Long Uy Chiến Thần

Chương 1197




“Vâng, tôi lập tức đi làm.” Khương Hạc nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài.

Long Chấn Tiêu nghĩ đến đêm nay có thể nhìn thấy Lê Tuyết Tương rồi, trong lòng vừa kích động, lại vừa thấp thỏm không yên.

Bởi vì ông ta không biết Lê Tuyết Tương có thể tha thứ cho mình hay không.

Nhưng chuyện nên đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt. Mặc kệ Lê Tuyết Tương có tha thứ hay không, ông ta cũng quyết định đi gặp bà ấy một lần.



Cho dù là nhìn thấy gương mặt của bà ấy một cái, giải tỏa nỗi khổ tương tư cũng tốt lắm rồi.

….

Trong căn phòng bí mật của nhà họ Ngụy.

“Bố, tối hôm qua hành động ám sát Lê Vĩnh Thiên thất bại rồi.” Ngụy Nguyên Tùng ủ rũ thất vọng nói.



“Rốt cuộc con đã làm thế nào vậy hả? Không phải con thề thốt sắt son nói cao thủ của điện Thiên Cang nhất định có thể gi3t chết Lê Vĩnh Thiên sao? Sao có thể thất bại chứ?” Ngụy Nghiêm tức giận hổn hển chất vấn.

“Con đã phái đi một trong những cao thủ mạnh nhất của điện Thiên Cang rồi, giáo chủ Cầu Hạn của Đao Thần giáo mang theo Hắc Long Thôn Nguyệt Đao, đồng thời còn dẫn theo đệ tử của Đao Thần giáo đi giết Lê Vĩnh Thiên rồi. Thật không ngờ bọn họ vẫn thất bại.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Phái ra cao thủ mạnh như vậy rồi, vì sao vẫn có thể thất bại? Nguyên nhân thất bại là gì?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Là bởi vì kiếm pháp của Lê Vĩnh Thiên quá lợi hại, đao pháp của Cầu Hạn đấu không lại với kiếm pháp của Lê Vĩnh Thiên.” Ngụy Nguyên Tùng nói.



“Cầu Hạn thân là giáo chủ của Đao Thần giáo, đao pháp lại không sánh bằng Lê Vĩnh Thiên. Đây thật sự là một truyện cười. Xem ra Cầu Hạn này chẳng qua là uổng được cái danh hão mà thôi.” Ngụy Nghiêm tức giận nói.

“Thật ra đao pháp của Đao Thần giáo rất lợi hại, chủ yếu là bởi vì Kiều giáo chủ không biết đao pháp của Càn Khôn Thất Đao, không thể phát huy uy lực của Hắc Long Thôi Nguyệt đến mức tận cùng, cho nên mới thua bởi Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Lê Vĩnh Thiên.”

“Kiếm thần của Lê Vĩnh Thiên lại lợi hại hơn so với Hắc Long Thôi Nguyệt Đao sao?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Tiểu Lâu Thính Vũ và Hắc Long Thôi Nguyệt Đao thực ra là ngang nhau, mỗi thứ đều có sở trường riêng. Nhưng Lê Vĩnh Thiên đã luyện thành kiếm pháp của Hiên Viên Cửu Kiếm rồi cho nên anh ta mới thắng.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Thì ra là thế. Người phái ra ngoài ám sát Lê Vĩnh Thiên bây giờ thế nào rồi? Bọn họ đều trở lại rồi chứ?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Đệ tử của Đao Thần giáo đều bị Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ gi3t chết hết rồi. Chỉ có Kiều giáo chủ chạy thoát trở về thôi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Không có nhân chứng sống rơi vào trong tay của Lê Vĩnh Thiên chứ?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Không có, ngoại trừ Kiều giáo chủ bị nội thương chạy trốn trở về ra, những người khác đều chết cả rồi. Có điều, tối hôm qua cục công an thành phố Đà Lạt đã phát ra một lệnh truy nã, truy nã toàn quốc Kiều giáo chủ rồi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Trong khoảng thời gian này, con bảo Cầu Hạn cố gắng không nên hoạt động, tránh để bị bắt, tiết lộ bí mật của chúng ta.” Ngụy Nghiêm nói.

“Vâng! Con sẽ để cho ông ta trốn ở trong trụ sở chính của điện Thiên Cang chữa trị vết thương thật tốt.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Lê Vĩnh Thiên một ngày không chết, chúng ta còn một ngày không yên. Nhất định phải nhanh chóng diệt trừ Lê Vĩnh Thiên này, tránh cho anh ta đợi thời trở lại.” Ngụy Nghiêm nói.

“Vâng! Con lập tức đi sắp xếp cao thủ của điện Thiên Cang một lần nữa, đi đến thành phố Đà Lạt ám sát Lê Vĩnh Thiên. Lần này nhất định sẽ không thất bại nữa.” Ngụy Nguyên Tùng khí thế bừng bừng nói.

