Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, lập tức sửng sốt, không ngờ tới Lê Vĩnh Thiên vậy mà lại nói như thế!
‘Tên khốn nạn này vậy mà lại nói dối, nếu sau này nhỡ để mọi người mình không mang thai, thì bảo mình lui kiểu gì đây?” Trong lòng Chu Nhược Mai oán hận thâm nghĩ.
Mọi người khi nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, tất cả đều tin là thật. Bởi vì ban nãy mọi người tận mắt nhìn thấy Chu Nhược Mai buồn nôn.
“Mặc kệ mang thai bao lâu, chỉ cần có là tốt rồi.”
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của bà nội, Nhược Mai lại có tin vui, đúng thật là hai chuyện vui đến nhà!”
“Không bao lâu nữa, tôi đã được ôm cháu ngoại rồi, vui quá đi mất!”
Mọi người vui vẻ nói.
“Nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc bà nội sinh nhật vui vẻ, cũng chúc chị sớm sinh quý tử.” Chu Phi Phi giơ chén rượu lên, nói.
“Không thể sinh sớm được, nhất định phải sinh đúng hạn, nếu là sinh sớm, thì thành sinh non đó.” Kim Ngọc nói.
“Phì! Không thể nói những lời không may như vậy! Nhược Mai mang thai, không thể uống rượu, chúng ta uống đi!” Chu Ly Bình nói.
Vì vậy, mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, thoải mái chè chén no say.
Lúc ăn cơm, Long Chấn Tiêu thỉnh thoảng tìm cơ hội nói chuyện với Lê Tuyết Tương, Lê Tuyết Tương cũng không để ý đến ông ấy một chút nào.
Long Chấn Tiêu cũng không cảm thấy bản thân mất mặt, bởi vì ông ấy biết mình mắc nợ Lê Tuyết Tương quá nhiều, bà ấy tức giận trong lòng, cũng là bình thường.
Sau đó, Long Chân Tiêu còn không biết xấu hổ mà lén gắp thức ăn mà Lê Tuyết Tương thích ăn nhất cho bà ấy!
Lê Tuyết Tương lập tức đỏ bừng mặt, ăn không được, mà không ăn cũng không được!
Động tác nhỏ này của Long Chấn Tiêu, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai đều để trong mắt.
Lê Vĩnh Thiên trông thấy Long Chấn Tiêu lại dám gắp thức ăn cho mẹ mình, trong lòng rất tức giận, nhưng lại không thể phát cáu trước mặt mọi người.
Mà Chu Nhược Mai trông thấy Long Chấn Tiêu thật lòng yêu Lê Tuyết Tương, thực ra trong lòng lại mong muốn hai người bọn họ có thể hòa thuận.
Thế nhưng, ân oán giữa Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương quá phức tạp, Chu Nhược Mai cũng không biết nên hòa giải thế nào, cho nên cũng không muốn nhiều lời trong chuyện này.
Người của nhà họ Chu đương nhiên cũng rất mong muốn Lê Tuyết Tương có thể tha thứ cho Long Chấn Tiêu, quay về là tốt.
Chỉ có Lê Tuyết Tương sẵn lòng hòa thuận với Long Chấn Tiêu, trở về nhà họ Long, lại làm bà Long thêm một lần nữa, nhà họ Chu mới có thể bám được nhà họ Long.
Nếu không thì, rất cả những gì mà người nhà Chu thể hiện, đều là uổng công.
Vì vậy, người nhà họ Chu bắt đầu mồm năm miệng mười, muốn làm mối cho Lê Tuyết Tương và Long Chấn Tiêu, để bà ấy tha thứ cho Long Chấn Tiêu.
“Bà thông gia, tôi thấy ngài Long thật lòng với bà đó, không thì ông ấy cũng không thể nào vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm bà đâu, bà tha thứ cho ông ấy đi!”
“Đúng vậy! Nếu như ngài Long không thật lòng yêu bà, với thân phận đó của ông ấy, muốn người phụ nữ nào mà không có? Ông ấy cũng không thể không lấy vợ dù đã qua nhiều năm như vậy!”
“Chuyện gì qua thì cũng đã qua rồi, ngài Long cũng biết những năm gần đây ông ấy thiếu nợ bà, hiện giờ ngài Long muốn bù đắp, bà cho ông ấy một cơ hội đi!”
Người nhà họ Chu nhao nhao lên, rối rít khuyên nhủ.
Lê Tuyết Tương còn chưa lên tiếng, Lê Vĩnh Thiên đã tức giận nói: “Mọi người đừng nói nữa cho tôi! Mẹ tôi không thể nào tha thứ cho ông ta! Cho dù mẹ tôi có tha thứ, tôi cũng tuyệt đối không tha lỗi cho ông ta!”
“Vĩnh Thiên, cái thằng nhỏ này đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả. Chẳng lẽ con nỡ lòng nhìn mẹ mình lẻ loi một mình như vậy sao, sống một mình cả đời? Chuyện của người lớn, con không cần lo đến.” Bà Chu mắng.
“Đúng vậy! Không phải bây giờ anh đã là hộ soái bảo vệ rồi sao, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn mẹ mình tiếp tục chịu khổ à? Anh có biết không, một người phụ nữ, không có đàn ông yêu thương, đau khổ biết bao nhiêu?” Chu Ly Bình cũng nói.
Lê Vĩnh Thiên lập tức thoáng không biết nói sao, bởi vì lời của mọi người nhất định có lý lẽ.
Tuy rằng anh tin rằng mình có năng lực cho mẹ một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy mẹ mình cô đơn như vậy.
Thế nhưng, năm đó nhà họ Long tuyệt tình với mẹ của mình như vậy, anh vô cùng thù hận với nhà họ Long, cực kỳ không hy vọng mẹ mình hòa thuận với Long Chấn Tiêu.
“Chờ đến khi tôi điều tra rõ sự thật năm đó, xem nhà họ Long năm đó có phải đứng trước nguy cơ bị hủy diệt mới đuổi chúng tôi ra khỏi nhà hay không, rồi quyết định tha thứ hay không tha thứ cho nhà họ Long!” Lê Vĩnh Thiên nói.