Long Chấn Tiêu nghe thấy bà Chu nói thế, bỗng chốc ngẩn người.
Lần này ông ấy đến đây, một lòng là vì muốn gặp Lê Tuyết Tương, hóa giải ân oán, không nghĩ đến sẽ bàn luận về mối quan hệ thân thích với nhà họ Chu.
Vì hiện tại Lê Tuyết Tương vẫn chưa chịu quay về, Lê Vĩnh Thiên cũng chưa chịu nhận lại ông bố này, muốn đoạn tuyệt với nhà họ Long. Hiện tại bản thân ông với nhà họ Chu, kỳ thực cũng chưa có mối quan hệ gì. Tuy bản thân là bố ruột của Lê Vĩnh Thiên, nhưng bố con chưa nhận nhau thì đồng nghĩa với việc không có quan hệ thân thích gì với nhà họ Chu cả.
Vì thế, ông ấy cũng không biết phải tiếp lời như nào. Sợ bản thân nói sai lời, sẽ bị Lê Vĩnh Thiên và Lê Tuyết Tương mắng mất.
Chu Nhược Mai thấy bà nội chuyển biến nhanh như vậy, cũng cảm thấy có chút khó chịu.
“Ngài Long, thật không ngờ chúng ta lại là thông gia ấy! Nhược Mai nhà chúng tôi đã kết hôn với cậu chủ nhà ngài được ba năm rồi, chúng tôi vẫn không biết Vĩnh Thiên là con trai của ngài.” Chu Ly Bình cũng liền gió chiều nào theo chiều ấy, muốn đeo bám quan hệ với Long Chấn Tiêu.
Long Chấn Tiêu vẫn không biết phải tiếp lời như nào, nếu như không có sự đồng ý của Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên, mà tự ý thừa nhận thông gia với nhà họ Chu, chắc chắn sẽ bị Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên mắng mặt dày mất.
Thấy Long Chấn Tiêu không đáp trả, Chu Ly Bình liền chuyển hướng sang Lê Tuyết Tương: “Bà thông gia, Nhược Mai nhà tôi có thể gả cho cậu chủ Lê, đúng là phúc phận của con bé! Cậu chủ Lê oai phong lẫm liệt, là một nhân tài, vả lại cậu ấy còn rất khiêm tốn khiêm nhường, lễ phép với trưởng bối, lại hiếu thuận, thật sự rất có gia giáo. Bà rất biết cách quản dạy con trai!”
Lê Tuyết Tương đối diện với sự đột biến quá lớn của nhà họ Chu, bà ấy cũng thấy bối rối. Vừa nãy bà ấy còn bị mắng là ăn mày xin cơm, bị mắng là đến đây ăn bám nữa cơ mà.
Vừa nãy bản thân bà ấy cũng gọi Chu Ly Bình là bà thông gia, nhưng Chu Ly Bình không muốn làm thông gia với bà ấy, nói Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu rồi.
Hiện tại, Chu Ly Bình mở miệng là bà thông gia, khép miệng cũng là bà thông gia, khiến bà ấy có chút mất nhịp theo không kịp luôn.
Chu Nhược Mai nghe những lời này của Chu Ly Bình, càng cảm thấy khó chịu hơn.
Tuy cô đã sớm thấy rõ bộ mặt gió chiều nào theo chiều nấy của nhà họ Chu, nhưng cũng không ngờ họ có thể mặt dày đến mức như thế.
Tốc độ lật mặt của nhà họ Chu, đã đến mức đỉnh cao, vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
Khách khứa có mặt tại đây, đều biết rõ bộ mặt của nhà họ Chu, nhưng lần này nhà họ Chu lật mặt nhanh đến thế, cũng vượt khỏi tưởng tượng vốn có của họ luôn.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết nhà họ Chu lật mặt nhanh như chớp, hoàn toàn là vì sự có mặt của Long Chấn Tiêu.
Nếu không phải Long Chấn Tiêu là chồng của Lê Tuyết Tương, là bố của Lê Vĩnh Thiên, thì người nhà họ Chu tuyệt đối không thể lấy lòng Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên được.
“Long phu nhân, mau đến bàn khách quý ngồi nào! Nhà họ Chu chúng tôi có thể trở thành thông gia với nhà bà, thật sự vinh hạnh cho nhà họ Chu chúng tôi!” Bà Chu cũng nói theo.
Chu Nhược Mai nghe đến đây, liền muốn nôn ra luôn. Vừa nãy bà nội còn nói nào là không có thứ thông gia nghèo nàn như thế, nào là không phải ai cũng có thể deo bám quan hệ với nhà họ Chu!
Hiện tại liền nói ngược lại, nhà họ Chu có thể trở thành thông gia với Lê Tuyết Tương, là vinh hạnh của nhà họ Chu nữa chứ!
Lê Tuyết Tương vừa nãy cũng bị bà Chu đuổi đi, bây giờ không dám vào bàn khách quý ngồi, cứ thế đứng yên bất động.
Bà Chu và Chu Ly Bình nói nhiều như thế, Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương không đáp lại một lời nào, khiến họ cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ.
Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương không phải khogn6 muốn trả lời họ, chả là không biết phải tiếp lời họ như nào.
Lúc này, Kim Ngọc cũng lên tiếng: “Vĩnh Thiên, Nhược Mai, mau đưa mẹ vào bàn khách quý ngồi đi. Ngài Long, mời ngài cũng ngồi vào bàn khách quý, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện tiếp.”
“Đúng á, mọi người mau vào bàn khách quý ngồi, sắp nhập tiệc rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Chu Thế Huy cũng nói.
“Ngài Long, có thể ngài không biết, Nhược Mai nhà chúng tôi cũng là tiểu thư khuê cát, là mỹ nhân của thành phố Đà Lạt, từ bé đã tri thư đạt lý, ôn nhu chu đáo, cực kỳ hiếu thảo. Hôm nay tôi mừng thọ, con bé biết tôi lớn tuổi rồi, cơ thể không khỏe, nên tặng một phần não kim cương cho tôi, cho tôi bồi bổ sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.” Bà Chu cười he he nói.
Nghe đến đây, Chu Nhược Mai vốn đã cảm thấy khó chịu, cuối cùng không nhịn được ọe một tiếng, lấy tay bịt miệng muốn nôn ra!
Tuy Chu Nhược Mai không phải muốn nôn thật, chỉ là nôn giả một tiếng. Nhưng, hành động này của cô khiến mọi người hết hồn!
“Nhược Mai, có phải con có thai rồi không?” Lê Tuyết Tương vội bước đến dìu lấy Chu Nhược Mai, quan tâm hỏi.
Theo lẽ thường, phụ nữ không thể vô duyên vô cớ mà nôn mửa được, ngoại trừ mang thai ra!
Khoảng thời gian này, Lê Tuyết Tương biết Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai ngủ cùng phòng. Vợ chồng ngủ cùng phòng, thì chắc chắn sẽ làm chuyện vui giữa vợ chồng, nên khi bà ấy thấy Chu Nhược Mai nôn mửa, điều đầu tiên nghĩ đến là Chu Nhược Mai có thai rồi!
Lời nói Lê Tuyết Tương vừa dứt, Long Chấn Tiêu cũng hồi hộp theo, chờ hồi đáp của Chu Nhược Mai.
Nếu Chu Nhược Mai có thai rồi, nghĩa là ông sắp có cháu rồi!