Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Vinh ở ngoài cửa nghe cuộc đối thoại giữa Lê Uy Long và Chu Dư Dân, không cần chứng kiến tận mắt, cũng có thể biết được tình huống bên trong.
Nghĩ đến những gì đang xảy ra với Lê Uy Long và Chu Dư Dân, Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Vinh đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Đối mặt với tình huống này, Hà Ngọc Vinh xấu hổ, thậm chí không dám quấy rầy nữa.
Nhỡ đâu, vào thời điểm quan trọng này, cô ấy đột nhiên gọi anh, chỉ sợ hai người có chuyện gì, vậy thì xong đời cô ấy rồi.
Chiến thần mạnh nhất của Long quốc, nếu như bị dọa đến ngây người, vậy thì tội của cô ấy quả là không thể gánh vác được.
“Anh cố tìm một chút, kỹ hơn chút nữa, nhất định sẽ thấy cửa ra, nhất định sẽ thành công.” Lúc này trong phòng vang lên giọng nói khích lệ Lê Uy Long của Chu Dư Dân.
“Được rồi, vậy anh tiếp tục tìm kiếm.” Lê Uy Long nói.
Lê Uy Long bây giờ đang hoàn toàn chìm đắm trong việc nghiên cứu vấn đề này với Chu Dư Dân, vì vậy ngay cả một chiến thần như anh cũng không nhận ra rằng Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Vinh đã đến bên ngoài cửa phòng.
Đúng lúc này, di động của Hà Ngọc Vinh lại đột nhiên vang lên!
Hà Ngọc Vinh, người đang mơ hồ về cảnh của Lê Uy Long và Chu Dư Dân, giật mình thon thót vì tiếng chuông điện thoại.
Cô ấy muốn cúp điện thoại, nhưng đã quá muộn!
Còn Lê Uy Long và Chu Dư Dân, đang cùng nhau khám phá thứ gì đó trong phòng tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bên ngoài phòng, họ sợ đến mức không dám cử động.
Chu Dư Dân càng thêm xấu hổ, sau khi nghe những gì cô và Lê Uy Long vừa nói, người bên ngoài nhất định sẽ biết mình đang làm gì với Lê Uy Long.
Ngay lập tức Chu Dư Dân nghĩ rằng Nguyễn Tú Hằng đang nghe trộm bên ngoài. Bởi vì chỉ có Nguyễn Tú Hằng mới có thể làm được chuyện như vậy!
“Ai đang ở bên ngoài đó?” Lê Uy Long tức giận hỏi.
Vì ngoài cửa có tiếng chuông điện thoại di động, có nghĩa là có người đang nghe trộm ngoài cửa!
Có người dám nghe lén bên ngoài, thật to gan!
Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Vinh nghe thấy giọng nói tức giận của Lê Uy Long, đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Hai người nhìn nhau không biết phải làm gì.
Lúc này, điện thoại di động của Hà Ngọc Vinh vẫn đang đổ chuông.
Cô ấy đối với người gọi điện thoại đến lúc này thật sự không còn gì để nói, rốt cục ai đang gọi điện thoại tới vậy? sớm không gọi, muộn không gọi lại gọi đúng cái lúc này, chắc chắn hai người đã bị Lê Uy Long phát hiện rồi!
Cô ấy nhìn xuống thấy người gọi thực sự là Trần Kiệt, hộ soái Trấn Nam!
Nhìn thấy cuộc gọi từ hộ soái Trấn Nam, Hà Ngọc Vinh đột nhiên bất lực. cô ấy nào dám tức giận với hộ soái Trấn Nam chứ?
Trần Kiệt tức giận vì bị Hà Ngọc Vinh đột ngột cúp máy, lập tức gọi lại.
Hà Ngọc Vinh lúc này rất xấu hổ, cô ấy có nên trả lời cuộc gọi của Trần Kiệt không?
Nếu trả lời điện thoại, Lê Uy Long sẽ ngay lập tức biết rằng cô ấy đang nghe trộm ở ngoài cửa!
“Rốt cục là ai đang ở ngoài lén lén lút lút đó?” Lê Uy Long giận dữ hỏi, tuyệt nhiên không có ai trả lời.
