Lốp Xe Dự Phòng OOC Mất Rồi

Chương 55: Bạn Trai Cũ Ooc Rồi (9)




Editor: Diệp Hạ

Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Dật Hành đi rồi.

Nguyễn Miên dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng bếp, Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn im lặng đối diện nhau.

Không gian yên tĩnh.

Trong phòng không có TV, thiết kế lấy màu xám làm chủ đạo cũng giống như Lâm Viễn Ngạn vậy, nhìn lâu sẽ có cảm giác như bị kéo vào trong bóng tối.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, tôi hiểu tại sao thiểu năng trí tuệ nhỏ Nguyễn Miên này lại là vai chính thụ rồi."

Hệ thống: "Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra điểm sáng của cậu ta rồi?"

Trình Mộc Quân: "Nếu không đủ ngu, gặp người như Lâm Viễn Ngạn thì đã cong chân chạy mất từ lâu rồi."

"......"

Loảng xoảng ——

"A!"

Tiếng chén bát bị rơi vỡ vang lên lần thứ năm, Trình Mộc Quân không nhúc nhích.

Hắn xác định vị trí của mình vô cùng rõ ràng, là khách, tuyệt đối không giúp đỡ.

Nhưng nếu cứ như vậy nữa, phỏng chừng chén bát hôm nay không cần rửa, cứ quẳng thẳng vào thùng rác luôn là được.

Trình Mộc Quân tiếp tục trò chuyện với hệ thống: "Chuyện này là sao, tôi thấy nãy Nguyễn Miên nấu cơm vẫn khá tốt mà, cũng không làm rơi nồi, sao giờ tới lúc rửa chén cứ làm bể hoài thế?"

Hệ thống im lặng vứt kịch bản ra: "Cốt truyện yêu cầu, cậu xem đoạn này đi."

【Nguyễn Miên vô tình làm rơi chén, Lâm Viễn Ngạn đi vào xem sao, vừa hay nhìn thấy Nguyễn Miên đang hoảng loạn thu dọn mảnh vỡ, bất cẩn làm đứt ngón tay, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng. Đại lão đau lòng vô cùng, giận dữ ra lệnh thay toàn bộ chén bát trong nhà thành đồ inox, đập, cứ việc đập!】

"......"

Trình Mộc Quân cảm thấy, mỗi một chữ trong kịch bản hắn đều hiểu hết, nhưng khi chúng đứng chung với nhau lại tạo thành lĩnh vực mà nhân loại bình thường không thể với tới.

Hắn đờ người hồi lâu mới khôi phục tinh thần: "Ôi.... Rốt cuộc cái bát vỡ này là Thần Khí gì, bén lắm à*? Cứ hễ nhặt bát vỡ là bị đứt tay, đây là quy tắc của thế giới sao?"

(*) 吹毛斷髮 (phồn thể) - cách thử độ sắc bén của dao: thổi một sợi tóc vào lưỡi dao, sợi tóc đứt làm hai, giống như thả quả cà chua trong mấy cái qc dao í =))

"Nếu vậy, lúc còn làm công chuyện ở nước ngoài, tôi nên hạ độc vào đáy chén, sau đó giả vờ làm rơi vỡ, rồi nhờ mục tiêu giúp nhặt mảnh vỡ lên, chất độc tiến vào máu, kế hoạch thành công!"

Hệ thống: ".... Đủ rồi đó, đây là thế giới ngọt sủng, không phải thế giới võ hiệp. Đứt tay là bởi vì da thịt Nguyễn Miên vô cùng trắng trẻo mịn màng, là một bé đáng yêu mềm như bông."

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, cậu nói điệp từ thấy ghê."

Hệ thống: "Đây là nguyên văn, không phải tui."

Trình Mộc Quân nhớ lại tư thế oai hùng của Nguyễn Miên khi nhào qua chiến đấu với chó hoang, cảm thấy hình như bé đáng yêu mềm như bông không đúng cho lắm.

Hắn đảo mắt qua phòng bếp, lại nhìn Lâm Viễn Ngạn đang thong dong uống trà, hỏi: "Không đi xem?"

