“Tốt, vậy con dẫn theo đoàn đàm phán hòa bình của chúng ta đi đàm phán với đoàn đàm phán hòa bình của Sư Quốc đi. Con phải cố gắng duy trì kiếm chế, cố gắng thỏa mãn điều kiện của bọn họ đưa ra.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng. Nếu như bọn họ đưa ra yêu cầu rất quá đáng thì sao ạ?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng thì báo cáo lại với bố trước đã. Chỉ cần không phải là vô cùng quá đáng, chúng ta đều có thể đồng ý. Mục đích của chúng ta là muốn ngừng chiến đấu, ngồi hưởng giang sơn của Long Quốc.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng!” Ngụy Nguyên Trác nói.
Vì thế, kế tiếp hai người con trai của Ngụy Nghiêm là Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng đã lập tức chia nhau ra hành động rồi.
Ngụy Nguyên Trác dẫn đầu đoàn đàm phán hòa bình, đi lên máy bay từ Long Đô đi thẳng đến biên giới Bắc Cảnh, chuẩn bị đàm phán với đoàn đàm phán hòa bình của Sư Quốc.
Ngụy Nguyên Tùng thì bí mật triệu tập cao thủ của điện Thiên Cang, lên kế hoạch hành động bắt cóc Triệu Vũ Ngọc, lấy chuyện này để uy hiếp Triệu Đình Vũ giao ra đao phổ ‘Bảy chiêu thức Càn Khôn’.
….
Sau khi Khương Hạc chuẩn bị xong một phần lễ trọng, Long Chấn Tiêu ăn mặc tỉ mỉ một phen, lập tức dẫn theo Khương Hạc và một nhóm vệ sĩ, ngồi máy bay, bay thẳng đến thành phố Đà Lạt, chuẩn bị tham gia tiệc mừng thọ của bà Chu.
Long Chấn Tiêu tham gia tiệc mừng thọ sinh nhật của bà Chu, mục đích chủ yếu nhất là gặp mặt bà xã Lê Tuyết Tương của mình.
….
Tin tức Long Quốc phái ra đoàn đàm phán hòa bình tới biên giới Bắc Cảnh cầu hòa với Sư Quốc vừa truyền ra, nhân dân khắp nơi trên cả nước lập tức đều trào dâng lòng căm phẫn.
Bọn họ đều cảm thấy Long Quốc là nước lớn khí phách mạnh mẽ, lại cầu hòa với Sư Quốc một nước thua trận, điều này là vô cùng nhục nhã, cũng cực kỳ tổn hại đến danh tiếng của quốc gia.
Cuộc đàm phán còn chưa chính thức bắt đầu, cũng chưa ký kết hiệp ước ngừng chiến đấu, nhân dân khắp nơi trên cả nước đã sôi sục tiến hành các cuộc biểu tình.
Bọn họ dồn dập giơ biểu ngữ, ra đường biểu tình, lên án công khai Tể tướng mới nhậm chức Ngụy Nghiêm, mắng Ngụy Nghiêm là quân b án nước, yếu đuối không có năng lực. Mắng chửi nhà họ Ngụy là loạn thần tặc tử, vừa nhậm chức đã b án nước cầu vinh.
Những người dân này tâm trạng xúc động phẫn nộ, cái gì cũng dám mắng, thậm chí ngay cả quốc vương Long quốc cũng dám mắng.
Bởi vì quốc vương Long quốc cách chức của Lê Vĩnh Thiên, trọng dụng Ngụy Nghiêm hạng người ham sống sợ chết này.
Bọn họ mắng quốc vương Long quốc là hôn quân, ngu dốt không có tài cán gì.
Đường đường là Long quốc lại cầu hòa với một nước đánh hoài nhưng vẫn thua như Sư Quốc, người dân không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
Lúc này, thành phố Đà Lạt cũng đang nổ ra các cuộc diễu hành biểu tình, oanh động khắp các đường to ngõ nhỏ.
Lê Vĩnh Thiên theo Chu Nhược Mai đi chọn quà tặng, nhìn thấy chỗ nào cũng đều là người dân biểu tình.
Bọn họ lớn tiếng hò hét, yêu cầu quân b án nước Ngụy Nghiêm xuống đài, tự nhận trách nhiệm từ chức.
