Một tấm lưới đao dày đặc đan vào nhau ngay trên đỉnh đầu của Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên đã không thể rút lui, không có cách nào để né tránh nó.
Lê Vĩnh Thiên chỉ có thể ôm Chu Nhược Mai và bay lên trời!
Anh ấy muốn xuyên thủng lưới đao này!
Tay phải anh ấy cầm thanh kiếm, tay trái ôm chặt eo của Chu Nhược Mai, nhảy vọt lên lưới đao trên đầu.
Chu Nhược Mai sợ hãi, ôm chặt lấy cổ Lê Vĩnh Thiên.
“Bùm bùm bùm…”
Lê Vĩnh Thiên dùng thanh kiếm không ngừng chặn những lưỡi đao trên đầu của mình.
Những thanh đao đó va vào thanh kiếm thần của Lê Vĩnh Thiên gãy ra thành từng mảnh.
Lê Vĩnh Thiên từ một khe hở trên lưới đao lao ra, ôm chặt lấy Chu Nhược Mai trong tay, bay vút lên không trung.
Chu Nhược Mai lần đầu tiên bị Lê Vĩnh Thiên ôm trong không khí, cô sợ hãi đến phát thét lên.
Những người Đao Thần Giáo không ngờ Lê Vĩnh Thiên lại có thể thoát ra khỏi lưới đao của họ, tất cả đều kinh ngạc.
Đao trận thiên la địa võng của bọn họ lại bị phá vỡ bởi một lỗ hổng, đao khí lần lượt rơi xuống đất.
Những vết nứt chằng chịt hiện ra trên mặt đất.
Vào lúc này, những người của Đao Thần giáo đều đã rơi xuống đất.
Còn Lê Vĩnh Thiên đã lao lên không trung với Chu Nhược Mai trong vòng tay.
Lê Vĩnh Thiên từ trên cao nhìn xuống, lao thanh kiếm xuống bên dưới.
Trong khoảnh khắc, một luồng kiếm khí mạnh mẽ rít lên, giống như một thanh đại kiếm khổng lồ chém ngang không trung!
“Bùm…”
Với một tiếng động lớn, thanh kiếm chém nát mặt đất tạo thành một cái hố vừa lớn vừa dài, tạo ra một làn khói bụi dày đặc trên bầu trời.
“Ahhhhh…”
Các đệ tử của Đao Thần Giáo trên mặt đất đều bị thương bởi kiếm khí, nhao nhao kinh hãi, phát ra từng đợt âm thanh thảm thiết.
Một số bị kiếm khí đánh trúng, trực tiếp bị chia thành hai mảnh.
Lúc này Lê Vĩnh Thiên đều chưa xuất ra kiếm pháp Hiên Viên Cửu Kiếm, chỉ dựa vào ‘tiểu lầu nghe mưa’ một chút sức mạnh từ thần kiếm, mà có thể giết không ít người của Đao Thần Giáo.
Lúc này, Lê Vĩnh Thiên ôm Chu Nhược Mai, bắt đầu bay xuống.
Trong lúc Lê Vĩnh Thiên ôm Chu Nhược Mai bay xuống đất, những người của Đao Thần Giáo không bị thương bởi kiếm khí, ngay lập tức bao vây Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.
Đối mặt với sự bao vây của rất nhiều cao thủ đao pháp, Lê Vĩnh Thiên chỉ có thể tiếp tục ôm Chu Nhược Mai trong vòng tay của mình ứng chiến.
Lê Vĩnh Thiên ôm Chu Nhược Mai bay lên bay xuống, không ngừng xuất kiếm.
Lúc đó Chu Nhược Mai bị Lê Vĩnh Thiên ôm chặt, trong đao quang kiếm ảnh bay qua lượn lại, có cảm giác cực kỳ an toàn, cảm giác như đang khiêu vũ vậy.
Tuy nhiên, có đường kiếm nguy hiểm chỉ Lê Vĩnh Thiên biết được.
Lúc này, Lê Vĩnh Thiên vì ôm Chu Nhược Mai đánh nhau, động tác có phần chậm chạp, lại bị lọt vào vòng vây.
Người của Đao Thần Giáo nắm lấy cơ hội, nhao nhao dùng đao chém về phía Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.
Những con đao tràn đến từ mọi hướng!
Chu Nhược Mai sợ tới mức mắt nhắm nghiền, chờ chết.
Đúng vào thời khắc mấu chốt này, một tràng súng đột nhiên vang lên.