Lâm Viễn Ngạn nói: "Cậu quan tâm lắm à?"

Trình Mộc Quân ngầm hiểu, nhanh chóng nhập diễn, "Đương nhiên, dù sao thì Lâm phu nhân cũng rất ưng đứa con dâu này, còn tôi, tôi cùng lắm cũng chỉ là một phế vật chiên trứng cũng làm cậu vừa ăn vừa nhổ vỏ."

Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Lâm Viễn Ngạn yên lặng siết chặt, sau một lát mới phun ra một câu: "Nói chuyện đàng hoàng."

Trình Mộc Quân nở một nụ cười, nói: "Tôi thật lòng đó, trở về từ nước ngoài, lại phát hiện bên cạnh cậu có một cậu vợ nhỏ, đương nhiên sẽ ghen."

Lời này có hơi trơ trẽn, suy cho cùng, lúc trước người chủ động bỏ đi là hắn, sau đó còn cắt đứt liên lạc biến mất tăm.

Trình Mộc Quân cho rằng Lâm Viễn Ngạn sẽ tức giận, sau đó xoay người vào phòng bếp đón nhận sự chữa lành của thiểu năng trí tuệ nhỏ.

Cốt truyện gì đó, có thể xảy ra bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, không chừng còn kiếm được tiến độ sửa chữa.

Nhưng mà, hắn không đợi được thứ gì cả.

Lâm Viễn Ngạn u ám nhìn hắn, sau một lúc lâu, y điều khiển xe lăn đi qua thang máy.

Nhà này có ba tầng, vì tiện để Lâm Viễn Ngạn đi lại nên vẫn có lắp thang máy.

Trình Mộc Quân vốn không định làm gì, lại nghe thấy tiếng chén bát bị vỡ truyền đến từ phòng bếp.

Ngay sau đó là tiếng chạy bộ lạch bạch, còn có cả tiếng nức nở.

Cái quái gì nữa!

Trình Mộc Quân vừa nghe đã hiểu, chắc là Nguyễn Miên muốn ra đây xin giúp đỡ. Tự nhiên sống lưng hắn phát lạnh, vội buông chén trà, đứng dậy đuổi theo Lâm Viễn Ngạn.

Lâm Viễn Ngạn cảm thấy xe lăn đột nhiên bị đẩy về phía trước, y quay đầu lại, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Trình Mộc Quân.

"Tôi đưa cậu lên, đã lâu chưa vào phòng cậu rồi." Một câu nói làm người ta phải suy nghĩ bậy bạ.

Lâm Viễn Ngạn im lặng quay đầu lại, môi mím càng chặt hơn, có vẻ tâm trạng đã trở nên tệ hơn. Chỉ là dù như vậy nhưng y cũng không phản đối.

Lúc Nguyễn Miên vọt tới phòng khách, vừa vặn bắt được bóng dáng hai người đi vào thang máy.

"Lâm tiên sinh, em em em lỡ làm vỡ hết chén rồi, em sẽ đền cho anh, xin lỗi xin lỗi."

Trả lời cậu là cửa thang máy đóng lại một cách vô tình.

***

Trình Mộc Quân đẩy Lâm Viễn Ngạn tới tầng ba.

Toàn bộ tầng ba và tầng một đều là phòng của Lâm Viễn Ngạn, bao gồm cả phòng sách và phòng khách. Tất nhiên cũng chỉ có một cái giường, kích cỡ khoảng 2,2 mét, ba người đàn ông thành niên ngủ cũng dư dả.

Trình Mộc Quân đưa người đến phòng, khi thấy Lâm Viễn Ngạn cầm quần áo chuẩn bị ngủ, hắn xoay người muốn đi, lại bị kéo tay lại.

"Ở lại."

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày nhìn Lâm Viễn Ngạn, sau đó đột nhiên bật cười: "Sao? Ăn bữa cơm hai triệu rưỡi nên cảm thấy mệt?"

