“Tôi vẫn cần tìm người, là mẹ vợ tôi” Lê Uy Long nói.
Mẹ vợ của Hoài Soái, không có lẽ là Tô Lệ Bình sao? Lẽ nào Tô Lệ Bình đang chạy trốn sao?”Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Các cô vẫn chưa biết, Tô Lệ Bình không phải là mẹ ruột của vợ tôi. Tôi cần các cô giúp tôi tìm thấy người mẹ ruột của vợ tôi, Giang Mộng Vận.” Lê Uy Long nói đến.
“Giang Mộng Vận? Giang Mộng Vận rốt cục là ai?” Trương Minh Nguyệt trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này.
“Tôi chẳng phải vừa nói sao, Giang Mộng Vận, mẹ ruột của vợ tôi!” Lê Uy Long toát mồ hôi.
“Tôi biết là mẹ ruột của vợ anh, nhưng thông tin về mẹ vợ của anh một chút tôi cũng không biết, như thế thì tra làm sao được.” Trương Minh Nguyệt nói
“Mẹ vợ tôi giống mẹ tôi đều là xuất thân bần hàn, bà ấy sau khi hạ sinh vợ tôi, thì bị đuổi khỏi nhà họ Chu. Tôi cũng chỉ biết có vậy, nếu như tôi biết nhiều hơn tôi đã tự mình đi tìm, còn nhờ đến các cô tìm làm gì, các cô bất luận thế nào cũng phải tìm cho bằng được mẹ vợ của tôi!” Lê Uy Long ra lệnh.
“Được, thuộc hạ nhất định dồn hết sức lực!” Trương Minh Nguyệt ngay lập tức nhận lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Lê Uy Long rất phấn khích, và ngủ một giấc thật ngon.
Chu Nhược Mai biết được ba ngày sau Chu Phi Dương bị hành hình, trong long cô rất hỗn loạn, rất hỗn loạn.
Cô không biết phải làm sao, cô muốn nói với nhà họ Chu, lại không dám, sợ bọn họ tổn thương.
Cứ coi như là nói với bọn họ, thì bọn họ cũng không cứu nổi Chu Phi Dương. Không nói với bọn thì trong lòng bất an.
Nguyễn Tú Hằng ở ngoài biệt thự đi lòng vòng một vòng, có lẽ Lê Uy Long vàChu Nhược Mai đã làm xong việc rồi, vừa hay về đến biệt thự.
Bởi vì cô ấy vẫn phải số chữ phải viết, còn phải viết tiểu thuyết, không thể đi lang thang quá lâu.
Đúng lúc Nguyễn Tú Hằng vào đến trong biệt thự, nhìn thấy tinh thầnChu Nhược Mai không ổn ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha, lại hỏi đến: “Nhược Mai, cậu sao thế, có phải Lê Uy Long bắt nạt cậu không?”
“Không…không có. Lê Uy Long nào dám ức hiếp tớ chứ?”Chu Nhược Mai đáp lại: “Tú Hằng, tớ có tâm sự, không biết phải nói với ai.”Chu Nhược Mai nói.
“Có tâm sự gì, cậu kể với tớ đi, chúng ta là bạn thân không có chuyện gì là không thể nói với nhau. Có phải người đàn ông sắt thép Lê Uy Long lại làm cậu giận đúng không?” Tú Hằng hỏi cô .
“Không, không phải vì việc đó.”Chu Nhược Mai nhanh chóng phủ nhận việc đó.
“Vậy ý của cậu là Lê Uy Long đã cùng cậu làm rồi sao?” Nguyễn Tú Hằng lại tò mò hỏi cô.
“Cũng không phải, cậu đừng hỏi những việc thế này có được không,bây giờ tớ đang cảm thấy rất phiền não.”Chu Nhược Mai đáp
“Được rồi, vậy cậu có chuyện gì thế, cậu mau nói đi” Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy bộ dạng buồn bã củaChu Nhược Mai , thì cũng không muốn đùa cô nữa, nghiêm túc hỏi cô.
