Long Vương Dị Giới

Chương 43: Hắc Minh




Ngay thời điểm máu đổ lửa cháy khắp mặt đất, long giới tuyên bố phá huỷ hiệp ước hoà bình giữa các tộc, nhân loại vừa trải qua cuộc chiến với man tộc Tu La, người chết vô số kể, trẻ em và phụ nữ trở thành nô lệ, thì long tộc lại muốn phát động chiến tranh đồ sát các tộc còn lại, thống nhất đại lục.

Nhân loại đứng trước bờ vực diệt vong, là “thức ăn” của long nhân, bọn chúng còn cho xây những trại “nuôi nhốt” con người tại các quốc gia long giới, mặt đất lúc này xem như vô chủ, tạo điều kiện sinh sôi và phát triển cho đám thú nhân sống trong rừng sâu.

Lăng Quang sau khi tỉnh dậy, mặc dù vết thương vẫn còn âm ỉ, tay chân như đứt lìa khỏi cơ thể, bản thân vừa vượt qua cơn thập tử nhất sinh liền cảm thấy trân trọng cuộc sống hiện tại vì ông còn chưa được gặp Lăn Thiên cơ mà… Gượng sức ngồi dậy, dựa vào tưởng thở dốc, Lăng Kiệt cùng Tư Mỹ nhìn ông xót xa mà không biết nên nói câu nào cho đúng với tình cảnh bây giờ.

“Chỉ còn thiếu Lăng Thiên nữa thôi, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ thôi.” – Giọng nói thều thào của Lăng Quang, đủ để cho ba người có thể nghe. Con trai cả nắm lấy tay ông, gương mặt đanh lại, nghiêm túc đáp: “Tiểu Thiên nhất định sẽ trở về thôi, thằng bé sẽ cứu chúng ta ra khỏi đây.”

“Hai con có nghe ngóng được gì bên ngoài không?”

“Bệ hạ, con nghe đám lính canh nói hiệp ước hoà bình bị xoá bỏ rồi, đại lục đang gặp loạn.” – Tư Mỹ mau mắn trả lời.

Lăng Quang không nói lời nào, mắt nhằm nghiền, cơ thể bị thương nặng khó cử động nhưng vẫn toát ra khí chất của một vị vương giả, Lăng Kiệt như nôn nóng thứ gì đó, không kiềm được, hỏi:

“Phụ vương, người mau nói cho bọn con biết đi, kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia là ai vậy?”

“Hắn tên Hắc Minh. Là con rồng mạnh nhất từ thuở sơ khai, cũng là vị vua đầu tiên của long giới, tội ác của hắn chất cao như núi, cũng là kẻ chỉ có duy nhất một lần thất bại, đẩy hắn xuống biển sâu phong ấn suốt vạn năm qua, là mối nguy hại không được phép tỉnh giấc, nhưng không ngờ…”

“Tại sao sự tồn tại của hắn… lại không được ghi chép trong sách cổ?”

“Hả? Giờ là lúc nào rồi mà anh còn hỏi câu đó! Bệ hạ, người có thể đánh bại được hắn còn sống không? Người đó hiện tại đang ở đâu?” – Gạt tay Lăng Kiệt, Tư Mỹ ngồi gần Lăng Quang, sốt ruột hỏi.

“Khụ khụ… Người đánh bại được Hắc Minh tên là Quang Minh, ban đầu đó là hai tính cách sống trong một cơ thể, sau đó bị tách ra, trong trận chiến cuối cùng, Quang Minh dùng hết long lực để xé nát long hồn Hắc Minh ra thành nhiều phần, và đem thân thể của hắn phong ấn dưới biển sâu. Vạn năm sau, không ngờ Khang Du lại tìm được những mảnh linh hồn kia để hắn tỉnh dậy lần nữa…”

“Nói như vậy…” – Tư Mỹ nuốt nước bọt, tay đổ mồ hôi ướt sũng, nắm chặt lấy tay chồng mình “Nói như vậy là không ai có thể đánh bại được… tên đó rồi? Chúng ta sẽ bị hắn giết chết mất…”

Trong căn phòng giam ẩm thấp kiên cố, chỉ còn lại tiếng thút thít nức nở của Tư Mỹ, cô ôm Lăng Kiệt khóc, nước mắt thấm ướt áo của anh, cả đại lục lúc này đang đối mặt với đại kẻ thù cực kì hung ác trong lịch sử!

Tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng bước chân vội vã của cung nữ trong cung điện xa hoa, gió thổi những cánh hoa đào bay khắp nơi, đông quốc vừa trải qua một trận chiến khốc liệt bây giờ lại như một chốn bồng lai tiên cảnh, những loại hoa, quả của mùa xuân lại nở rộ trái mùa, như có một phép màu nào đó làm cho thời gian nơi đây nhanh chóng từ mùa hè oi bức đến mùa xuân ấm áp, nhưng trái ngược với không khí đầu năm thì người dân nơi đây nhà nhà đều treo màu trắng của sự tang thương, mẹ già khóc thương con ra trận không ngày trở về, vợ mất chồng, con mất cha, đây đều là những hậu quả để lại của cuộc chiến vừa qua, những xác chết của binh lính đều được thiêu trước những con phố, nhằm thị uy quyền lực của vị vua hiện tại, nô lệ nhân loại được đưa đến ngày một nhiều, công việc của bọn họ là làm những công việc nặng nhọc, thấp hèn, số còn lại là “thức ăn” cho quý tộc long nhân.

Hôm nay, là ngày lễ mừng sự lên ngôi của tân vương, Hắc Minh. Gom bốn quốc gia ở long giới lại thành một, thay đổi bộ luật mới, tru di cửu tộc các vị quan đại thần trong triều, các quy tắc trong cung cũng được bãi bỏ, giết sạch gia đình hay cá nhân nào có ý định chống đối, mở ra giai đoạn cai trị bằng máu khắp đại lục, Tu La hoãn chiến, lui binh, trở về nước, nhân thú làm chủ mặt đất nay lại trở thành “tay sai” cho long nhân. Người dân đông quốc ngày càng giảm, bọn họ là kẻ không nhà, không có chỗ đứng trong vương quốc mới, nhưng kì lạ, họ không thù hận vị tân vương đã gây ra tình cảnh này, người bọn họ thù hận chính là Lăng Quang, trách ông không bảo vệ được quốc gia, trách Lăng gia không thể cứu bọn họ ra khỏi địa ngục này.

“Ta thấy rất hài lòng buổi lễ hôm nay, các ngươi làm tốt lắm.”

Người ngồi trên ngai vàng, ngay cả long bào cũng không thèm mặc, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần làm từ lông thú, đính trên đó những loại đá quý trang trí, hai chân gác lên lưng một nô lệ đang quỳ, lưng tựa vào ghế vàng ròng, tâm tình thoải mái.

“Cảm ơn bệ hạ đã quá khen, đây chỉ là việc hạ thần nên làm thôi.” – Khang Du đứng bên dưới cung kính đáp lại, đứng bên cạnh ông là Lưu Lâm và Minh Sơn.

“Từ giờ trở đi, ngươi, Khang Du có quyền điều động binh lực và sát phạt bất cứ đâu tại đại lục. Còn Minh Sơn là người cai quản mặt đất, quản lý đám nô lệ kia, Lưu Lâm xây dựng binh mã, vũ khí. Tuy đám man tộc kia đã rút lui, nhưng Kim sí điểu thì lại không có hồi đáp gì, ta không muốn bọn chúng đứng ngang hàng với long giới chúng ta.”

“Chúng thần tuân mệnh!”

“BÁO!!!”

Một tên lính canh vội vã bước vào, không dám đứng ngang hàng với tam vương, cách xa một khoảng, bẩm báo:

“Thưa bệ hạ, chúng thần đã đưa xác của nhị hoàng tử…”

Chưa kịp dứt lời, bị ánh mắt mang theo luồng sát khí dữ dội làm cho tên lính canh văng ra cửa, tiếng gầm gừ từ trong miệng Hắc Minh phát ra, nô lệ dưới chân hắn run lẩy bẩy, tam vương cũng không dám ngẩng đầu.

“Nhị hoàng tử? Ở đây còn có nhị hoàng tử nào sao?”

Tên lính canh phun ra ngụm máu, nhưng không dám chậm trễ, quỳ rạp trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, dập đầu sợ hãi: “Hạ thần biết sai rồi, xin bệ hạ tha tội, là… là đưa xác của tên phản đồ Lăng Thiên về lại long giới rồi.”