số một Long quốc, cũng chính là Lê Vĩnh Thiên vẫn chưa phát biểu ý kiến.
“Hộ soái Lê, anh nghĩ sao về chuyện này?” Lúc này, quốc vương Long quốc lại đặt câu hỏi với Lê Vĩnh Thiên.
“Thưa quốc vương, mạt tướng cho rằng một khi ra quân viễn chinh thì nhất định chúng sinh sẽ khổ sở, vô số tướng sĩ chết trận, dân chúng thiên hạ sẽ trôi dạt lang thang, nhà tan cửa nát. Ra quân viễn chinh chính là dốc hết binh lực, nếu làm không tốt thì Long quốc sẽ bị hủy hoại tất cả.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Quốc vương Long quốc và bốn hộ soái khác nghe vậy thì đồng loạt sững sờ, không ngờ đến lúc này rồi mà LêVĩnh Thiên vẫn sẽ phản đối ra quân viễn chinh.
“Hộ soái Lê, chiến tranh nào mà không có sự hy sinh chứ? Anh là hộ soái số một của Long quốc thì chắc hẳn anh sẽ biết rõ đạo lý lấy chiến để dừng chiến. Bây giờ chúng ta ra quân đánh dẹp các nước phe địch để đổi lấy thái bình trăm năm, đây là một hành động công tại đương thời, lợi cho thiên thu.” Quốc vương Long quốc nói.
“Lòng quốc vương mang chí hướng lớn, mong muốn gây dựng bá nghiệp với kế hoạch to lớn, mạt tướng rất kính phục. Nhưng mà mạt tướng vẫn cho rằng ra quân viễn chinh không phải là kế hay.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy theo như ý kiến của hộ soái Lê thì cái gì mới là kế hay?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Mạt tướng cho rằng, khi chỉ cần trả cái giá nhỏ nhất để chinh phục địch quốc mới là kế hay nhất.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Không ra quân thì làm sao chinh phục địch quốc đây?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Sẽ luôn có cách.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Mời hộ soái Lê hãy nói rõ, dùng cách gì, dùng như thế nào mới có thể chinh phục địch quốc với cái giá nhỏ nhất?” Quốc vương Long quốc lại hỏi.
“Quốc vương, thật ra chúng ta có thể tiến hành giết đầu não!” Lê Vĩnh Thiên vừa lên tiếng đã khiến mọi người kinh ngạc. Anh đã luôn vắt óc suy nghĩ từ sau khi quốc vương Long quốc cho mở cuộc họp ở khách sạn Thiên Long, rồi mới cho ra được kế sách này.
Quốc vương Long quốc và bốn hộ soái còn lại vừa nghe thấy đã ngây người.
Tiếp theo, Lê Vĩnh Thiên nói: “Chỉ cần gi3t chết đầu não của địch quốc thì chắc chắn sẽ khiến cho địch quốc hỗn loạn, lòng người hoang mang, từ đó khiến họ khuất phục. Nếu đến lúc đó địch quốc vẫn chưa chịu khuất phục thì chúng ta sẽ tranh thủ bọn họ không có thủ lĩnh, nội bộ rối loạn mà ra quân dẹp yên, tiêu diệt họ trong một lần!”
“Kế hoạch này của hộ soái Lê thật hay! Chỉ là bên cạnh đầu não của địch quốc đều có thị vệ bảo vệ, khắp nơi đều trang bị an ninh chặt chẽ, làm sao có thể giết được họ?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Tuy không thể nắm chắc hoàn toàn là sẽ giết được đầu não của địch quốc nhưng nếu hành động thất bại thì chúng ta cũng chỉ tổn thất vài đặc công mà thôi, chứ không phải là thiên quân vạn mã, đây chính là cái giá nhỏ nhất phải trả. Còn nếu thành công thì có thể tránh được chúng sinh khổ sở, từ đó đạt được mục đích chinh phục địch quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái Lê nói có lý lắm, các vị hộ soái khác nghĩ thế nào?” Quốc vương Long quốc lại hỏi các hộ soái khác.
“Mạt tướng cho rằng kế sách của hộ soái Lê khả thi, có thể thử xem sao.” Hộ soái Trấn Bắc, Trương Lâm Lương nói.
“Mạt tướng cũng nghĩ rằng kế sách này của hộ soái Lê rất tuyệt vời, một khi thành công thì tướng sĩ của Long quốc chúng ta không cần phải chết trận cũng có thể khiến cho địch quốc hoảng sợ.” Hộ soái Trấn Nam, Trần Kiệt nói.
“Mạt tướng cho rằng, tuy kế sách của hộ soái Lê khả thi nhưng xung quanh đầu não của địch quốc được canh giữ nghiêm ngặt, bảo vệ tầng tầng lớp lớp, không dễ dàng tiếp cận, muốn giết họ thì đúng là khó hơn lên trời.” Hộ soái Trấn Trung, Lưu Du Thiên nói.
“Mạt tướng thì nghĩ rằng kế sách của hộ soái Lê là thanh kiếm hai lưỡi, có lợi cũng tất có hại. Cho dù có thể thành công giết được đầu não của địch quốc, người kế vị của họ sẽ lập tức lên thay thế, chúng ta gi3t chết đầu não sẽ khiêu khích lòng phẫn nộ của toàn quân và tướng sĩ của họ, sau đó họ sẽ điên cuồng trả thù chúng ta.” Hộ soái Trấn Đông, Bành Tuấn Vũ nói.
Trong số bốn vị hộ soái thì có hai người tán thành, hai người phản đối.
Quốc vương Long quốc hơi khó xử.
“Hộ Soái Lưu và hộ soái Bành cũng nói có lý lắm. Hộ soái Lê, anh nghĩ sao về ý kiến của hộ soái Lưu và hộ soái Bành?” Quốc vương Long quốc lại hỏi.
“Hộ soái Lưu cũng không nói sai, muốn giết được đầu não của địch quốc đúng là rất khó khăn nhưng Long quốc chúng ta không thiếu cao thủ, không thử thì làm sao biết không được?”
“Còn về ý kiến của hộ soái Bành thì cũng có lý. Nhưng mà nếu chúng ta thành công giết đầu não thì chắc chắn người kế vị của địch quốc sẽ lên thay thế trong vội vã, sẽ không có sự chuẩn bị kỹ càng, lòng quân chưa vững, chưa thể hoàn toàn nắm giữ được quyền hành. Nội bộ chắc chắn cũng sẽ có người không phục, muốn tranh thủ soán ngôi đoạt vị, địch quốc nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, rơi vào hỗn loạn. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra quân đánh dẹp.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Quốc vương Long quốc và bốn vị hộ soái nghe Lê Vĩnh Thiên nói vậy, đều cảm thấy anh phân tích rất hợp lý.
“Hộ soái Lê nhìn xa trông rộng, mạt tướng tự thấy không bằng, vậy thì cứ làm theo những gì hộ soái Lê nói đi!” Hộ soái Trấn Đông, Bành Tuấn Vũ nói.
“Hộ soái Lê nói rất đúng, tôi cũng đồng ý làm theo kế hoạch của hộ soái Lê, sử dụng kế sách này với địch quốc.” Hộ soái Trấn Trung, Lưu Du Thiên nói.
“Được! Nếu mọi người đều đồng ý phương án của hộ soái Lê thì cứ quyết định như vậy đi!” Quốc vương Long quốc đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau đó, quốc vương Long Quốc lại hỏi Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái Lê, anh định cử ai đi chấp hành nhiệm vụ giết đầu não này?”