“Không ngoài suy đoán của tôi, đó chính là lão tặc Ngụy Nghiêm!” Long Chấn Tiêu nói.
Khương Hạc nghe vậy nên sợ hãi, mặt biến sắc: “Hiện giờ, Ngụy Nghiêm đang nắm giữ chức tể tướng, tay cầm quyền cao, dưới một người trên vạn người. Nếu như Ngụy Nghiêm có ý định muốn giết cậu chủ thì sớm muộn cậu chủ cũng không thoát khỏi kiếp nạn này đâu…!”
“Đúng vậy, hiện giờ cậu chủ đã bị cách chức, tước đi binh quyền. Bên cạnh cậu ấy không có ai bảo vệ cả. Hiện giờ, cậu ấy thì ngoài sáng còn kẻ địch thì trong tối. Vậy nên, Ngụy Nghiêm muốn giết cậu ấy thì quá dễ dàng luôn rồi.” Long Chấn Tiêu nói.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Khương Hạc hỏi.
“Chúng ta sẽ phái vệ sĩ của nhà họ Long đến thành phố Đà Lạt để bảo vệ cậu chủ.” Long Chấn Tiêu nói.
“Nhưng mà cậu chủ đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Long của chúng ta, không muốn nhận lại tổ tiên nữa mà. Chúng ta phái vệ sĩ qua thì chắc chắn cậu ấy sẽ từ chối.” Khương Hạc nói.
“Vậy thì cứ âm thầm bảo vệ, đừng cho cậu chủ biết.” Long Chấn Tiêu nói.
“Nếu như nói ra chân tướng chuyện năm đó phu nhân và cậu chủ bị đuổi khỏi nhà họ Long cho cậu chủ nghe thì có lẽ cậu chủ sẽ hiểu chuyện hơn hoặc hơn nữa thì có thể sẽ tha thứ cho nhà họ Long luôn đấy. Chuyện đã xảy ra tới bây giờ rồi thì chúng ta nên nói ra hết chân tướng cho bọn họ biết việc mẹ con bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Long là như thế nào!” Khương Hạc nói.
“Ài, năm đó đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Long, để mẹ con họ phải chịu biết bao nhiêu khổ cực. Vậy nên, cho dù chúng ta có kể hết chân tướng cho bọn họ biết thì bọn họ cũng sẽ không thể nào hiểu được đâu và cũng sẽ không thể nào tha thứ cho chúng ta được.” Long Chấn Tiêu nói.
“Nhưng mà năm đó đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà họ Long là vì muốn tốt cho bọn họ. Cậu chủ đã làm được hộ soái bảo vệ, biết rõ trong triều tranh đấu tàn khốc đến cỡ nào nên chỉ cần chúng ta nói ra hết chân tướng, cậu chủ chắc chắn sẽ hiểu được mà.” Khương Hạc nói.
“Những việc như vầy thì nên đợi khi nào có thời gian thích hợp hãy nói với họ!” Long Chấn Tiêu nói.
Năm đó, vì nhà họ Long đắc tội với thái sư trong triều nên bị thái sư âm thầm tạo rất nhiều chứng cứ cho rằng nhà họ Long muốn tạo phản, vu khống với quốc vương Long quốc là nhà họ Long có ý đồ mưu phản.
Long Chấn Tiêu nghe trong tiếng gió, cảm nhận được nhà họ Long sắp gặp phải tai họa diệt vong nên đã quyết định trước khi cả nhà bị tịch thu tài sản và kẻ phạm tội bị giết, ông ấy sẽ đuổi phu nhân Lê Tuyết Tương và con trai Lê Vĩnh Thiên ra khỏi nhà họ Long, bảo toàn tánh mạng của bọn họ để lại chút huyết thống cuối cùng của nhà họ Long.
Vì tránh không để cho Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên bị đuổi giết, Long Chấn Tiêu chỉ có thể bỏ rơi Lê Tuyết Tương với lý do xuất thân của bà ấy quá bần hèn, cắt đứt mọi quan hệ.
Dĩ nhiên, lúc ấy Lê Tuyết Tương thật sự có xuất thân nghèo khó thật.
Khi đó, ông cụ Long vẫn còn sống, người nhà họ Long trừ Long Chấn Tiêu ra, hầu như tất cả bọn họ đều ngại cái xuất thân bần hèn của bà ấy, đối xử với bà ấy không thân thiện chút nào.
Sự thật là Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên luôn bị ghét bỏ ở nhà họ Long này.
Lúc nhà họ Long gặp nguy, Long Chấn Tiêu cũng chỉ biết làm mỗi thế, dùng lý do tuyệt tình đó để đuổi phu nhân và con trai ra khỏi nhà họ Long.
Long Chấn Tiêu đuổi phu nhân và con trai ra khỏi nhà họ Long cũng chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng cho hai người bọn họ, muốn để lại chút huyết thống cuối cùng của nhà họ Long nhưng cũng không thể nói sự thật cho Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên biết.
Về sau, quốc vương Long quốc nhìn thấu được mọi chuyện, tra ra được chân tướng. Sự thật là thái sư tự bịa ra chuyện tạo phản và nhà họ Long đã bị nghi oan!
