“Tôi dự định sẽ tự mình đi ám sát thủ lĩnh của nước đối địch.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lê Vĩnh Thiên vừa nói xong, quốc vương Long quốc và bốn vị hộ soái đang ngồi đều sợ ngây người. Không ai có thể nghĩ đến, Lê Vĩnh Thiên lại muốn chính bản thân mình đi đánh phủ đầu!
“Hộ soái Lê, anh là hộ soái bảo vệ bậc nhất ở Long Quốc, dù sao cũng không thể mạo hiểm như vậy được!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Đúng vậy, thân phận của hộ soái Lê liên quan mật thiết với sự an nguy của Long Quốc, sao có thể lấy thân mình để mạo hiểm như vậy được?” Hộ soái Trấn Trung Lưu Du Thiên nói.
“Hộ soái Lê thân là tổng chỉ huy của mười ngàn quân, không thể làm chuyện như vậy được, ngộ nhỡ rơi vào tay quân địch, Long Quốc lớn mạnh chúng ta sẽ tổn thất nặng nề, cái giá này quá lớn!” Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương nói.
“Nếu như hộ soái Tiêu ra tay, còn không bằng để tôi đi. Hộ soái Lê hết sức quan trọng ở Long Quốc, không thể có bất kỳ sơ suất nào!” Hộ soái Trấn Đông Bành Tuấn Vũ nói.
“Hộ soái Lê, anh ngàn vạn lần không thể xúc động! Long Quốc chúng ta còn nhiều người tài mà, chuyện ám sát thủ lĩnh của nước thù địch quá nguy hiểm, chuyện như vậy không đến phiên anh mạo hiểm đâu.” Hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt nói.
Quốc vương Long Quốc và bốn vị hộ soái, tất cả đều nhất trí phản đối việc Lê Vĩnh Thiên tự mình đi làm việc chém đầu.
“Chính vì tôi không xuống địa ngục, thì đến phiên ai xuống? Loại chuyện nguy hiểm như vậy, hãy để cho tôi đi làm đi! Tôi có kiếm thần Tiểu Lâu Thính Vũ, có thể dùng kiếm khí để ám sát thủ lĩnh nước đối địch từ xa.” Lê Vĩnh Thiên vô cùng tự tin nói.
“Lê Vĩnh Thiên, có phải anh điên rồi hay không? Cho dù anh có kiếm thần, có thể giết được thủ lĩnh của nước đối địch, thế nhưng sau khi ám sát thủ lĩnh của bọn họ, anh rút lui kiểu gì? Kiếm thần của anh, có thể ứng phó được với bom đạn của kẻ thù không? Anh đừng vì cây kiếm thần Tiểu Lâu Thính Vũ này, mà coi nhẹ như thế!” Quốc vương Long Quốc nghiêm túc nói.
“Quốc vương, tôi…” Lê Vĩnh Thiên bị quốc vương Long Quốc mắng, hơi cứng họng mà không thể đáp lời.
“Ta biết rõ tấm lòng tận lực tận trung cho Tổ quốc của anh, cho tới bây giờ đều là gương cho binh sĩ, thế nhưng lần này, ta chắc chắn sẽ không đồng ý việc anh mạo hiểm đi như vậy. Anh phải biết rõ thân phận của mình, anh chính là hộ soái bậc nhất của Long Quốc chúng ta! Có lý nào mà hộ soái bảo vệ phải tự mình đi thực thi nhiệm vụ sống còn này?” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương nói đúng đấy, xin hộ soái Lê bình tĩnh!”
“Tấm lòng giết địch đền nợ nước của hộ soái Lê, chúng tôi kính phục, thế nhưng loại chuyện chém đầu này, thật sự anh không nên đi.”
“Long Quốc chúng ta có rất nhiều cao thủ ám sát, hộ soái Lê cần gì phải tự mình đi thực thi chứ? Cái này chẳng phải có phần dao trâu mổ gà quá rồi.”
“Hộ soái Lê là Định Hải Thần Châm của Long Quốc chúng ta, nếu như có chuyện gì bất trắc, sau này ai bảo vệ đất nước Long Quốc rộng lớn của chúng ta đây! Hộ soái Lê, mau nghĩ lại thôi!”
