"Hy vọng trận chiến này có thể kết thúc càng sớm càng tốt, tốt nhất là đừng gây thêm bất kỳ thương vong nào nữa."Chu Nhược Mai nói.
"Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chỉ cần chị không xảy ra chuyện gì, Hộ soái bèn có thể thẳng tay quét sạch kẻ thù đến xâm lược nước ta rồi." Hà Ngọc Vinh nói.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Bình Loan khóc đến thương tâm như vậy, thì không nói thêm gì với Hà Ngọc Vinnh nữa mà đi thẳng về phía Bình Loan.
“Đội trưởng Bình, người đã chết cũng không thể sống lại, xin cô hãy nén bi thương.”Chu Nhược Mai an ủi.
"Trong nhà bọn họ đều có bố mẹ, có vợ con, tôi sao có thể không buồn cho được? Cha mẹ, vợ và con cái của họ so với tôi sẽ chỉ có đau lòng hơn chứ không có kém." Bình Loan nói.
"Trong chiến tranh, người phải chịu khổ luôn là lê dân bách tích (nhân dân). Chỉ cần một trận chiến tranh, bao nhiêu cha mẹ mất con, bao nhiêu đứa con mất cha mẹ, bao nhiêu người vợ mất chồng."Chu Nhược Mai xúc động nói.
“Vì vậy mới nói, hòa bình quan trọng đến mức nào.” Bình Loan nói.
Chu Nhược Mai tiếp lời cô ấy: "Chúng ta yêu hòa bình, nhưng luôn có những kẻ muốn phát động chiến tranh đi xâm lược. Khi chiến tranh xảy ra, chúng ta chỉ có thể dùng chiến tranh để chống lại chiến tranh, chỉ có như vậy, chúng ta mới có được hoà bình".
"Trận chiến này đều là do tôi dẫn đầu những người trong cục công an thành phố xông vào khu vực tập trận của kẻ thù để giải cứu những người phụ nữ bị bắt cóc mà tạo ra. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi chính là ngòi nổ gây ra cuộc chiến này." Bình Loan cảm thấy vô cùng tự trách.
"Cô không sai, cô có nhiệm vụ phải cứu những phụ nữ bị bắt cóc. Cho dù hôm nay cô không xông vào khu vực tập trận của đối phương, thì đối phương cũng sẽ tìm cớ khác để gây chiến. Vì vậy cô không cần phải tự trách mình."Chu Nhược Mai nói.
“Bất kể có nói thế nào thì bọn họ cũng vì trận chiến này mà chết, tôi rất đau xót, cũng không có cách nào để đối diện với người nhà của bọn họ.” Bình Loan đáp.
"Bọn họ bởi vì cứu tôi mới chết, tôi cũng rất buồn. Có điều, trong trận chiến này, chúng ta đã tiêu diệt được nhiều đặc công của bên địch, còn một mẻ bắt gọn được toàn bộ đặc công còn lại của bọn chúng, chúng ta có công giết địch, là anh hùng của đất nước, Long quốc sẽ không bạc đãi người nhà của bọn họ đâu."Chu Nhược Mai nói.
Trong khiChu Nhược Mai an ủi Bình Loan, thì Hà Ngọc Vinh cũng đang gọi cho Lê Uy Long để báo cáo về tình hình trận chiến cho anh biết.
"Hộ soái, trận chiến trên núi núi Tinh Nguyệt đã kết thúc, chúng tôi đã tóm gọn toàn bộ đặc công của kẻ thù rồi." Hà Ngọc Vinh nói.
"Được!Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vẫn ổn chứ?" Lê Uy Long hỏi.
“Hộ soái phu nhân và cô Nguyễn đều bình an vô sự.” Hà Ngọc Vinh đáp.
“Còn thương vong của bên chúng ta thì sao?” Lê Uy Long hỏi tiếp.
"Bị thương vong nhiều nhất là người của cục công an thành phố, vậy nên hiện tại Bình Loan đang khóc rất đau lòng. Còn Hộ soái phu nhân đang an ủi, động viên cô ấy." Hà Ngọc Vinh nói.