“Không cần phải gấp gáp như vậy. Tối hôm qua hành động thất bại đã đánh rắn động cỏ rồi. Chúng ta muốn giết Lê Vĩnh Thiên lần nữa sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Ngụy Nghiêm nói.

“Bố yên tâm, lần này con để cho cao thủ của điện Thiên Cang đồng loạt ra hết, nhất định có thể gi3t chết Lê Vĩnh Thiên, sẽ không gây thêm phiền toái nữa.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Lê Vĩnh Thiên đã có phòng bị rồi, Cầu Hạn mang theo một thanh ma đao như Hắc Long Thôn Nguyệt Đao đi cũng không phải là đối thủ của Lê Vĩnh Thiên. Bây giờ con lại phái những cao thủ khác đi, ngộ nhỡ tiếp tục thất bại, bị Lê Vĩnh Thiên bắt được nhân chứng sống, khai ra chúng ta là chủ mưu sai khiến phía sau, chúng ta sẽ xong đời rồi.” Ngụy Nghiêm đã không thể nào tin tưởng người của điện Thiên Cang có thể gi3t chết Lê Vĩnh Thiên được nữa rồi.



“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào ạ?” Ngụy Nguyên Tùng sốt sắng hỏi.

“Nhiệm vụ cấp bách hiện nay, trước tiên chúng ta cần phải tìm được đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’, để Cầu Hạn luyện thành đao pháp Càn Khôn Thất Đao, sau đó lại đi giết Lê Vĩnh Thiên. Như vậy phần thắng của chúng ta mới có thể lớn hơn một chút.” Ngụy Nghiêm nói.

“Nhưng mà, tăm tích của đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’ chỉ có Triệu Đình Vũ biết. Chúng ta không biết anh ta giấu nó ở nơi nào mà.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Sao con lại ngu ngốc như thế chứ? Nếu đã chỉ có Triệu Đình Vũ biết, vậy thì con phải nghĩ cách ép anh ta giao ra đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’ đi. Lê Vĩnh Thiên chúng ta không giết được, lẽ nào còn không thể bắt được một tên Triệu Đình Vũ kia sao? Cho dù ngay cả Triệu Đình Vũ cũng bắt không được, chẳng lẽ không thể bắt được em gái của anh ta, lợi dụng cô ấy để uy hiếp Triệu Đình Vũ sao?” Ngụy Nghiêm nói.

Ngụy Nguyên Tùng nghe vậy, ngay lập tức bừng tỉnh ngộ ra, nói: “Đúng, Triệu Đình Vũ có một em gái tên là Triệu Vũ Ngọc. Cô ấy là người thân duy nhất của Triệu Đình Vũ, Triệu Đình Vũ đối xử vô cùng tốt với người em gái này của anh ta. Chỉ cần chúng ta bắt được Triệu Vũ Ngọc, thì có thể uy hiếp Triệu Đình Vũ giao ra đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’ rồi.”

“Vậy thì đúng rồi, con nhanh chóng sắp xếp người đi làm đi.” Ngụy Nghiêm nói.

“Vâng ạ. Bố, con còn có một vấn đề.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Vấn đề gì, mau nói đi.” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Cho dù chúng ta lấy được đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’, Kiều giáo chủ cũng không thể nhanh như vậy luyện thành được, vẫn phải để Lê Vĩnh Thiên sống lâu thêm một thời gian ạ.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Không có vấn đề gì. Bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã hết hy vọng rồi, tạm thời sẽ không tạo nên được sóng gió gì đâu. Để anh ta sống lâu thêm một chút cũng không sao cả. Đợi Cầu Hạn luyện thành Càn Khôn Thất Đao rồi, lại đi giết Lê Vĩnh Thiên cũng không muộn. Chúng ta phải làm chuyện có nắm chắc, không nắm chắc gi3t chết Lê Vĩnh Thiên được, thì không nên tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho bị anh ta điều tra ra manh mối gì đó.” Ngụy Nghiêm nói.

“Vâng, vậy con lập tức đi làm theo lời bố nói, trước tiên ép Triệu Đình Vũ giao ra đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’. Đợi sau khi Kiều giáo chủ luyện thành Càn Khôn Thất Đao rồi, sẽ lại đi giết Lê Vĩnh Thiên.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

Lúc này, Ngụy Nguyên Trác đứng ở bên cạnh nói: “Bố, bên phía Sư Quốc đã phái ra đoàn đàm phán hòa bình rồi. Bọn họ đang ở biên giới Bắc Cảnh đợi chúng ta đi đàm phán, trao đổi thủ tục ngừng chiến tranh.”

“Đoàn đàm phán hòa bình của bên phía chúng ta đã chuẩn bị xong cả chưa?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi ạ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.” Ngụy Nguyên Trác nói.