“Uy Long…” Chu Nhược Mai không biết tại sao khi bỗng nhìn thấy chồng mình, cô lại có chút nghẹn ngào.
“Nhược Mai, lên xe cùng anh, chúng ta nói chuyện trong xe đi.” Lê Uy Long nói.
Bây giờ là lúc đang hành quân, anh không thể đứng bên cầu trò chuyện với Chu Nhược Mai được.
“Được, chúng ta đi thôi Tú Hằng.” Chu Nhược Mai kéo Nguyễn Tú Hằng bên cạnh, rồi lên xe với Lê Uy Long.
Vệ sĩ của Chu Nhược Mai sau khi nhìn thấy Chu Nhược Mai lên xe Lê Uy Long, thì bọn họ theo hàng ngũ đi đến thành Đà Lạt.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng sau khi lên xe Lê Uy Long thì nhìn thấy Hà Ngọc Lan cũng ở trên xe, bọn họ hơi sửng sốt.
Tâm trạng phấn khởi của Chu Nhược Mai lập tức trở nên nguội lạnh như đột nhiên bị gáo nước lạnh tạt vào đầu.
“Hà Ngọc Lan, cô sao cũng ở trên xe vậy?” Chu Nhược Mai có chút cảnh giác hỏi.
“Tôi đi theo Lê Hộ Soái Nam Nam chinh Bắc chiến, phụ trách việc bảo vệ an toàn của anh ấy, tôi ở trên xe của anh ấy là chuyện rất bình thường.” Hà Ngọc Lan bình tĩnh đáp.
“Đúng vậy, Hà Ngọc Lan là vệ sĩ của anh, luôn theo bên cạnh bảo vệ anh, cho nên cô ấy cũng ở trên xe của anh.” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai ghen, vội giải thích với cô.
“Luôn theo bên cạnh bảo vệ?” Chu Nhược Mai nghe thấy câu theo bên cạnh bảo vệ thì không khỏi suy nghĩ lung tung, Hà Ngọc Lan này vẫn luôn theo chinh chiến cùng với Lê Uy Long, không biết cô ta có thừa lúc mình không ở đó rồi xảy ra chuyện gì đó với Lê Uy Long không?
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai nhấn mạnh câu này, anh không khỏi đổ mồ hôi.
“Cô ấy là vệ sĩ cận thân của anh, là vệ sĩ cận thân, không phải theo bên cạnh bảo vệ.” Lê Uy Long vội vàng sửa lại.
“Được rồi, cho dù là bên cạnh cũng tốt, cận thân cũng tốt, em không muốn quản nhiều.” Chu Nhược Mai không vui nói.
Lê Uy Long không ngờ mình và Chu Nhược Mai vừa gặp đã cãi cọ không vui rồi, sớm biết sẽ vậy thì anh đã bảo Hà Ngọc Lan ngồi xe khác rồi.
“Nhược Mai, khoảng thời gian chinh chiến ở bên ngoài này, anh rất nhớ em.” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai không vui bèn nói.
“Có không? Anh nhớ em thế sao lâu vậy cũng không gọi điện thoại cho em?” Chu Nhược Mai nói.
“Bởi vì quân vụ rất bận rộn, anh thật sự không có thời gian mà!” Lê Uy Long nói.
“Em thấy anh vốn không hề nhớ em thì có, em không tin chỉ mấy phút thôi anh cũng không bớt ra được.” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, Nhược Mai, Lê Uy Long chinh chiến bên ngoài, chấn động mọi người, có lẽ thật sự không có thời gian, các cậu tiểu biệt gặp lại thì không thể vui vẻ nói chuyện với nhau sao?” Nguyễn Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai cũng thấy mình vừa gặp thì đã nghi ngờ Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan thế này, khó tránh lộ ra sự nhỏ nhen, bèn nói: “Lê Uy Long, bây giờ Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đang ở trong tay Arnold, anh có cách nào cứu bọn họ không?”
“Anh sẽ cố hết khả năng của mình để cứu bọn họ, em yên tâm đi.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì tốt, chỉ cần anh cố hết sức em tin rằng anh chắc chắn có thể cứu bọn họ ra được.” Chu Nhược Mai nói.
…
Ở nhà họ Trần lúc này.
Arnold ở trong phòng không ngủ mà đang đợi Lê Uy Long đến.
“Báo cáo trung tướng!” Đột nhiên có người nói ở bên ngoài phòng Arnold.
“Vào nói đi!” Arnold vừa nghe thấy giọng nói thì biết đó là quân lính của mình.