“Bùm bùm…”
“Ahhhhh…”
Những người của Đao Thần Giáo đang lao về phía Lê Vĩnh Thiên đều bị trúng đạn, lăn ra đất!
Những người không bị bắn đều chạy tán loạn vì khiếp sợ.
“Hộ soái, Lại Như tới cứu anh đây!” Giọng một người phụ nữ từ xa vọng lại.
Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lại Như cầm hai khẩu súng trong tay và Triệu Đình Vũ cầm một cây đao lớn chạy nhanh từ phía lùm cây.
Lại Như và Triệu Đình Vũ cuối cùng đã đến kịp!
Vừa rồi Lại Như nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai bị một nhóm người mặc đồ đen dùng đao vây lại, trong tình thế nguy cấp, cô ấy quyết định dứt khoát, lập tức nổ súng về phía những người mặc đồ đen đó.
Người của Đao Thần Giáo vừa rồi chỉ muốn giết Lê Vĩnh Thiên, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có người bắn vào bọn họ, họ mất cảnh giác vài tên trong số họ bị trúng đạn tử vong.
Lúc này, những người còn sống của Đao Thần Giáo đều đã phản ứng lại, thấy có người tới cứu Lê Vĩnh Thiên, họ lập tức chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục bao vây Lê Vĩnh Thiên, đồng thời một nhóm tấn công Triệu Đình Vũ và Lại Như.
“Pằng pằng pằng…” Lại Như nhìn thấy một đám người mặc đồ đen lao về phía mình, lập tức nổ súng bắn về phía họ.
“Bùm bùm bùm…” Đám người Đao Thần Giáo lúc này đã có chuẩn bị, vung đao lia lịa trong tay để chặn đạn.
Đạn của Lại Như đều bị chặn lại, lần này người của Đao Thần Giáo không có bất kỳ ai trúng đạn cả!
Lại Như thấy những người mặc đồ đen này có thể dùng dao chặn được tất cả các viên đạn của cô, ngây người vì kinh ngạc!
Điều này hoàn toàn vượt qua ngoài dự liệu của cô ấy!
Viên đạn nhanh như vậy, mà bọn họ đơn giản có thể chặn nó lại!
Người của Đao Thần Giáo, đao pháp như thần, dùng đao chắn đạn, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là đồ chơi của trẻ con.
Nếu bọn họ không giỏi, Lê Vĩnh Thiên đã không bị mắc bẫy liên tục và suýt chết.
Những người của Đao Thần Giáo vừa dùng đao chắn đạn vừa tiếp tục lao về phía Lại Như và Triệu Đình Vũ.
“Lại Như, đừng bắn nữa, để tôi xử lý bọn họ!” Triệu Đình Vũ nói xong, mang theo cây đao lớn của Dương Văn Đoàn, xông về phía bọn người của Đao Thần Giáo.
Anh ấy lo lắng mình đang chiến đấu với người của Đao Thần Giáo, nếu Lại Như tiếp tục nổ súng, anh ấy sẽ bị bắn nhầm mà bị thương.
Lại Như thấy Triệu Đình Vũ đã lao tới nên không dám bắn nữa.
Lúc trước khi Triệu Đình Vũ nằm viện, có nói với cô rằng, đao pháp của anh ấy rất đáng sợ, vung đao ra một phát chắc chắn sẽ lấy đi một mạng người. Bây giờ cô cũng muốn chứng kiến tận mắt đao pháp của Triệu Đình Vũ, xem xem anh ta có phải khoác lác hay không.
Nói cũng muộn rồi, rất nhanh, Triệu Đình Vũ lúc này nhanh chóng lao tới trước mặt người của Đao Thần Giáo rồi.
Sau đó, Triệu Đình Vũ gầm lên, lao vào đám đông, sử dụng ‘ma đao môn’ của tuyệt thế đao pháp!
Những tia chớp lóe lên từ lưỡi đao vụt ra
Trong tích tắc, máu bắn tung tóe và đầu người lăn lóc.
Những tia máu phun lên không trung!
Máu phun ra từ những chiếc cổ bị đứt của người Đao Thần Giáo.
Đầu trên cổ của họ đã lăn lóc dưới đất!
Nhưng thân thể của bọn họ vẫn đứng yên chưa ngã xuống, thế nên máu từ trên cổ bị đứt cứ liên tục phun ra, tạo thành những dòng máu phun thẳng lên trời.