Quốc vương Long quốc cũng không tiến hành giết kẻ phạm tội và tịch thu tài sản của nhà họ Long mà thay vào đó là xử tử tên thái sư tạo phản.
Nhà họ Long may mắn thoát khỏi khó khăn, tránh được một kiếp nạn.
Long Chấn Tiêu cũng rất hối hận khi đuổi Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên ra khỏi nhà họ Long. Nhưng ông ấy đã mắc phải sai lầm lớn, tất cả đều không thể cứu vãn được nữa rồi.
Bởi vì ông ấy biết rõ Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đã hận nhà họ Long này đến thấu xương rồi!
Lúc ấy Lê Vĩnh Thiên vẫn còn nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ không biết chuyện tranh đấu ở trong triều.
Về sau, Long Chấn Tiêu cũng đã từng nghĩ đến việc tìm Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên về. Nhưng khi đó, ông ấy nghe tin Lê Tuyết Tương đã qua đời vì bệnh tật còn Lê Vĩnh Thiên cũng đã nhập ngũ rồi. Ông ấy cũng không còn cơ hội nào để đem hai mẹ con trở về.
Lê Tuyết Tương năm đó giả chết, giấu tất cả mọi người, chỉ có Dương Văn Đoàn biết chuyện này.
Long Chấn Tiêu ở phía xa Long Đô nên dĩ nhiên ông ấy cũng sẽ cho rằng Lê Tuyết Tương đã thật sự qua đời rồi. Vậy nên, ông ấy đã đau khổ rất lâu.
Mãi cho đến gần đây, ở thành phố Đà Lạt, việc Lê Vĩnh Thiên đã tìm được mẹ là Lê Tuyết Tương bị truyền ra bên ngoài. Long Chấn Tiêu ở phía xa Long Đô hay tin Lê Tuyết Tương vẫn còn sống thì đã mừng rỡ như điên lên. Ông ấy rất muốn đến thành phố Đà Lạt để gặp lại được phu nhân Lê Tuyết Tương của mình. Nhưng mà năm đó, ông ấy đuổi Lê Tuyết Tương ra khỏi nhà họ Long một cách vô cùng tuyệt tình, xấu hổ ở trong lòng nên không dám gặp mặt Lê Tuyết Tương nữa.
“Ông chủ à, đã nhiều năm vậy rồi, không thể đợi thêm được nữa đâu ạ…! Nếu còn chờ nữa, ngài và phu nhân đều già cả hết rồi, khi nào mới đoàn tụ được chứ…!” Khương Hạc nói.
“Dù sao cũng đã chịu đựng nhiều năm vậy rồi, bây giờ cũng không cần gấp gáp đâu.” Long Chấn Tiêu nói.
“Kẻ làm tôi tớ này cảm thấy, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để ngài hoà giải với phu nhân và cậu chủ đấy ạ.” Khương Hạc nói.
“Tại sao ông lại nói vậy?” Long Chấn Tiêu hỏi lại.
“Vì bây giờ cậu chủ đã bị cách chức, đang trong khoảng thời gian tuyệt vọng. Nếu ngài đưa tay giúp đỡ cậu ấy thì không khác gì đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi cả. Còn nếu cậu chủ vẫn là hộ soái bảo vệ thì khi ngài đi tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ cho rằng ngài muốn dựa vào cậu ấy để trèo cao lên.” Khương Hạc nói.
“Ừ, ông nói rất có lý.” Long Chấn Tiêu đột nhiên tỉnh ra.
“Vậy nhân thời gian này, ngài mau tranh thủ đi tìm phu nhân và cậu chủ đi ạ! Nếu không thì loại người hiếm gặp như cậu chủ kiểu gì thì cũng sẽ sớm muộn trở lại như cũ ngay thôi!” Khương Đằng nói.
“Tôi phải dùng lý do gì để tìm hai người đó đây?” Long Chấn Tiêu hỏi.
“Theo tôi biết thì hôm nay bà của cô chủ Chu mừng thọ lần thứ bảy mươi. Cậu chủ và cô chủ sở đều sẽ về nhà mẹ đẻ để tham dự tiệc sinh thần của bà Chu. Khi cậu chủ và cô chủ Chu kết hôn, nhà họ Chu cũng là thông gia của ngài. Ngài có thể đi chuẩn bị một phần quà để tặng cho bà Chu. Vậy thì ngài sẽ có khả năng đụng mặt phu nhân và cậu chủ ở nhà họ Chu.” Khương Hạc nói.
“Được lắm! Bà của con dâu tôi mừng thọ bảy mươi thì tôi cũng phải tặng một món quà quan trọng chứ. Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi rồi sau đó cùng tôi lên máy bay đến thành phố Đà Lạt để chúc thọ bà Chu nào!” Long Chấn Tiêu thật sự rất nhớ vợ Lê Tuyết Tương của mình nên đã đồng ý cái đề nghị của Khương Hạc ngay lập tức.
Ông ấy và người vợ Lê Tuyết Tương đã vài chục năm không gặp mặt nhau rồi!