“Thế anh đã giết Cầu Hạn chưa?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Chưa, ông ta chạy thoát rồi.” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Thế còn Hắc Long Thôn Nguyệt Đao thì sao?” Triệu Đình Vũ lại hỏi.
“Hắc Long Thôn Nguyệt Đao cũng bị Cầu Hạn lấy đi mất rồi.” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Thế thì tiếc thật, Hắc Long Thôn Nguyệt Đao đã ở ngay trước mắt rồi còn bị Cầu Hạn lấy mất. Nếu như chúng ta cùng lúc có được cả Hắc Long Thôn Nguyệt Đao và Tiểu Thính Vũ Lâu thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch rồi!” Triệu Đình Vũ tiếc nuối nói.
“Trận vừa rồi đã làm cho tôi thấy được uy lực của Hắc Long Thôn Nguyệt Đao. Thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao này quả đúng là tuyệt thế Ma Đao.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy! Cầu Hạn vốn không hiểu đao pháp Càn Khôn Thất Đao, không thể phát huy uy lực của Hắc Long Thôn Nguyệt Đao được. Nếu không thì uy lực của Hắc Long Thôn Nguyệt Đao sẽ còn lớn hơn. Bây giờ Hắc Long Thôn Nguyệt Đao lại bị Cầu Hạn mang đi, giống như thả hổ về rừng, sau nhất định sẽ có rắc rối!” Triệu Đình Vũ nói.
“Cầu Hạn đã bị thương rồi mà vẫn còn chạy nhanh như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lúc này, Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương, Nguyễn Tú Hằng, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi thấy trận chiến đã kết thúc, lao nhao đi đến chỗ Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ.
Thấy dưới đất toàn là thi thể chất đống, đám phụ nữ có chút sợ hãi.
Đương nhiên là ngoại trừ Lại Nhi. Cô là đặc công của tổ đặc công Shadow, số xác chết mà cô từng thấy còn nhiều hơn.
“Vĩnh Thiên, anh không sao chứ?” Chu Nhược Mai bước lên, ân cần hỏi thăm Lê Vĩnh Thiên.
“Anh không sao.” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Hộ soái, người chết nhiều thế này, phải xử lý đống thi thể này như thế nào?” Đúng lúc này, Lại Nhi hỏi.
“Gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an thành phố Bình Loan đến đây!” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Gọi Bình Loan đến làm gì? Chúng ta giết nhiều người thế này, hơn nữa bây giờ anh không còn là Hộ soái nữa rồi, mà cô ta lại là cục trưởng cục công an, gọi cô ta đến không sợ cô ta sẽ gây thêm phiền phức cho anh sao?” Lại Nhi nói.
“Không đâu. Đây là chúng ta đang phòng vệ chính đáng, là đám người Đao Thần giáo bọn chúng muốn giết chúng ta trước. Để Bình Loan dẫn theo đám người của cục công an đến thu dọn thi thể, và truy nã Cầu Hạn. ” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, vậy thì tôi lập tức gọi Bình Loan đến.” Lại Nhi vừa nói xong lập tức lấy điện thoại ra, ấn số gọi đến cục công an báo án.
Nửa đêm Bình Loan nhận được thông tin, biết biệt thự sau núi của Lê Vĩnh Thiên xảy ra đại án mạng, cô không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo người của cục công an đến.
Cô đã rất lâu không gặp Lê Vĩnh Thiên rồi, nhưng vẫn luôn nhớ nhung anh. Tuy cô sớm biết Lê Vĩnh Thiên bị cắt chức, nhưng cô vẫn luôn tôn trọng Lê Vĩnh Thiên.
Bởi vì Lê Vĩnh Thiên đã nhiều lần giúp đỡ cô, cô có thể ngồi lên chức cục trưởng cục công an này, đều là nhờ Lê Vĩnh Thiên âm thầm giúp đỡ!
Mà cô lại là người có ơn tất sẽ báo đáp!
Lê Vĩnh Thiên vừa mới bị cắt chức được mấy ngày đã bị đám người áo đen tập kích, chắc chắn bên trong có âm mưu, cô phải điều tra rõ ràng.
Sau khi Lại Nhi báo án xong, tất cả lại ở nguyên đó đợi đám người của cục công an đến.
Không lâu sau, Bình Loan dẫn theo một đám đông người của cục công an đến hiện trường.
“Hộ soái, anh không sao chứ?” Bình Loan vừa nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên lập tức hỏi han anh có làm sao không.
“Tôi không sao cả, không phải tôi vẫn đang bình yên vô sự đây sao? Bây giờ tôi không còn là Hộ soái nữa rồi, cô không cần phải gọi tôi là Hộ soái nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh đã vì Long quốc mà chinh nam chiến bắc, lập nên bao chiến công, trong lòng tôi anh mãi là Hộ soái hộ quốc hàng đầu Long quốc.” Bình Loan đáp.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tôi gọi cô đến đây là để cô xử lý chuyện này.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, vậy thì tôi hỏi anh, đám người đến giết anh là ai?” Bình Loan thấy Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng như thế thì cũng không khách sao nữa.
“Là đám người của Đao Thần giáo.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đao Thần giáo? Đao Thần giáo là cái tổ chức gì?” Bình Loan trước giờ chưa hề nghe đến Đao Thần giáo, vì thế, cô vô cùng ngạc nhiên.