“Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn nịnh bợ nhà họ Chu, tôi chỉ mong thân thể bà nội khỏe mạnh, sống lâu hơn. Bộ não kim cương này rất phù hợp với bà. Không cần biết các người nghĩ thế nào, tôi đã thành tâm tặng rồi.” Chu Nhược Mai đáp lại.
Cô đã nghĩ như vậy, tặng những thứ đồ cổ, tranh chữ vô giá thì có ích lợi gì? Bà nội đã từng này tuổi, quan trọng nhất là thân thể khỏe mạnh!
“Được rồi, tặng quà rẻ như vậy cũng muốn ngồi ghế khách quý, các người không thấy xấu hổ à? Vị trí khách quý, tên như ý nghĩa là để cho khách quý đến ngồi. Các người đến bàn phía sau bên kia ngồi đi!” Chu Ly Bình khinh bỉ nói.
“Đủ rồi Ly Bình, đừng phá rối nữa! Mẹ của Lê Vĩnh Thiên là thông gia nhà chúng ta, nếu như ngay cả thông gia cũng không được ngồi ghế khách quý thì ai có tư cách ngồi chỗ khách quý?” Chu Thiệu Huy tức giận quát.
Chu Ly Bình chẳng những không dừng mà còn cãi lại: “Ai là thông gia với bà ta? Anh đừng quên Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta từ lâu rồi!”
“Đúng vậy, hai vợ chồng bọn họ đến cũng thôi đi, lại còn mang theo mẹ các người đến xin ăn, đúng là chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!” Kim Ngọc chêm vào.
Lúc này, rốt cuộc Lê Vĩnh Thiên không thể nhịn được nữa nói: “Các người có thể nhục mạ tôi nhưng không được làm nhục mẹ tôi!”
“Tôi cứ làm mẹ cậu nhục nhã đấy, cậu có thể làm gì được tôi? Chẳng lẽ cậu có thể buộc tội rồi giết tôi chắc? Mẹ cậu chính là ăn xin!” Kim Ngọc nói.
“Ban đầu anh là hộ soái bảo vệ nắm giữ quyền sống chết trong tay, chúng tôi cầu xin anh tha cho Phi Dương nhưng anh ý chí sắt đá xử tử anh ấy. Bây giờ chúng tôi nhục mạ mẹ anh, có bản lĩnh thì anh xử tử chúng tôi đi!” Chu Thế Huy tức giận thêm vào.
“Nhanh nhanh đến bàn cuối cùng kia ăn đi, đừng có ở chỗ này làm mất thể diện nữa. Không phải ai cũng có thể làm thông gia với nhà họ Chu chúng ta.” Lúc này bà Chu cũng lên tiếng.
Lê Vĩnh Thiên nghe người nhà họ Chu nhục mạ mẹ mình như mình, sát khí đột ngột dâng lên muốn ra tay đánh người.
Chu Nhược Mai cũng vô cùng hối hận khi đã tham gia tiệc chúc thọ này. Dù cô dự đoán được người nhà họ Chu sẽ lăng nhục mình mà Lê Vĩnh Thiên nhưng hoàn toàn không lường trước được ngay cả mẹ của Lê Vĩnh Thiên cũng bị bọn họ hùa vào làm nhục.
Hơn nữa còn nhục mạ quá đáng đến vậy!
“Vĩnh Thiên, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta đi thôi.” Lê Tuyết Tương cảm nhận được sát khí của Lê Vĩnh Thiên thì vội vàng kéo anh đi ra ngoài.
Lê Vĩnh Thiên vẫn cực kỳ kiềm chế, tất nhiên sẽ không ra tay đánh người ở nơi này bèn theo mẹ đi.
Chu Nhược Mai thấy Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên muốn đi cũng vội vàng bước theo.
Ở chỗ này chịu nhục còn không bằng rời khỏi!
Cũng không phải chưa từng ăn cơm, một bữa cơm tràn ngập châm chọc thế này thì không ăn cũng được!
“Để các người ngồi ở bàn ăn cuối cùng đã là nể mặt các người lắm rồi. Không ăn thì dẹp, mau biến đi! Nhà họ Chu chúng tôi không có thông gia nghèo kiết xác như vậy, không phải ai cũng có thể trèo cao được vào nhà họ Chu.” Bà Chu thấy Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương và Chu Nhược Mai muốn đi còn không quên xỉa xói thêm vài câu.
Ngay khi Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương và Chu Nhược Mai sắp ra khỏi cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm vang của xe quân đội!
Lê Vĩnh Thiên xe được tiếng xe quen thuộc này lập tức sửng sốt, không biết sao lại có xe quân đội đến nhà họ Chu.
Thường thì nhà họ Chu chỉ là thương nhân, đáng ra không nên có người trong quân đội đến chúc thọ bà Chu chứ!
Người nhà họ Chu và khách mời ở đây cũng nghe được rất nhiều tiếng xe ngoài cửa, tất cả đều cực kỳ bất ngờ, không biết có vị nhân vật lớn nào đến thăm nữa.
Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương và Chu Nhược Mai cũng dừng bước, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đến chúc thọ bà Chu.