Hà Ngọc Lan nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu uy lực vô cùng, Tiểu Thính Vũ Lâu vừa xuất hiện, Arnold hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Arnold vẫn luôn cho rằng kiếm pháp của mình là vô địch thế gian, tối nay tôi sẽ cho hẳn học hỏi một chút kiếm pháp của Long quốc chúng ta." Lê Uy Long nói.
"Kiếm pháp của Long quốc sâu sắc phong phú, Hiên Viên kiếm pháp lại càng xuất sắc tuyệt diệu, hơn nữa còn có thêm uy lực của thanh kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu này, lần này Arnold nhất định phải chết trong tay anh rồi." Hà Ngọc Lan nói.
"Không thể coi thường địch được, nếu Arnold đã có thể được xưng tụng là chiến thần bất bại, thực lực không thể khinh thường. Tôi mới học được hai kiếm đầu tiên trong Hiên Viên Cửu Kiếm. Trận chiến này vẫn tràn đầy nguy hiểm." Lê Uy Long nói.
"Như vậy, xuất phát vì an toàn của anh, anh vẫn không nên đến là hơn!" Hà Ngọc Lan nói.
"Không được, nào có trận chiến nào không nguy hiểm? Nếu ai nấy đều sợ nguy hiểm, vậy đều không cần ra chiến trường nữa à? Các tướng sĩ đều mạo hiểm an nguy tính mạng của mình xông pha chiến đấu, tôi thân làm thống soái của vạn quân, sao lại có thể tham sống sợ chết được chứ?" Lê Uy Long nói.
"Được thôi, anh là chủ soái, tự anh quyết định, chúng tôi thề sống chết bảo vệ anh." Hà Ngọc Lan biết rõ chuyện mà Lê Uy Long đã quyết định, có chín con trâu cũng không kéo lại được, cũng không muốn khuyên bảo nhiều nữa.
"Các cô tự chăm sóc tốt bản thân mình là được, tôi không cần các cô bảo vệ. Đây là trận quyết đấu đỉnh cao giữa tôi và Arnold, chỉ cần có thể thành công giết chết Arnold, là có thể hoàn toàn tiêu diệt được quân địch ở thành phố Nam Quảng!" Lê Uy Long nói.
Nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, Hà Ngọc Lan cũng có chút chờ mong trận quyết đấu đỉnh cao giữa hai vị chiến thần uy danh vang khắp thiên hạ là chiến thần Thiên Long của Long quốc Lê Uy Long và chiến thần bất bại Arnold của nước Liệp Ưng này rồi.
"Cho dù giết được chiến thần bất bại Arnold, trong liên quân của quân địch vẫn còn có chiến thần vô địch Taylor trấn giữ chỉ huy, làm sao phá tan được?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Tôi tự có cách, đến lúc đó cô sẽ biết." Lê Uy Long không muốn nói quá nhiều cho Hà Ngọc Lan biết về kế hoạch của mình.
"Được, chiến thần Thiên Long lấy một địch hai, nếu có thể đồng thời đánh bại hai chiến thần tiếng tăm lẫy lừng là chiến thần bất bại Arnold và chiến thần vô địch Taylor ở thành phố Nam Quảng, nhất định sẽ càng danh tiếng lẫy lừng hơn nữa, đạt được công danh không gì sánh được!" Hà Ngọc Lan nói.
"Tối nay tôi muốn tự mình dẫn đầu đội đặc công Phượng Hoàng các cô đi về phía nhà họ Trần hành động chém giết, cô nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể nhắc đến trước mặt bất kỳ ai. Nếu để lộ một chút tin tức gì, tôi chắc chắn sẽ dùng quân pháp xử lý cô!" Lê Uy Long nói.
"Vâng!" Hà Ngọc Lan biết rõ đây là hành động tuyệt đối bí mật, đương nhiên cũng phải tuyệt đối giữ bí mật.
