Sau đó, Lê Vĩnh Thiên và Hà Ngọc Vinh cùng ra vào phòng tác chiến, rồi trở về biệt thự Tinh Nguyệt.
Cả đường đi Lê Vĩnh Thiên và Hà Ngọc Vinh đều không hề nhắc đến việc chém đầu, để tránh bị lộ ra ngoài.
Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên trở về đều vô cùng vui mừng.
Còn Trương Minh Nguyệt sau khi trở về, cô ta ngay lập tức liền liên lạc với đặc công ở nước Dẫn Dao và Sư Quốc, đồng thời yêu cầu bọn họ cung cấp thói quen sinh hoạt cũng như các kế hoạch sắp xếp trong mấy ngày tới của quốc vương nước Dẫn Dao và quốc vương của Sư Quốc.
Sau khi nắm được thói quen sinh hoạt của các đầu não nước địch và các kế hoạch sắp xếp trong mấy ngày tới của bọn họ, Trươn Minh Nguyệt đã làm việc không ngừng nghỉ để lên kế hoạch hành động chi tiết.
Thời gian cứ thế trôi đi, bất tri bất giác đã đến tối.
Lúc này, Ngụy Nghiêm lại gọi hai người con trai của mình vào mật thất trong nhà để bàn kế hoạch lớn.
“Bố, bây giờ năm hộ soái to nhất của Long Quốc đã đi các nơi, ngay cả hộ soái trấn trung Lưu Thiên Du cũng đã ở khu vực chiến đầu trung nguyên rồi, Long Đô cũng chỉ còn lại Long chủ trấn thủ, đây là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiến hành một cuộc đảo chính!” Con trai lớn Ngụy Nguyên Trác nói.
“Bây giờ tuy là ngũ đại hộ soái đều đã rời khỏi Long Đô nhưng đây vẫn không phải là thời điểm tốt nhất.” Ngụy Nghiêm nói.
“Tại sao không phải là thời điểm tốt nhất? Chúng ta rốt cuộc là phải đợi đến bao giờ mới có thể hành động chứ?” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Bây giờ người bố kiêng dè nhất chính là Lê Vĩnh Thiên, tuy rằng cậu ta đa rời khỏi Long Đô, nhưng Long chủ một khi xảy ra chuyện cậu ta sẽ lao từ Đà Lạt về, bất kể hàng nghìn ki lô mét về cứu chủ nhân. Bốn năm trước, Long Đô nổi loạn, là Lê Vĩnh Thiên bất kể hàng nghìn cây số về cứu chủ, cuộc nổi dậy phía Bắc lần trước cũng là Lê Vĩnh Thiên từ hàng nghìn cây số về cứu chủ. Bất luận là ai nổi dậy, cũng đều sẽ bị Lê Vĩnh Thiên làm bình định lại, bố quả thực có chút sợ cậu ta.” Nghiêm Ngụy nói.
“Bố, bố sợ Lê Vĩnh Thiên như vậy, hay là con phái cao thủ tuyệt đỉnh của điện Thiên Cang, trước tiên đi ám sát Lê Vĩnh Thiên!” Con trai thứ Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Bên người Lê Vĩnh Thiên đều có vệ sĩ bảo vệ, hơn nữa thực lực cá nhân cậu ta cũng đã vô cùng mạnh, còn có thần kiếm tiểu lâu thính vũ, ai có thể giết được cậu ta?” Ngụy Nghiêm nói.
“Cao thủ điện Thiên Cang chúng ta rất nhiều người có thể gi3t chết được Lê Vĩnh Thiên. Mấy vệ sĩ kia của cậu ta, cũng chỉ là dạng tầm thường, mấy cú đấm liền có thể giải quyết xong bọn họ.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Con lúc nào cũng quá coi thường đối thủ. Con biết đấy, chiến thần bất bại Arnold cũng bị Lê Vĩnh Thiên một nhát kiếm gi3t chết. Kiếm thuật của Arnold được mệnh danh là thiên hạ vô song, khi giao chiến với Lê Vĩnh Thiên cũng không thể chịu nổi hai chiêu của cậu ta liền bị Lê Vĩnh Thiên đâm chết. Tưởng tượng thôi cũng biết, uy lực tiểu lâu thính vũ của Lê Vĩnh Thiên lớn cỡ nào, kiếm thuật của cậu ta có thể đến được trình độ nào!” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, Arnold có thể chỉ là hư danh, cậu ta là người nước Falcon, kiếm thuật của cậu ta căn bản không thể so sánh được với kiếm thuật của Long quốc chúng ta. Cao thủ của điện Thiên Cang chúng ta đều là những cao thủ võ lâm ẩn thế, các loại võ công đều bí hiểm. Lại nói, Lê Vĩnh Thiên có thần kiếm tiểu lâu thính vũ, chúng ta cũng là Hắc long diệt nguyệt đao của Ma Đao Môn!”
“Hắc long diệt nguyệt đao của Ma Đạo Môn thần kỳ không gì so sánh được, uy lực vô hạn, tuyệt đối không hề thua kém gì Tiểu lâu thính vũ của Lê Vĩnh Thiên. Chúng ta có thể cho một người cao thủ đao pháp dùng Hắc long diệt nguyệt đao đi đấu với tiểu lâu thính vũ của Lê Vĩnh Thiên, nói không chừng có thể giết được Lê Vĩnh Thiên, mà còn có thể thu được thần kiếm tiểu lâu thính vũ của cậu ta.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Điện Thiên Cang chúng ta, đao pháp của ai là lợi hại nhất?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Pháp đao của thần đao giáo giáo chủ Cầu Tứ lợi hại nhất.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Cậu ta có nắm chắc đánh thắng được Lê Vĩnh Thiên không?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Con đã đề cập qua với cậu ta chuyện ám sát Lê Vĩnh Thiên, nhưng cậu ta nói tuy là có hắc long diệt nguyệt đao nhưng không đạt được đao phổ của càn khôn thất đao, không phát huy ra được toàn bộ uy lực của hắc long diệt nguyệt đao, nắm được không phải rất lớn.”
“Đúng vậy, không nắm chắc được mà phải cậu ta đi, đến lúc đó không giết được Lê Vĩnh Thiên, còn có thể bị Lê Vĩnh Thiên nắm được Hắc Long Diệt nguyệt đao.” Ngụy Nghiêm nói.
“Nhưng, chúng ta đã tìm khắp Ma Đao Môn, cũng không tìm thấy đao phổ của càn khôn thất đao. Đao phổ của càn khôn thất đao này có thể chỉ là huyền thoại, hoặc là sớm đã bị thất truyền rồi. Chẳng lẽ chúng ta mãi không tìm được đao phổ của càn khôn thất đao thì mãi không được hành động à?” Ngụy Nguyên Tùng nói.