“Nếu hộ soái Lê đã hết lòng tiến cử Hà Ngọc Vinh đi, vậy thì để cô ấy đi đi!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ thông báo cho hai người ấy, để các cô ấy đi thực hiện nhiệm vụ này.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ừm, hộ soái Lê dự định sẽ phái ai đi ám sát thủ lĩnh Khâu Dẫn Quốc, ai ám sát thủ lĩnh Sư Quốc?” Quốc vương Long Quốc hỏi.
“Mạt tướng dự định sẽ để Trương Minh Nguyệt ám sát thủ lĩnh Khâu Dẫn Quốc, còn Hà Ngọc Vinh sẽ lo bên phía thủ lĩnh Sư Quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Sao lại sắp xếp như vậy?” Quốc vương Long Quốc lại hỏi.
“Bởi vì Khâu Dẫn Quốc cách ta một vùng biển, muốn ám sát thủ lĩnh của Khâu Dẫn Quốc thì khó khăn hơn một chút, mà Trương Minh Nguyệt sở trường về việc ám sát, cho nên tôi để cô ấy đến nơi nguy hiểm hơn.
“Mà Sư Quốc lại gần với Bắc Cảnh của chúng ta, muốn qua đó thì tương đối dễ dàng, về cũng dễ hơn. Ngộ nhỡ Hà Ngọc Vinh thất bại ở Sư Quốc, chúng ta cũng dễ đi tiếp ứng cho cô ấy, cho nên để cô ấy ám sát thủ lĩnh của Sư Quốc là hợp lý.”
Lê Vĩnh Thiên nói ý nghĩ của anh ra.
“Được, vậy nhiệm vụ lấy đầu kia, cứ giao cho hộ soái Lê toàn quyền xử lý.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Rõ!” Lê Vĩnh Thiên lập tức tuân lệnh.
“Kế hoạch đánh phủ đầu, đây là chuyện sống còn, những người đang ngồi ở đây phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để tiết lộ ra bất kỳ thông tin nào. Nếu không, kẻ địch sẽ có phòng bị, người của chúng ta phái đi sẽ một đi không trở lại.” Quốc vương Long Quốc nói thêm.
“Rõ!” Năm hộ soái cùng nói.
“Mọi người còn vấn đề gì nữa không? Nếu như không có, hội nghị hôm nay kết thúc ở đây.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương, tôi còn có một vấn đề.” Hộ soái Trấn Trung Lưu Du Thiên nói.
“Hộ soái Lưu có vấn đề gì, mới nói.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Ngộ nhớ cũng ta tiến hành đánh phủ đầu, kẻ địch có thể sẽ gậy ông đập lưng ông, trong khoảng thời gian này quốc vương cũng phải cẩn thận hơn!” Lưu Du Thiên nói.
“Kẻ địch muốn giết ta cũng không phải chuyện một ngày hai ngày nữa, hai ngày trước bọn họ cũng đã tập kích ta ở khách sạn Thiên Long không phải sao? Ta là người tốt, tự sẽ có trời bảo vệ, không sao đâu.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Tuy rằng quốc vương ở hiền gặp lành, thế nhưng vẫn không thể lơ là, có thể phái thêm nhiều vệ sĩ để bảo vệ.” Lưu Du Thiên nói.
“Được, cảm ơn hộ soái Lưu đã nhắc nhở. Gần đây ta cũng phải đóng giữ Long Cung, những vị hộ soái các ngươi cũng mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, trở về địa phương của mình để đóng giữ đi, hộ soái Lưu cũng trở về chiến khu Trung Nguyên đi!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Rõ!” Năm hộ soái đồng thời lên tiếng.
“Nếu như mọi người không còn vấn đề gì nữa, vậy thì tan họp thôi!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Vâng!”
Cuộc họp cao cấp của hội Hộ Long, cứ như vậy mà kết thúc.
Khi Lê Vĩnh Thiên đi ra khỏi Long Cung, Lê Vĩnh Thiên không để cho bất kỳ ai lái xe, kêu Hà Ngọc Vinh cầm lái.
Trên xe, chỉ có hai người là anh và Hà Ngọc Vinh.
Bởi vì anh muốn trao đổi về chuyện tiến hành đánh phủ đầu với Hà Ngọc Vinh.
“Hà Ngọc Vinh, tôi có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn muốn giao cho cô đi thực hiện, cô có đồng ý nhận hay không?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Nhiệm vụ mà hộ soái Lê giao cho, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, Ngọc Vinh cũng không chối từ. Mời hộ soái Lê nói, rốt cuộc đó là nhiệm vụ gì?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Tôi muốn phái cô tới Sư Quốc, thực hành nhiệm vụ đánh phủ đầu, ám sát quốc vương của Sư Quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Hà Ngọc Vinh nghe vậy, lập tức sợ ngây cả người.
Cô ấy có nằm mơ cũng không ngờ tới, Lê Vĩnh Thiên có thể phái mình đi thực hiện nhiệm vụ đánh phủ đầu Sư Quốc!