Quân lính được phép, lập tức mở cửa bước vào.
“Có chuyện gì? Nói đi!” Arnold nói.
“Vừa nhận được tình báo rằng Lê Uy Long đã rời khỏi khu vực chiến đấu phía Nam, dẫn theo sư đoàn dũng sĩ của anh ta tiến về thành Đà Lạt!” Quân lính nói.
“Tốt! Lê Uy Long quả nhiên đã hành động rồi!” Arnold hưng phấn nói.
“Trung tướng thấy Lê Uy Long sẽ tự mình đến cứu Chu Lệ Ngọc sao?” Quân lính hỏi.
“Anh ta nhất định sẽ tự mình đến! Dặn dò xuống, nhất định phải trận địa sẵn sàng để chào đón địch, đợi Lê Uy Long vừa đến thì lập tức đánh giết anh ta!” Arnold nói.
“Vâng! Chúng tôi còn nhận được một tình báo khác là Chu Nhược Mai vợ của Lê Uy Long cũng theo anh ta cùng tiến về thành Đà Lạt!” Tên lính nói.
“Rất tốt! Từ lâu đã nghe nói vợ của Lê Uy Long đẹp sắc nước hương trời, tôi sớm đã muốn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của vợ anh ta, chỉ cần Lê Uy Long chết thì vợ của anh ta sẽ là của tôi! Ha ha!” Arnold đắc ý nói.
“Tướng quân, Lê Uy Long là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long Quốc, danh xưng là chiến thần Thiên Long, chúng ta không thể khinh địch!” Tên lính đó thấy Arnold có chút đắc ý vênh váo, bèn nhắc nhở anh ta.
“Tôi là chiến thần bất bại của nước Liệp Ưng, đánh đâu thắng đó, vô địch khắp thiên hạ, Lê Uy Long đó thì là cái thứ gì chứ? Anh ta sớm hay muộn sẽ thua trong tay tôi thôi!” Arnold nói.
“Tướng quân vô địch thiên hạ, chưa từng thua cuộc, là thuộc hạ đã sai rồi. Bây giờ Lê Uy Long đang trên đường đến thành Đà Lạt, hay là chúng ta ra quân đánh anh ta bất ngờ?” Tên lính nói.
“Lê Uy Long có sư đoàn dũng sĩ đi theo, chúng ta sao có thể dễ dàng đột kích được anh ta chứ? Không cần phải làm điều thừa, đợi đến lúc anh ta tự dâng đến cửa thì chúng ta sẽ giết anh ta!” Arnold nói.
“Vâng!”
…
Hơn hai tiếng sau, đại quân của Lê Uy Long đã đến thành Đà Lạt, vào thành từ thành Bắc.
Sau đó, Lê Uy Long dẫn sư đoàn dũng sĩ đến thẳng biệt thự Tinh Vân của mình.
Anh cũng không vội nghĩ cách cứu Chu Lệ Ngọc mà đợi tổ đặc công shadow điều tra bố trí canh phòng binh lực của Arnold trước rồi quyết định sau!
Đội trưởng tổ đặc công shadow Trương Minh Nguyệt nhận được mệnh lệnh của Lê Uy Long, lập tức triển khai hành động, điều tra bố trí canh phòng binh lực của Arnold ở nhà họ Trần, cùng với nguyên nhân Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm rơi vào trong tay Arnold.
Bây giờ Lê Uy Long không phái sư đoàn dũng sĩ đi chi viện thành Tây hoặc thành Bắc là vì sư đoàn dũng sĩ sắp thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Một khi tiến hành hành động cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm thì sư đoàn dũng sĩ sẽ phụ trách việc ngăn chặn viện quân của quân địch, nhiệm vụ này rất nặng nề.
Anh và Hà Ngọc Lan có thể thành công cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm ra, có thể thành công giết chết chủ soái Arnold của quân địch, có thể an toàn rút lui khỏi nhà họ Trần hay không, tất cả đều phụ thuộc vào việc sư đoàn dũng sĩ có thể thành công ngăn chặn quân địch hay không!
Hơn nữa, sư đoàn dũng sĩ theo anh ở phía Bắc luân phiên chiến đấu, quân địch vừa rút lui ở trận chiến ở phía Bắc xong, lại lập tức không ngừng nghỉ lao về phía Nam, liên tục chiến đấu từ Bắc đến Nam, bôn ba đường dài, chưa từng được nghỉ ngơi để hồi phục. Sư đoàn đã mệt nhọc, anh nhất định phải để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Vì vậy, Lê Uy Long để sư đoàn dũng sĩ đóng quân ở bên ngoài biệt thự Tinh Vân, một là có thể nghỉ ngơi hồi phục, hai là có thể bảo vệ anh.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đã trở lại biệt thự Tinh Nguyệt, nhìn thấy biệt thự Tinh Nguyệt vẫn như lúc đầu, trong lòng hai người tự nhiên thấy có chút vui mừng.
“Nhược Mai, tối nay tớ phải đến phòng khác để ngủ, không thể ngủ cùng với cậu nữa.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Tại sao?” Chu Nhược Mai không hiểu hỏi.
“Vì tớ sợ ảnh hưởng đến cậu và Lê Uy Long đó!” Nguyễn Tú Hằng cũng biết tự mình biết mình, biết khoảng thời gian này mình vẫn luôn làm bóng đèn, ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai. Cho nên, cô ấy rất tự giác đề nghị ngủ khác phòng với Chu Nhược Mai.