Lâm Viễn Ngạn cười nhẹ, "Lầu hai chỉ có một phòng cho khách, hay là cậu muốn xuống ngủ với Nguyễn Miên?"

Trình Mộc Quân: "......" Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh.

Hắn không quấy nữa, an tĩnh ngồi xuống sô pha.

Hai người cũng ăn ý không nói đến chuyện đi khỏi nơi này, Trình Mộc Quân vì cốt truyện, còn Lâm Viễn Ngạn thì không biết vì cái gì.

Hai mươi phút sau, Lâm Viễn Ngạn ra khỏi phòng tắm, quần áo trên người đã đổi thành đồ ngủ bằng lụa sẫm màu, sau đó nói với Trình Mộc Quân: "Cậu có thể mặc bộ màu xám nhạt kia."

Trình Mộc Quân hơi khựng lại, thấy không vui lắm.

Đồ ngủ tơ lụa không tiện hành động, nếu lát nữa có cháy thật, hắn không thể bảo đảm rằng mình còn có thể tay không leo ra ngoài với bộ đồ đó.

Mà nhìn uy lực của thiểu năng trí tuệ nhỏ, hắn thật sự sợ cả ba người họ sẽ cùng ngủm trong đám cháy.

Lâm Viễn Ngạn biết hắn muốn từ chối, hỏi: "Sao vậy? Không vui?"

Sau một lúc lâu, y lại nở nụ cười: "Cậu yên tâm, tôi không định làm gì đâu, dù sao giá trăm hay triệu thì cũng quá thấp, nhỉ?"

Mặt Trình Mộc Quân tái nhợt, run giọng nói: "Sao cậu có thể sỉ nhục tôi như vậy, nếu không muốn nhìn thấy tôi thì để tôi đi!"

Lâm Viễn Ngạn nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói: "Hai triệu, thay bộ quần áo kia đi, không làm gì hết."

"......"

Trình Mộc Quân im lặng cầm quần áo vào phòng tắm.

Lúc bước ra, Lâm Viễn Ngạn đã dựa vào đầu giường đọc sách, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ để lại đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt.

Lâm Viễn Ngạn hợp với ban đêm hơn, ban ngày nhìn y luôn cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lúc này y lại như hoà mình vào bóng đêm, vẻ đẹp tăng đến cực hạn.

Trình Mộc Quân híp mắt nhìn một lát, sau đó nghe thấy Lâm Viễn Ngạn nói:

"Lại đây, ngủ."

Đây không phải là lần đầu tiên họ cùng chung chăn gối, thời niên thiếu với tình yêu nóng bỏng đã làm đủ cả, tất nhiên ngủ chung một giường chẳng là chuyện gì to tát.

Trình Mộc Quân đi qua, cầm lấy ly nước ở đầu giường theo thói quen, đang định uống thì nghe Lâm Viễn Ngạn nói:

"Đó là ly của tôi."

"Hôn cũng hôn rồi, tôi không ngại."

Lâm Viễn Ngạn dời mắt khỏi đống sách, nhìn hắn chằm chằm vài giây, tầm mắt dừng lại ở hai cánh môi ươn ướt, sau đó nói: "Tùy cậu."

Uống nước xong thì tắt đèn đi ngủ, là cái kiểu đắp chăn bông không nói chuyện.

Mặc dù trên giường có thêm một Trình Mộc Quân, nhưng Lâm Viễn Ngạn cũng không thấy không quen hay gì, tốc độ đi vào giấc ngủ rất nhanh, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn.

Trình Mộc Quân trợn tròn mắt nhìn trần nhà tối om một lát, không thấy chuyện gì xảy ra.

Không có hỏa hoạn, không có bất cứ động tĩnh nào. Dần dà hắn cũng bất giác ngủ thiếp đi.

Trình Mộc Quân bị khói làm sặc tỉnh, hắn vừa ho khan vừa bật dậy, mới mở mắt đã nhìn thấy làn khói mỏng bay trong phòng.

Trình Mộc Quân định xoay người đứng dậy, đèn đầu giường lại bỗng nhiên sáng lên, hắn giật mình, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Viễn Ngạn.

