Love You Babe

Chương 4: Meet me (gặp gỡ định mệnh)




Hàng trăm ánh mắt khinh bỉ đều nhìn chằm chằm vào tụi nó. Một chiếc xe khác chạy vào, Duy(hắn 2) bước xuống, quay qua Phú(hắn 1) nói : Sorry, người anh em, tại có chút việc bận nên vào trễ - khuyến mãi thêm nụ cười chết người (chết ruồi thì có)

Nhìn gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Phú mà Duy bật cười thành tiếng rồi quay sang 2 tụi nó. Màu hồng. Màu trắng. Màu xanh. Màu đen. Màu xám.Sắc mặt biến đổi khôn lường. Duy chỉ thẳng mặt: Trời ơi ! Tôi không ngờ trong trường này cũng có người xấu như hai cô.

Nói xong, Duy nhếch môi cười đểu rồi đi phủi mông đi không quên kéo theo tảng đá bên cạnh, làm cho hai công chúa của chúng ta bốc khói nghi ngút.

Nhẹ nhàng từng bước như muốn nứt gạch.

Rầm.

Cánh cửa phòng hiệu trưởng đã vẹn toàn ôm đất mẹ liêng thiêng. Thầy- bác của Hà, giật mình đứng lên liền nói : Hai cô là ai ? Sao...Sao dám xông vô đây.

Hà: Bác không nhận ra cháu sao? Cháu là Hà nè.

Đơ 3s : A, nếu vậy đây là Băng phải không?

Nó: *gật*

Nói tiếp : Tại hai cháu khác quá nên bác không nhận ra. Được rồi lớp của hai cháu là 12A. Lẹ lên. Trễ học rồi đó.

Vừa mới để danh sách lớp xuống đã không thấy tụi nó đâu nữa. Chỉ còn ven vẻn lại một luồn gió xuân nam. Thầm nghĩ : "Tụi trẻ bây giờ xung sức quá. Mình già như vậy cũng thấy ham. hi hi". Bó tay ông già này luôn.

15' sau, tụi nó đã có mặt ở lớp. Công nhận trình độ kiếm lớp nhanh thiệt. (Nó: mơn nka, ta chỉ mới đi lộn sáu lớp hoy à). Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng : Thông báo ! Hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh mới. Vào đi hai em.

Nó tự tin bước lên bục giảng : Hello everyone! Mình là La Thiên Băng, mình nhận được học bổng vào đây.

Cô : Mình cũng vậy, mình là Nguyễn Thanh Hà.

Úi giời, tưởng gì

Hai con nhỏ nghèo

Nghèo rớt mồng tơi

Vậy mà cũng bày đặt, bày đòi nói Tiếng Anh, Tiếng Á

Mất hứng ak

Cô giáo vội giải tán xóm nhà lá : Hai em vào chỗ đi - cô chỉ phía dưới cuối.

Nó thì ngồi giữa Phú và Duy, Hà ngồi phía trên. Xoay qua thấy hai hotboy nhà ta. Nó muốn bay lên nóc nhà: Nữa, nhớ hồi sáng mình ăn rồi mà ta, sao giờ giảm giá thêm hai cái bánh hotdog nữa vậy trờiiiiiii? . Duy giật mình liền tránh xa nó ra 5m. Nó khinh : Sao phản xạ thoái hóa vậy?

Duy: *quay chỗ khác, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhìn hoa, nhìn cỏ*

Nó nghĩ : Dám bơ ta à.

Còn Phú thì vẫn ngồi im lìm.... mà ngủ.

Bỗng tiếng cô giáo vang lên : Các em chép bài xong chưa? Cô qua bài mới nha

Nó mới hoàng hồn, la lên: Chưa cô ơi, cô chép nhanh quá à

Cô nghe xong, nói tiếp. Chờ nó à?? À không: Các em giở sách qua trang 44, đọc câu hỏi số Một cho cô.

Không cảm xúc, khều khều con Hà: Ê mầy, chiều nay tao với mày bưng nguyên rổ bơ tao mới thu gom được ra chợ Bến Thành bán đi.

Hà: *cắm cúi chép bài*

Khói ra lỗ tai: HUMK, tự lực cánh sinh thì chơi luôn.

Có một nụ cười rất nhẹ tựa như không cười thoáng qua trên mặt..........aj ta..............Phú....... ồ.

Nguyên ca nước lạnh tạt thẳng vô mặt nó. Xèooooooooooooooooo.(Cảm giác thui nha, lần sau mới thiệt)

Phú nổi cáo, mới cười xong là.... thay đổi 180 độ: Cô bớt làm nhàm để cho tôi ngủ được không? Làm như ai cướp lời của cô zậy? Cô không nói, không ai bảo cô câm đâu? Nín. (Tảng băng ngàn năm của chúng ta cuối cùng cũng lên tiếng. Động lực nào vậy ta?)

Nó: Anh mất ngủ bộ tôi chết ak. Không liên quan.

Hắn 1: Cô.... Nubatakechi

Nó: CÂu đó tôi mua bản quyền rồi. Cấm nói.

Hắn 1: Câu của đứa nào, trả lại cho đứa đó thôi.

Nó: anh....

Chấm dứt cuộc trò chuyện, cô giáo: Em Băng lên đây!!!