Khi lòng bàn tay của Triệu Đình Vũ mở ra, một viên giấy từ trên tay anh ta rơi xuống đất.
Sau đó, Triệu Đình Vũ nhanh chóng dùng chân giẫm lên quả cầu giấy đó.
Tuy nhiên, động tác nhỏ đó làm sao có thể đánh lừa được ánh mắt của Lại Nhi chứ.
“Lấy chân ra!” Lại Nhi tức giận quát lên một tiếng.
Nhìn thấy trong lòng bàn tay Triệu Đình Vũ quả nhiên có một viên giấy rơi xuống, cô ấy càng nghi ngờ Triệu Đình Vũ đang thông đồng với kẻ thù hơn nữa.
Nếu không thì tại sao anh ta lại không để cho cô ấy nhìn thấy viên giấy đó chứ?
Gần đây luôn có kẻ ám sát tới ám sát Lê Vĩnh Thiên, nếu để Triệu Đình Vũ hợp tác cả trong lẫn ngoài với tên ám sát, vậy thì Lê Vĩnh Thiên sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Tôi không thể cho chị xem viên giấy này được.” Triệu Đình Vũ nói.
“Tại sao lại không thể cho tôi xem? Đây là bằng chứng cậu thông đồng với kẻ thù, thế nên mới không cho tôi xem đúng không?” Lại Nhi hỏi.
“Không… không phải!” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy thì rốt cuộc đó là cái gì?” Lại Nhi tra hỏi.
“Đó là bức thư tình tôi viết cho một cô gái, vì vậy tôi không thể đưa cho chị xem được.” Triệu Đình Vũ lại nghĩ ra được một lý do khác.
Lại Nhi đột nhiên nổi cơn ghen: “Tôi không tin! Người như cậu làm sao mà biết viết thư tình được chứ?”
“Tôi có người mình thầm thương trộm nhớ, chẳng lẽ không được hay sao?” Triệu Đình Vũ vì không để cho Lại Nhi biết em gái mình đã bị bắt đi mất, cũng liều mạng và không ngần ngại viện ra cái lý do này.
“Đừng nói nhảm nữa! Có phải là thư tình hay không thì để cho tôi kiểm tra một chút là biết thôi.” Lại Nhi thân là đặc công của tổ đặc công Shadow, chỉ số thông minh vẫn rất cao, sẽ không tin lời Triệu Đình Vũ một cách dễ dàng như vậy đâu.
“Đọc thư tình của người khác như vậy thật là bất lịch sự đấy.” Triệu Đình Vũ vẫn còn muốn đấu tranh thêm một chút nữa.
“Tôi đếm đến ba, nếu cậu còn không bỏ chân của mình ra nữa, tôi sẽ bắn gãy chân của cậu đấy! Một!” Lý Thụy bắt đầu đếm rồi.
Triệu Đình Vũ ngay lập tức đổ mồ hôi hột, không ngờ Lại Nhi lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy.
“Hai!” Lại Nhi không muốn lãng phí thời gian nữa, lập tức đếm đến hai, đồng thời chĩa họng súng vào đùi của Triệu Đình Vũ.
Triệu Đình Vũ nhìn thấy Lại Nhi tuyệt tình và tàn nhẫn đến thế, sợ hãi nhanh chóng dời chân đi.
Sau đó Lại Nhi nhặt viên giấy trên mặt đất lên rồi mở nó ra.
Đã đến giây phút này rồi, Triệu Đình Vũ cũng không còn cách nào khác chỉ có thể để Lại Nhi đọc mảnh giấy đó.
Khi Lại Nhi đọc xong nội dung trên tờ giấy, tức thì trở nên vô cùng kinh ngạc: “Em gái cậu thật sự đã bị người của điện Thiên Cang bắt đi rồi sao?”
“Đúng vậy! Nếu không thì tại sao tôi lại không cho chị xem mảnh giấy này chứ?” Triệu Đình Vũ nói.
“Thế ban nãy cậu nói rằng đó là bức thư tình viết cho một cô gái nào đó mà?” Lại Nhi tức giận nói.
“Bởi vì tôi không muốn cho chị xem, cho nên mới cố tình nói như vậy.” Triệu Đình Vũ nói.
“Bây giờ cậu dự định như thế nào?” Lại Nhi hỏi.
“Hiện tại tôi cũng không biết nên làm gì nữa.” Triệu Đình Vũ nói.
“Hay là chúng ta nói chuyện này cho hộ soái Lê biết, để anh ấy nghĩ giải pháp!” Lại Nhi đề nghị.
“Chuyện này tuyệt đối không được nói với hộ soái Lê!” Triệu Đình Vũ từ chối ngay.
“Tại sao?” Lại Nhi hỏi.
“Bởi vì đối phương đã nói rồi, không thể nói cho hộ soái Lê được! Nếu nói cho hộ soái Lê biết, rồi để anh ấy đi giải cứu em gái cùng với tôi, bọn họ nhất định sẽ thay đổi địa điểm hoặc là gi3t chết em gái tôi mất.” Triệu Đình Vũ đáp lại.
“Làm sao mà bọn họ biết được là chúng ta đã nói chuyện này với hộ soái Lê chứ?” Lại Nhi hỏi.
“Bởi vì chắc chắn bọn họ đã sắp xếp người giám sát, theo dõi từng động thái một của tôi ở đây rồi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Bọn họ muốn cậu dùng đao phổ của Càn Khôn Thất Đao để đổi lấy em gái mình, cậu định sẽ lấy đao phổ của Càn Khôn Thất Đao đi trao đổi sao?” Lại Nhi hỏi tiếp.
“Đao phổ của Càn Khôn Thất Đao tuyệt đối không được rơi vào tay những kẻ gian ác này! Tôi sẽ không đem đao phổ của Càn Khôn Thất Đao để đi trao đổi đâu.” Triệu Đình Vũ lại nói.
“Chẳng lẽ cậu vì muốn bảo vệ đao phổ của Càn Khôn Thất Đao mà bỏ mặc tính mạng của em gái mình không thèm quan tâm hay sao?” Lại Nhi lại hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, tôi đã nghĩ xong rồi, tôi quyết định sẽ xông vào động Chuột Bay một mình để giải cứu em gái của tôi.” Triệu Đình Vũ đáp lời.
“Nếu như bọn họ đã dám bảo cậu đến động Chuột Bay, nhất định đã có phòng bị nguy cơ, chuẩn bị đầy đủ, sắp đặt sẵn mai phục, một mình cậu đi không những không cứu được em gái cậu, mà còn để tính mạng của chính mình rơi vào nguy hiểm nữa.” Lại Nhi nói.
“Vì cứu em gái tôi, cho dù nơi đó có là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải xông vào.” Triệu Đình Vũ nói.