Bốn vị hộ soái còn lại cũng liên tục khuyên nhủ.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người đều không để cho tôi đi, vậy thì tôi sẽ không đi.” Lê Vĩnh Thiên thấy quốc vương Long Quốc và những vị hộ soái khác đều kiên quyết phản đối việc mình thực thi nhiệm vụ phủ đầu này, đành phải cho qua.
Quốc vương Long Quốc và bốn vị hộ soái nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, tiếp theo ta bàn luận một chút, thực hiện hành động phủ đầu như thế nào. Hiện giờ nước đối địch với chúng ta có một cái, một là Liệp Ưng Quốc, hai là Cự Hùng Quốc, ba là Sư Quốc, còn lại là Khâu Dẫn Quốc, chúng ta chia ra bốn đường, đồng thời cử ra ám sát bốn thủ lĩnh của quân địch, không phải thực hiện từng bước từng bước, phủ đầu từng nơi một?” Quốc vương Long Quốc nói.”
“Liệp Ưng Quốc, Cự Hùng Quốc cách xa nghìn trùng, quá xa. Nếu như ám sát hai thủ lĩnh của những nước này, cho dù người chúng ta phái đi có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng rất khó mà quay về được, đến lúc đó nhất định sẽ bị phong tỏa đường lui.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy theo ý kiến của hộ soái Lê, là trước tiên không ám sát thủ lĩnh của Liệp Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc?” Quốc vương Long Quốc hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta ra tay với Sư Quốc và Khâu Dẫn Quốc trước. Chỉ cần có thể ám sát thành công hai thủ lĩnh của hai nước này, nhất định sẽ khiến cho thủ lĩnh của Liệp Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc, khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Thế nhưng, Khâu Dẫn Quốc cách chúng ta một vùng biển!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Tuy rằng Khâu Dẫn Quốc cách biển, thế nhưng khoảng cách tương đối gần, chúng ta có cách để tiếp ứng người ám sát quay về. Thực sự không còn cách nào để tiếp ứng, thì chúng ta ra quân chinh phạt Khâu Dẫn Quốc trước, sau đó thừa dịp hỗn loạn đón những người ám sát quay về!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, vật thì theo ý của Lê Vĩnh Thiên, trước tiên ám sát Sư Quốc và Khâu Dẫn Quốc trước! Hộ soái Lê dự định sẽ phái ai đi chấp hành nhiệm vụ này?” Quốc vương Long Quốc lại hỏi.
“Trong lòng tôi đã có hai người phù hợp nhất.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Rốt cuộc là ai, xin hộ soái Tiêu mau nói.” Quốc vương Long Quốc thoáng không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Một là tổ trưởng của tổ đặc công Shadow, Trương Minh Nguyệt, người còn lại là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, Hà Ngọc Vinh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tổ trưởng tổ đặc công Shadow, Trương Minh Nguyệt am hiểu việc mai phục ám sát, phái cô ấy đi tương đối yên tâm. Thế nhưng Hà Ngọc Vinh không phải là đặc công, mà là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, cũng không quá sở trường về việc ám sát, ta hơi lo lắng.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương lo lắng, mạt tướng cũng lo. Thế nhưng trừ Hà Ngọc Vinh ra, mạt tướng thực sự không chọn ra được người thích hợp thứ hai, trừ phi để cho mạt tướng tự mình đi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái Lê, anh đừng nói vậy nữa, cho dù thế nào ta cũng không để cho anh tự mình đi được. Có thể phái một đặc công khác trong tổ đặc công Shadow thay thế Hà Ngọc Vinh để thực hiện nhiệm vụ này được không?” Quốc vương Long Quốc hỏi.
“Những đặc công khác trong tổ tuy rằng có năng lực rất mạnh, nhưng trừ tổ trưởng của bọn họ, Trương Minh Nguyệt ra, không ai có năng lực mạnh hơn Hà Ngọc Vinh cả. Hà Ngọc Vinh thân là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ sống còn khó khăn, kinh nghiệm tác chiến của cô ấy vô cùng phong phú, hơn nữa kỹ thuật bắn súng vô cùng giỏi, phái cô ấy đi thích hợp hơn.” Lê Vĩnh Thiên nói.