"Cục công an thành phố của Bình Loan đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc chiến này. Sau khi kẻ thù xâm lược thành phố Nam Giang, Bình Loan đã lãnh đạo hội hộ pháp tham gia bảo vệ thành phố Nam Giang, quyết chiến đến cùng với địch. Đợi sau khi kết thúc cuộc chiến này, tôi nhất định sẽ tuyên dương toàn bộ cục công an thành phố. Đối với những đồng chí công an đã hy sinh trong trận chiến, này tôi nhất định tận lực bồi thường cho người nhà của họ! ”Lê Uy Long nói.
"Vâng. Núi Tinh Nguyệt hiện tại đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi, tôi muốn trở lại chiến trường giết địch." Hà Ngọc Vinh nói.
"Cô không cần phải quay lại đây nữa đâu, bên chúng ta đã hoàn toàn đè bẹp kẻ thù rồi, các cô đến cũng chả có việc gì để làm. Cô cứ dẫn quân ở lại núi Tinh Nguyệt đề phòng kẻ địch lại phái người đến bắt vợ tôi. ”Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, cũng chỉ có thể tuân lệnh.
Sau khi Lê Uy Long biếtChu Nhược Mai đã an toàn, anh ra lệnh cho binh lính tiếp tục tấn công ác liệt.
Nếu không phải có Trương Minh Nguyệt đang nằm vùng ở bên trong nhà họ Phan, thì Lê Uy Long đã trực tiếp dùng hoả tiễn tiêu diệt toàn bộ bộ đội sở thuộc của chiến thần vô địch Taylor rồi.
Thế nhưng, vì Trương Minh Nguyệt đang nằm vùng trong nhà họ Phan, vậy nên anh không thể làm như vậy được. Cho dù trong đó chỉ có một người của bên phe mình, anh cũng không thể không quan tâm đến sự sống hay cái chết của cô ta được.
Bên trong nhà họ Phan.
“Trung Tướng, Lê Uy Long đã phát động một cuộc tấn công dữ dội. Tình thế hiện tại vô cùng bấp bênh, chúng ta sắp không thể cầm cự được nữa rồi!” Một tướng địch vừa chạy vào lo lắng báo cáo.
"Mau liên hệ với đặc công của chúng ta. Đã trôi qua lâu như vậy rồi, anh ta rốt cuộc bắt đượcChu Nhược Mai chưa?" Taylor cũng rất lo lắng khi nghe thấy tiếng súng cách mình càng ngày càng gần.
“Vâng!” Các nhân viên tình báo xung quanh anh ta ngay lập tức bắt đầu liên lạc với Carter, thủ lĩnh tổ đặc công của nước Cự Hùng.
Thế nhưng bên Carter lại không có bất kì phản hồi nào.
Sau đó, các nhân viên tình báo liên tục liên lạc với các đặc công khác, nhưng cũng không có phản hồi nào cả!
“Báo cáo Trung Tướng, không liên lạc được với đặc công bên chúng ta!” Nhân viên tình báo lập tức báo cáo lại tình hình cho Taylor.
“Tại sao lại không thể liên lạc được?” Taylor giận dữ hỏi.
"Có thể họ đang chiến đấu nên không trả lời được.” Nhân viên tình báo nói.
"Năm trăm người bọn họ đối phó với năm mươi tên nhân viên bảo vệ, vậy mà lâu như vậy vẫn chưa thấy kết quả, năng lực chiến đấu đã kém đến vậy rồi sao! Đợi được đến lúc bọn họ bắt đượcChu Nhược Mai, thì tất cả chúng ta đã bị xóa sổ từ lâu rồi! Mau liên lạc lại ngay!" Taylor bắt đầu nổi trận lôi đình ra lệnh.
“Vâng!” Các nhân viên tình báo chỉ có thể liên lạc với từng người một.
Kết quả là vẫn không thể liên lạc được với bất kỳ ai trong số bọn họ cả!
“Báo cáo Trung Tướng, không liên lạc được với đặc công nào của bên ta!” Nhân viên tình báo lại lập tức báo cáo lại tình hình cho Taylor.
Sau khi Taylor nghe thấy báo cáo, trong lòng đột nhiên trào lên một dự cảm không lành. Theo lí mà nói, nhiều đặc công như vậy đối phó với 50 tên nhân viên bảo vệ thì đánh nhẽ phải sớm có kết quả rồi mới đúng, vậy mà hiện tại lại không thể liên lạc được với một người nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?