Thế mà Lâm Viễn Ngạn vẫn có thể bình tĩnh ngồi giữa một đống khói như vậy, thấy Trình Mộc Quân tỉnh lại còn mềm nhẹ hỏi:

"Sao lại không ngủ?"

Trình Mộc Quân: "......" Ngủ tiếp nữa sợ là sẽ an giấc ngàn thu mất.

Hắn xoay người muốn xuống giường, cổ tay lại bị kéo về.

Trình Mộc Quân cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện tay mình đang bị khoá chặt lại với tay Lâm Viễn Ngạn bởi một cái còng.

Hắn sửng sốt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu muốn làm gì?"

Lâm Viễn Ngạn nở nụ cười như một kẻ điên: "Điện thoại hết pin, không có ai tới cứu chúng ta, tôi sợ cậu chạy."

Trình Mộc Quân: "Bên ngoài có cháy, không chạy thì cậu muốn làm gì?"

Lâm Viễn Ngạn vẫn không lung lay, y kéo Trình Mộc Quân qua, đè hắn ở dưới thân.

Màu mắt của y không pha nâu giống người bình thường, mà là một màu đen thuần, lúc nhìn chằm chằm ai đó sẽ làm họ cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương cốt.

Trình Mộc Quân hơi giãy giụa, lại bị đè xuống thật mạnh.

Sức Lâm Viễn Ngạn đã mạnh từ nhỏ, sau khi chân có vấn đề, lực cánh tay tự nhiên càng lớn hơn. Nếu chỉ dựa vào sức lực mà không có kỹ xảo, ngay cả là Trình Mộc Quân cũng không thể tránh thoát.

"Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác đồng sinh cộng tử với cậu thôi." Lâm Viễn Ngạn sửa sang lại mái tóc của Trình Mộc Quân, ý cười cuối cùng cũng ngấm vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

Dáng vẻ rất sung sướng.

Khói trong phòng càng lúc càng dày, cảm giác nghẹt thở tăng lên cao.

Trình Mộc Quân thấy dường như Lâm Viễn Ngạn nghiêm túc thật, y thật sự muốn kéo mình cùng đi chết.

Đây là loại hành vi điên rồ gì vậy, hắn không muốn chết chút nào, chết rồi thì thế giới này toi mất!

Động tác phản kháng của hắn càng thêm kịch liệt. Trình Mộc Quân cắn răng, bất ngờ nâng đầu gối lên, đập vào nơi yếu ớt nhất của đàn ông.

Lâm Viễn Ngạn lại không tránh không né, bật cười thành tiếng: "Xì —— tôi lừa cậu thôi, đó là bánh tạo khói* tôi đặt ở hành lang, không có cháy. Vất vả lắm cậu mới chủ động đưa tới cửa, sao tôi có thể đi tìm chết dễ dàng vậy chứ."

Lửa giận trào dâng, Trình Mộc Quân trừng mắt nói: "Cậu phát điên cái gì! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Lâm Viễn Ngạn cúi đầu, thân mật cọ cọ trán hắn, "Lâm gia có mấy con sâu không an phận, chúng ta hợp tác dẫn nó ra."

Không gian yên ắng, khói trong phòng cũng dần tan đi.

Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, làm mặt sợ hãi: "Tôi có biết gì đâu, tôi chỉ muốn yên bình hưởng thụ cuộc sống, cậu quan tâm tôi như vậy, không phải nên che chắn bảo vệ tôi sao?"

"À."

Lâm Viễn Ngạn cười, đè ở trên người hắn không nhúc nhích, "Cậu không hỏi tôi phát hiện gián điệp bằng cách nào à? Ngây thơ ngốc nghếch như vậy không giống cậu."

Trình Mộc Quân cười ngại: "Gan tôi bé lắm, nếu không sao lúc trước lại bị dọa đến nỗi chạy ra nước ngoài chứ?"

Hắn vừa nói vừa niệm chú trong lòng, mau trở mặt mau trở mặt, mau trở mặt đi lên con đường ngọt sủng đi!! Hào môn tranh bá quá mệt mỏi, không thú vị!