Hà Ngọc Vinh sợ hãi khi cảm giác được sự tức giận đến cực hạn của Lê Uy Long.
Cô ấy tuy rằng không sợ trời đất, thậm chí hộ soái Trấn Nam cũng chẳng là gì. Đối mặt với những câu hỏi của Lê Uy Long, cô ấy lại không dám trả lời.
“Hộ...hộ soái, là tôi. Tôi là Hà Ngọc Vinh.” Hà Ngọc Vinh run rẩy nói.
Chu Dư Dân vô cùng ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Hà Ngọc Vinh, không ngờ đó là Hà Ngọc Vinh, còn tưởng rằng là Nguyễn Tú Hằng đang nghe trộm cơ!
Chính vì Nguyễn Tú Hằng không nói gì, Chu Dư Dân không biết rằng Nguyễn Tú Hằng thực sự đang ở bên ngoài, nghe trộm cùng với Hà Ngọc Vinh.
“Hà Ngọc Vinh, cô thật to gan! Còn dám chạy vào đây?” Lê Uy Long vô cùng tức giận khi biết được người đang ở bên ngoài là Hà Ngọc Vinh.
Cô nhóc này thật sự là càng ngày càng ngang ngược rồi!
“Không...không phải như anh nghĩ đâu. Cho tôi cả trăm lá gan, tôi cũng không dán cản đường hộ soái!” Hà Ngọc Vinh giải thích.
“Vậy cô lén lút đứng ngoài để làm gì?” Lê Uy Long lại hỏi.
“Là bởi vì hộ soái Trấn Nam muốn tôi vào nhà tìm anh.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Anh ta không trực tiếp gọi cho tôi được sao? Sao lại phải yêu cầu cô vào tìm tôi?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh ấy nói đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh không hề bắt máy, vì vậy anh ấy đã gọi cho tôi và yêu cầu tôi vào nhà tìm anh.” Hà Ngọc Vinh nói.
Lúc đó Lê Uy Long mới nhớ ra rằng vừa rồi điện thoại di động của anh quả thực đổ chuông không ngừng, nhưng anh không ngờ Trần Kiệt lại gọi đến!
Bây giờ suy nghĩ muốn giết chết Trần Kiệt của Lê Uy Long cũng đã có!
Tại sao cứ đến thời khắc quan trọng, luôn có người đến làm phiền vậy chứ? Chẳng nhẽ đợi một tiếng nữa gọi điện thoại lại không được hay sao?
“Anh ta gọi cho tôi, rốt cục có chuyện gì vậy?” Lê Uy Long nói dứt khoát. Tại thời khắc quan trọng này, Trần Kiệt gọi điện làm gián đoạn! Chuyện này làm sao có thể khiến anh không tức giận cho được?
“Hộ soái Trấn Nam nói rằng có việc rất quan trọng, tôi muốn nói chuyện với anh.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Chuyện quan trọng?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh ấy nói đó là bí mật, không nói với tôi.” Hà Ngọc Vinh nói.
Lúc này, điện thoại di động của Hà Ngọc Vinh vẫn đang đổ chuông, cô liền hỏi: “Hộ Soái, anh rốt cục có muốn trả lời cuộc gọi của hộ soái Trấn Nam không? Anh ấy đang gọi.”
Lê Uy Long và Chu Dư Dân vẫn ở tư thế ban đầu, cả hai đều ở trong phòng tắm không mặc gì, sao có thể cứ như vậy mà ra ngoài được?
“Cô giúp tôi nghe máy, nói với Trần Kiệt, đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại.” Lê Uy Long bây giờ không tiện ra ngoài để nghe điện thoại, vì vậy Hà Ngọc Vinh phải trả lời thay anh.
“Lát nữa, là bao lâu?” Hà Ngọc Vinh không biết ý nói Lê Uy Long vừa rồi là bao lâu là bao nhiêu phút hay một tiếng.
Rốt cuộc, một chiến thần như Lê Uy Long về khoản đó chắc chắn cũng lợi hại như vậy chứ? Một tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong, không hẳn là không thể!