“Em họ tớ Chu Phi Dương vì phản quốc theo địch, ba ngày sau sẽ bị Lê Uy Long hành hình rồi, tôi không biết nên phải làm sao. Cậu nói xem tớ nên làm thế nào?”Chu Nhược Mai nói.
“Cái gì, Lê Uy Long đột nhiên muốn hành hình Chu Phi Dương sao?” Nguyễn Tú Hằng ngạc nhiên
“Đúng thế, anh rể hành hình em vợ, tớ bị kẹt ở giữa quá khó xử.”Chu Nhược Mai nói.
“Đúng vậy, Lê Uy Long đã thu thập đủ chứng cứ nó phản quốc trong tay rồi, anh ấy làm rất nhiều vụ bán nước cầu vinh như này.”Chu Nhược Mai nói.
“Nếu như Chu Phi Dương thật sự bán nước cầu vinh, đừng nói là anh rể hành hình em vợ, kể cả là bố hành hình con thì cũng không phải chưa có chuyện như vậy xảy ra.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Nhưng mà tôi không biết phải ăn nói thế nào với nhà họ Chu”Chu Nhược Mai nói
“Sự việc này còn phải nói thế nào nữa? Đây đâu phải lỗi do cậu, là do Chu Phi Dương tự gây tội thì phải chịu tội. nếu nhà họ Chu gọi điện đến hỏi thì cậu cứ nói sự thật là được.” Nguyễn Tú Hằng nói
“Tôi sợ chú hai thím hai tớ, còn có bà nội tớ chịu không nổi kết quả này.”Chu Nhược Mai nói.
“Tóm lại là sớm muộn gì bọn họ cũng biết kết quả như này, không chịu đựng nổi thì cũng phả chịu đựng. cậu đừng vì chuyện này mà xoắn hết lên, cậu nên nghĩ đến những chuyện vui vẻ.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Nghĩ chuyện vui gì?”Chu Nhược Mai hỏi
“Mẹ đẻ của Lê Uy Long không phải vẫn sống trên đời này sao, cậu nên nghĩ về những chuyện vui này.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Được, nghĩ đến chuyện này tớ cũng rất vui. Lê Uy Long những năm nay cũng đã rất lẻ loi hiu quạnh, nếu như thật sự tìm thấy mẹ anh ấy, chắc anh ấy vô cùng vui mừng.”Chu Nhược Mai nói.
“Đúng thế, tớ có thể nhìn ra được, Lê Uy Long là một người con rất có hiếu. Nếu như tìm thấy mẹ anh ấy nhất định anh ấy sẽ báo hiếu hết mực.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Lê Uy Long cũng vừa đáp ứng với tớ, anh ấy sẽ giúp tớ tìm mẹ ruột.”Chu Nhược Mai nói.
“Như vậy thì quá tốt rồi, nếu như mẹ cậu và mẹ Lê Uy Long đều tìm thấy rồi đó chính là niềm vui lớn nhất rồi.” Nguyễn Tú Hằng nói.
Khách sạn Thiên Long.
Trương Minh Nguyệt đứng ở trên bục của khách sạn Thiên Long phòng bị, đột nhiên nhìn thấy trên tầng cao xa xa có một tia sáng lạnh lùng.
Cô ta chăm chú nhìn một cái, và nhìn thấy một tên súng bắn tỉa đang phục kích trên sân thượng.
“Có kẻ địch bắn tỉa ở tòa nhà đối diện,nhanh bảo vệ Long chủ.”Trương Minh Nguyệt hô to.
Các nhân viên bí mật của nhóm đặc công, mỗi người đều đeo tai nghe, đều nghe thấy tiếng hét của Trương Minh Nguyệt.
Biết được kẻ địch bắn tỉa ở bên toàn nhà đối diện, người của đội đặc công có người chạy về hướng phòng của Long chủ, có người bắt đầu tìm vị trí của tên súng bắn tỉa.