Lâm Viễn Ngạn cọ cọ lên má hắn, cuối cùng gương mặt cũng có tí hồng hào, nhìn không còn như quỷ hút máu lạnh băng nữa. Y khẽ cắn vành tai Trình Mộc Quân, nói: "Cho cậu xem đồ tốt."

Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, cậu ta đang đùa giỡn tôi à?"

Hệ thống: "Đang tắt tiếng làm mờ, chớ quấy rầy."

Trình Mộc Quân ngơ ngác nhìn Lâm Viễn Ngạn đứng dậy lấy điện thoại ở tủ đầu giường.

Điện thoại sáng lên rõ ràng, hết pin chỗ nào, quả nhiên từ đầu tới đuôi đều là Lâm Viễn Ngạn chơi hắn.

Trình Mộc Quân giận dữ trợn mắt.

Lâm Viễn Ngạn lại khá vui vẻ, vừa xoa môi vừa ấn mở album ảnh.

Con ngươi Trình Mộc Quân co lại, đờ người nhìn bản thân trong ảnh.

Hắn phỉ nhổ trong lòng: "Hệ thống, người chụp ảnh này không đi làm paparazzi thì quả là đáng tiếc, có thể chụp cái cảnh đứng đắn thành ra không đứng đắn như thế."

Lúc này hệ thống đã thoát khỏi mosaic: "Cậu sắp lật xe rồi mà còn bình tĩnh như vậy."

Trình Mộc Quân: "Lật xe cái gì, đây không phải là củng cố cho thiếp lập chê nghèo yêu giàu của tôi sao?"

Lúc này, Lâm Viễn Ngạn nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân với vẻ mặt hứng thú dạt dào, hỏi: "Không giải thích?"

Trình Mộc Quân cắn răng, đảo mắt qua bên cạnh: "Tôi không có gì để giải thích, cậu, cậu thật sự tin tôi là loại người này."

"Tôi tin hay không, không quan trọng, quan trọng là người đưa tôi những tấm ảnh này là tài xế của tôi. Không lâu trước đây gã được người ta dẫn đi đánh bạc, nợ rất nhiều tiền, cậu đoán xem sòng bạc đó là của ai?"

Trình Mộc Quân: "Ai?"

"Sòng bạc ngầm, khá rắc rối, nhưng, có quan hệ với anh hai cậu."

Trình Mộc Quân: "Anh hai tôi?"

Lâm Viễn Ngạn: "Thế nào, phối hợp với tôi diễn một vở kịch, thuận tiện hành chết người Trình gia?"

Trình Mộc Quân không hùa theo nữa: "Ầy, dù sao tôi cũng họ Trình, sao có thể tàn nhẫn vậy được."

Lâm Viễn Ngạn đột nhiên bật cười, sau đó cắn một cái thật mạnh lên môi dưới của hắn.

"Shhh ——" Trình Mộc Quân nhíu mày, muốn mắng người lại nghe Lâm Viễn Ngạn tiếp tục nói.

"Hoặc là tôi tìm một chỗ nhốt cậu lại. Yên tâm, cậu quan tâm ai, muốn gặp ai tôi cũng có thể đưa đến cho cậu. Ví dụ như, Lâm Dật Hành, tôi đánh gãy chân cậu ta rồi mang cậu ta cho cậu nhé? Ừm, đánh gãy chân không đủ, hay là đánh gãy cả ba chân?"

Trình Mộc Quân ngạc nhiên nói: "Khoan, chuyện này liên quan gì đến Lâm Dật Hành?"

"Cậu ta thích cậu, tôi thấy cậu cũng rất thích cậu ta. Xích cậu ta lại rồi cho cậu, được không? Tôi yêu cậu như vậy, đương nhiên cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cậu." Giọng Lâm Viễn Ngạn rất trầm, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Càng nói càng biến thái, Trình Mộc Quân lại tin, Lâm Viễn Ngạn này không phải đang nói giỡn. Lâm Dật Hành thật thảm, quá thảm.