Nếu để kẻ địch biết được Lê Uy Long muốn tự mình ra tay, quân địch nhất định sẽ có đề phòng tương ứng, đến lúc đó Lê Uy Long và đội đặc công Phượng Hoàng của mình đều sẽ cửu tử nhất sinh.
Đương nhiên Hà Ngọc Lan hiểu được những đạo lý này.
Lúc này, cửa phòng của Chu Nhược Mai đột nhiên mở ra.
Sau đó, Chu Nhược Mai từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long trai đơn gái chiếc ngồi trong phòng khách, lông mày Chu Nhược Mai không kiềm được hơi nhăn lại.
"Nhược Mai, sao em dậy sớm vậy?" Lê Uy Long hỏi.
"Em đã quen dậy sớm rồi. Em dậy sớm như vậy, không quấy rầy đến hai người đấy chứ?" Chu Nhược Mai hỏi.
Tối hôm qua cô canh giữ phòng trống cả đêm, sáng sớm đã nhìn thấy Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan trai đơn gái chiếc ngồi trong phòng khách, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
"Không có, vừa nãy anh đang trò chuyện với Hà Ngọc Lan về mấy chuyện liên quan đến chiến trận thôi." Lê Uy Long biết Chu Nhược Mai lại bắt đầu ghen, vội vàng giải thích.
Anh cũng cực kỳ không biết làm sao, mình vừa mới gọi Hà Ngọc Lan vào đây, dặn dò mấy thứ liên quan đến hành động tối nay, đúng lúc này Chu Nhược Mai lại đi ra.
"Hổ soái, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi lui xuống trước đây!" Hà Ngọc Lan cũng cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, chỉ muốn rời khỏi vùng đất tai tiếng này càng sớm càng tốt.
"Được rồi, cô ra ngoài trước đi." Lê Uy Long nói.
Vì vậy, Hà Ngọc Lan xoay người, đi ra khỏi biệt thự.
"Tối hôm qua anh không ngủ cả đêm, thức suốt cho đến bây giờ?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Đúng vậy, tối hôm qua thành phố Nam Quảng đã xảy ta mấy chục lần chiến đấu có lớn có nhỏ, anh vẫn luôn sắp xếp lực lượng, bảo vệ thành phố Nam Quảng." Lê Uy Long nói.
"Vậy chắc chắn là anh rất mệt mỏi rồi, mau đến phòng em nghỉ ngơi một lát đi!" Chu Nhược Mai cũng cảm thấy vừa nãy nhất định là Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan đang bàn bạc chuyện chiến trận trong phòng khách, cũng không trách anh nữa.
Cô cảm thấy, bản thân mình thân là vợ của hổ soái, nhất định phải có phong thái của vợ hổ soái. Nếu nhìn thấy Lê Uy Long ở bên cạnh một nữ thuộc hạ mà đã ghen, vậy khó tránh khỏi quá mức hẹp hòi.
Bây giờ việc mình phải làm chính là quan tâm Lê Uy Long, làm một người nội trợ hiền hậu.
"Tại sao phải đến phòng em nghỉ ngơi?" Lê Uy Long vô cùng nghi ngờ không hiểu ra sao hỏi.
"Vì em đã làm ấm giường xong rồi, chăn của em cũng đã được sưởi ấm rồi!" Chu Nhược Mai nói.
"Được rồi, vậy anh đi vào trong ngủ một lát." Lê Uy Long nghĩ đến tối nay còn phải quyết chiến với Arnold, cũng muốn tranh thủ bây giờ có thời gian, nghỉ ngơi thật cẩn thận.
Trước khi cao thủ quyết đấu, nhất định phải nuôi dưỡng bảo trì tinh thần và thể lực, mới càng có khả năng chiến đấu đối thủ hơn nữa. Nếu không, kéo theo cơ thể mệt mỏi, còn giành thắng lợi làm sao được nữa?
Vì vậy, Lê Uy Long đứng dậy, đi vào phòng của Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai cũng mặt đỏ tim đập đi sát theo sau, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.