Đồng thời, bọn họ cũng yêu cầu một lần nữa trọng dụng hộ soái bảo vệ Lê Vĩnh Thiên, mời Lê Vĩnh Thiên ra làm quan, lại lần nữa thảo phạt Sư Quốc.
Giờ phút này nhân dân cả nước thật sự hoài niệm vị hộ soái bảo vệ Lê Vĩnh Thiên đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, đã đánh là thắng kia biết bao nhiêu.
“Vĩnh Thiên, bây giờ khắp nơi trên cả nước đều đang lên án công khai Ngụy Nghiêm, yêu cầu ông ta xuống đài, mời anh ra làm quan đi đánh địch. Đây là chuyện tốt nha. Em đoán, không còn bao lâu nữa đâu anh sẽ được trở lại như ngày xưa, lần nữa được trọng dụng rồi.” Chu Nhược Mai vui vẻ nói.
“Sự việc không có đơn giản như vậy đâu. Ngụy Nghiêm thật không dễ dàng mới làm được Tể tướng, em cho rằng Ngụy Nghiêm thật sự sẽ tự nhận trách nhiệm từ chức sao?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bây giờ thanh thế lên án công khai Ngụy Nghiêm lớn như vậy, trước sức ép dư luận có lẽ Ngụy Nghiêm thật sự sẽ tự nhận trách nhiệm từ chức thì sao?” Chu Nhược Mai nói.
“Không có khả năng này đâu. Em quá ngây thơ rồi. Ngụy Nghiêm đã thành lập viện giám sát rồi, người của viện giám sát phân bố khắp nơi trên cả nước, giám sát động thái của các nơi. Những người dân này tiếp tục gây rối như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Sẽ bị đàn áp, thậm chí bị ám sát.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Nhất thời Chu Nhược Mai cảm thấy sợ hãi sắc mặt cũng thay đổi, hốt hoảng nói: “Vậy chúng ta mau chóng kêu gọi bọn họ đừng náo loạn nữa đi.”
“Chúng ta không ngăn cản được đâu. Người dân biểu tình khắp nơi trên cả nước đông như vậy, làm sao chúng ta ngăn cản được nhiều như thế?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn những người dân yêu nước này bị giết hại chết thảm được.” Chu Nhược Mai vội vàng nói.
“Việc cấp bách hiện nay chính là nhanh chóng tìm được bằng chứng phạm tội của Ngụy Nghiêm, sớm ngày vạch trần tội ác của ông ta, diệt trừ tận gốc. Bằng không, Long quốc vĩnh viễn sẽ không có ngày yên bình.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bây giờ Ngụy Nghiêm quyền thế ngập trời, nào có dễ dàng diệt trừ ông ta như vậy chứ?” Chu Nhược Mai thất vọng nói.
“Được rồi, trước tiên chúng ta không thảo luận những chuyện này nữa, nhanh chóng trở về nhà thôi, sau đó đi tham dự tiệc mừng thọ của bà nội đấy.” Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn thảo luận những chuyện này quá nhiều với Chu Nhược Mai ở trên đường cái.
“Vâng.” Chu Nhược Mai cũng biết thảo luận những chuyện này ở trên đường cái vô cùng không thích hợp, lập tức cùng Lê Vĩnh Thiên quay trở lại biệt thự.
Sau khi về đến biệt thự, Chu Nhược Mai cũng bảo Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi cùng nhau đi tới nhà họ Chu tham gia tiệc mừng thọ sinh nhật của bà nội.
Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi không thân cũng chẳng quen với bà Chu, cho nên đều không muốn đi tham dự, tất cả đều uyển chuyển từ chối.
Bọn họ biết, nếu bọn họ đi cùng Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai tới tham dự tiệc mừng thọ của bà Chu thì sẽ chỉ có thể bị nhà họ Chu xem như đi ăn chực.
Bởi vì Chu Phi Phi đã từng nói, nhà họ Chu mời người một nhà Lê Vĩnh Thiên đi tham dự tiệc mừng thọ của bà Chu, chính là để làm nhục bọn họ.
Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi cũng không muốn đi để tự rước lấy nhục.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi đều từ chối đi tham dự, cũng không cưỡng cầu nữa. Bởi vì cô cũng biết, đưa bọn họ đi cùng sẽ chỉ khiến cho bọn họ cùng chịu nhục theo mà thôi.
Vì thế, Chu Nhược Mai chỉ dẫn theo Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương đi đến nhà họ Chu, tham dự tiệc mừng thọ sinh nhật của bà nội.