Y là kẻ điên.

Trình Mộc Quân không muốn bị nhốt lại chút nào, dù hắn có năng lực chạy đi, nhưng cũng không cần phải đối đầu với Lâm Viễn Ngạn.

Chuyện quan trọng hơn cả là, hắn không muốn OOC. Giờ Trình Mộc Quân đã quen với việc cốt truyện đột nhiên bị lệch, nhưng mặc kệ thế nào, hắn quyết định nắm chắc kịch bản bạch liên hoa, tuyệt đối không lung lay.

Với thiết lập luôn muốn làm chim hoàng yến của hắn bây giờ, dưới tình huống này đương nhiên là sẽ chọn thỏa hiệp.

Trình Mộc Quân không hề có chút chướng ngại tâm lý nào, lao đến li3m môi Lâm Viễn Ngạn, nói đến là ngọt: "Tôi nghe cậu hết, cậu... muốn tôi làm gì cũng được."

Trong lúc hai người dây dưa, Nguyễn Miên dưới lầu cũng đang trải qua một hồi thót tim.

Sau khi dọn dẹp xong, cậu cũng không đi ngủ ngay, mà là mở thực đơn ra với đầy cảm giác áy náy.

Lúc nãy cậu làm bể gần hết chén bát, nhưng Lâm tiên sinh lại không để ý gì đến cậu.

Nguyễn Miên chỉ đành áy náy hỏi chú Hà giá cả của bộ chén bát đó. Rất nhanh sau đó, cậu có được một con số chấn động.

Nguyễn Miên tức khắc cảm thấy mình thiếu Lâm Viễn Ngạn càng nhiều. Cậu là người vô cùng lạc quan, chỉ uể oải ba phút là ý chí chiến đấu đã tràn đầy, quyết định phải dùng sức lao động của mình để trả lại.

Lâm tiên sinh kén ăn, thường xuyên bỏ bữa, gương mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết khí huyết kém.

Nguyễn Miên quyết định phải học nấu canh để điều trị thân thể cho Lâm Viễn Ngạn.

Vì thế, cậu bắt đầu loay hoay trong phòng bếp. Sau đó lại vì quá mệt mỏi nên ghé vào bàn cơm ngủ thiếp đi, chờ đến khi cậu tỉnh lại, phòng bếp đã bị cháy.

Nguyễn Miên hoảng vô cùng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chính là muốn đồng sinh cộng tử với Lâm tiên sinh.

***

Hai người trên tầng 3 hồn nhiên không biết gì, hơi thở quấn quýt, cả phòng tràn ngập ái muội.

Ngay lúc này, chuông cảnh báo dưới lầu đột nhiên vang lên.

Khi tiếng chuông vang, nút áo ngủ trên người Trình Mộc Quân đã bị cởi gần hết, nếu không phải vì tay phải bị còng, có lẽ đã cởi hết từ lâu.

Lâm Viễn Ngạn ngừng động tác lại, y nhíu mày, đứng dậy nói: "Đây là chuông báo cháy."

Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn không tránh khỏi. Lúc nãy thấy Lâm Viễn Ngạn bày trò lừa đảo, hắn còn tưởng lần hỏa hoạn này kết thúc rồi.

Kết quả, cốt truyện mấu chốt cơ bản là vẫn chưa kết thúc.

"Chìa khóa, mở khóa."

Lâm Viễn Ngạn cũng không lề mề, chân què khập khiễng kéo Trình Mộc Quân đi đến cửa lấy chìa khóa. Y mò mẫm kệ sách gần cửa ra vào, lấy một cái chìa khoá bằng bạc ra từ trong ngăn tủ bí mật.

Trình Mộc Quân nhướng mày, "Giấu xa vậy."

Lâm Viễn Ngạn cười lạnh: "Nếu đặt ở gần giường thì không phòng được cậu."

"......"

Hồi còn trẻ, Lâm Viễn Ngạn có thói quen đặt đồ quan trọng ở gần chỗ ngủ, không dưới gối đầu thì là giữa khe đệm.

Bảo sao lúc nãy Trình Mộc Quân vừa nói mấy lời sáo rỗng vừa mò mẫm dưới gối đầu với khe đệm mà chẳng thấy gì.

Hắn nhíu mày, nói: "Mau mở khóa."

Lâm Viễn Ngạn lại cúi đầu, đeo một thứ khác lên ngón giữa của Trình Mộc Quân, sau đó lạnh giọng nói: "Không cần biết xảy ra chuyện gì, đừng rời khỏi tôi, đừng vi phạm ước định giữa chúng ta."

Nói xong, y bắt đầu mở còng tay.

Nhưng ngay lúc này, có một người bất ngờ đẩy cửa phòng vọt vào, động tác rất lớn, thậm chí còn làm đổ kệ sách.

Mọi chuyện lại trở nên giống với lần trước.

Lâm Viễn Ngạn bảo vệ Trình Mộc Quân theo bản năng, bị đập trúng, thái dương chảy máu. Mà chìa khóa trong tay y lại mất tung tích trong hỗn loạn.

Mặc dù được Lâm Viễn Ngạn bảo vệ, nhưng Trình Mộc Quân cũng bị đập đến choáng đầu, trong hỗn loạn, hắn cảm thấy ngón giữa tay trái của mình bị nhéo mạnh một cái, sau đó cơ thể trở nên nặng nề.

Lâm Viễn Ngạn nện lên người hắn. Tiếp đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy Nguyễn Miên vừa khóc lóc vừa cố gắng di chuyển kệ sách đè lên hai người họ.

Đáng tiếc, sức lực của cậu hoàn toàn chẳng thể làm lung lay thứ gì.

Trình Mộc Quân điều chỉnh nhịp thở, miễn cưỡng dịch ra một không gian để có thể nhúc nhích.

Hắn co chân, đột ngột phát lực, một chân đá văng kệ sách nặng nề.

Hắn đang định nâng Lâm Viễn Ngạn dậy, lại thấy một bóng đen nhào lên người Lâm Viễn Ngạn, làm Trình Mộc Quân suýt ngã lần nữa.

"Hu hu hu, chúng ta không chạy được, hu hu hu hu, có thể chết cùng Lâm tiên sinh em cũng cam tâm tình nguyện."

Trình Mộc Quân ở bên cạnh trợn trắng mắt, nghĩ thầm sao chưa gì mà người này đã muốn chết vì tình, nếu Lâm Viễn Ngạn không ngất xỉu, chắc Nguyễn Miên sẽ cho y thêm một cú vào đầu.

Giờ hắn cũng không vội, nguyên nhân rất đơn giản, nhiệt độ trong phòng cơ bản là không tăng lên, khói cũng dần tan đi.

Chưa bắt đầu đã kết thúc.

Trò hề kết thúc, người bị thương chỉ có Lâm Viễn Ngạn.

"Cậu ngưng khóc được không?" Trình Mộc Quân lạnh lùng nói.

"Hu hu hu hu hu, Trình tiên sinh đi một mình đi thôi, nhanh lên đi."

Trình Mộc Quân bị nghẹn một cục ở ngực, hắn rất muốn chạy, nhưng vấn đề là còng tay vẫn chưa được mở.

Hắn hít sâu, "Nếu tôi đoán không sai, dưới lầu có cảnh báo, vậy hẳn là vòi phun nước tự động đã được mở."

"Cậu rảnh rỗi ngồi đây khóc tang thì không bằng đi xuống nhìn xem lửa đã được dập hết chưa đi."

Trình Mộc Quân hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ đành chỉ huy thiểu năng trí tuệ nhỏ năng động duy nhất đi xuống xem tình huống.

Nhưng Nguyễn Miên căn bản không hề nghe lọt tai, cậu đắm chìm trong thế giới của bản thân, liên tục kêu Trình Mộc Quân đi trước, mình muốn đồng sinh cộng tử với Lâm tiên sinh.

Lửa giận mà Trình Mộc Quân cố gắng đè nén cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn đấm vào cơ liên sườn của Nguyễn Miên, vô cùng đau đớn nhưng không làm người bị thương.

Nguyễn Miên bị đánh đến ngơ, tiếng khóc cũng ngừng lại. Cậu tái mặt nhìn Trình Mộc Quân, đột nhiên nấc một cái, lại vội bịt kín miệng.

Trình Mộc Quân nhấc chân đá Nguyễn Miên đến cạnh cửa, lạnh lùng nói: "Đi xuống, xem lửa đã được dập chưa, chưa thì ấn hệ thống an ninh ở cửa, gọi người lên."

Một tiếng sau, trò khôi hài cuối cùng cũng được giải quyết.

Lâm Viễn Ngạn được đưa vào bệnh viện, hôn mê bất tỉnh giống như lần trước.

Trình Mộc Quân canh giữ bên ngoài, mẹ Lâm vội vàng chạy tới.

Bà vừa đến đã muốn tát Trình Mộc Quân một bạt tai, lại bị nắm lấy cổ tay.

Giờ tâm trạng của Trình Mộc Quân đang rất tệ, cũng lười diễn kịch, dứt khoát đẩy mẹ Lâm ra: "Đừng làm phiền tôi."

Mẹ Lâm nói: "Lâm Viễn Ngạn là con trai tôi, phiền người không liên quan rời khỏi."

Trình Mộc Quân vốn cũng muốn bỏ đi, nhưng cúi xuống lại tình cờ thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đột nhiên nhớ ra, hình như trước lúc ngất xỉu, Lâm Viễn Ngạn đã miết vị trí này.

Hơn nữa lúc đeo nhẫn y có nói: "Không cần biết xảy ra chuyện gì, đừng rời khỏi tôi, đừng vi phạm ước định giữa chúng ta."

Trình Mộc Quân lung lay. Hắn xoay người, ngồi xuống trước mặt mẹ Lâm.

Mặt mẹ Lâm xanh mét, nói với người bên cạnh: "Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!"

Đứng phía sau bà đều là thuộc hạ của Lâm gia, họ đáp một tiếng rồi định tiến lên.

Trình Mộc Quân đang nghĩ xem nên động tay hay là rút lui, thì mấy vệ sĩ mặc đồ đen lại nhìn thấy tay hắn.

Bọn họ thẳng thừng lui về.

Mẹ Lâm đang muốn nói gì đó, lại thấy vệ sĩ áo đen kia nhẹ giọng nói thầm bên tai bà vài câu. Bà quay qua, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của Trình Mộc Quân, giận đến run cả người.

Nhưng cũng chỉ có thể đen mặt ngồi xuống phía bên kia.

Trình Mộc Quân dựa vào tường, nhắm mắt lại, nhìn như rất hờ hững, không hề quan tâm đến sống chết của Lâm Viễn Ngạn.

"Hệ thống, Lâm Viễn Ngạn có vấn đề."

Hệ thống: "Hử? Vấn đề gì?"

Trình Mộc Quân gằn từng chữ: "Tôi nghi là y nhớ những chuyện lúc trước."

Hệ thống vẫn đang lọt vào sương mù, "Nhớ chuyện gì cơ?"

Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, "Dùng ngôn ngữ tiểu thuyết mà nói, chính là trùng sinh. Các người viết cái thứ code rách nát gì vậy, bug nào cũng làm ra được, cmn tôi thật... bái phục luôn."

Hệ thống không dám nói lời nào, nó cảm nhận được Trình Mộc Quân đang tức giận.

Sau một lúc lâu, nó thấy Trình Mộc Quân có vẻ như không muốn để ý mình nữa, mới rụt rè nói: "Ờm, thanh tiến độ di chuyển rồi, 50%."

"À." Trình Mộc Quân khinh thường nói: "Thanh tiến độ dùng để làm gì, nếu các người không giải quyết vấn đề số liệu, tăng tới 99% cũng có thể rớt về 1%."

Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mang đến kết quả bên trong dự kiến.

Lâm Viễn Ngạn vẫn giống hệt như lần trước, lâm vào hôn mê.

Không rõ nguyên nhân.