Thiên Chương ngày càng siết tay ôm chặt lấy người đàn ông nhiều hơn rồi bất ngờ ôm cả người anh ngã xuống giường:
- Em buồn ngủ rồi
- Sấy tóc cho khô tóc rồi ngủ
Chàng trai nghe lời mà cả hai sấy tóc cho nhau rồi nằm xuống giường. Lưu Niên lại chủ động nằm qua ôm lấy cậu:
- Sao lại là anh?
- Hửm? Anh hỏi gì?
Thiên Chương quàng tay qua ôm lấy người đàn ông rồi sờ, vuốt ve gáy cổ của vị bác sĩ. Lưu Niên đầy chân thành ngước mặt lên nhìn cậu:
- Sao lại yêu anh?
- Tiếng sét ái tình được tính không? Từ lần gặp mặt đầu tiên ở bệnh viện thì em đã chọn anh rồi. Còn anh sao lại yêu em?
- Ai yêu em chứ! Anh không có
Người đàn ông vùi đầu vào trong lồng ngực chàng trai, cậu cũng bất lực với vị bác sĩ ấy:
- Ngủ, ngủ, anh buồn ngủ
Thiên Chương bật cười xoa xoa đầu rồi hôn lên mái tóc. Chỉ cần ở cạnh em thì em luôn cảm nhận được tình yêu từ anh vậy mà vẫn không chịu thừa nhận.
Chỉ có em nói yêu anh cũng không sao hết. Em cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng Lưu Niên cũng chịu ngồi trên xe để người con trai kia đưa về ngôi nhà thân thương kia. Đang lái xe thì bỗng điện thoại của chàng trai có tin nhắn đến:
- Anh xem giúp em đi
Vị bác sĩ cũng không do dự gì mà cầm điện thoại của cậu lên xem thì cái ập vô mặt chính là tin nhắn của anh Thiệu Tinh.
- Đàn anh của em nhắn “Anh quên đồ ở trong phòng, em đem đến giúp anh được không?”.
- Xoá đi
- Sao như vậy được? Để anh đưa đồ giúp em, đừng có ý kiến
Thiên Chương vẻ mặt hoang mang vô cùng không hiểu nổi trong đầu người đàn ông ấy đang nghĩ gì nhưng cũng không dám ngăn cản quyết định của anh:
- Để em đưa anh đi, em sẽ ở xe đợi anh
Nghe được câu trả lời khá hài lòng, anh gật gật đầu rồi nhanh chóng trả lời lại tin nhắn của người kia.
“Trưa em sẽ đến”
Lưu Niên khẽ mỉm cười cầm túi đồ đi lên lầu của phòng khách sạn. Vừa nghe tiếng rõ cửa thì Thiệu Tinh liền tươi cười đi ra. Khuôn mặt trước mắt làm cho Thiệu Tinh phải thu lại nụ cười ấy mà lòng không khỏi nghi vấn, sao lại là anh ta?
Thiệu Tinh giấu gì đó sau lưng rồi bước ra ngoài đóng cửa lại đi đến chỗ của Lưu Niên. Vẻ mặt không khỏi chán ghét giựt lấy túi đồ:
- Anh về được rồi?
- Rốt cuộc mục đích của cậu là gì?
- Anh nói gì vậy? Tôi thì có mục đích gì được
Lưu Niên chỉ cười trừ rồi nắm lấy cánh tay của người trước mặt lên, khi này mới để lộ ra con dao đang nằm trong tay:
- Cái gương trong phòng đã phản chiếu lại con dao cậu đang cầm. Không phải muốn giành lại Thiên Chương sao? Sao lại…?
Chưa nói xong thì hắn đã vung dao tới Lưu Niên thì bị anh nắm chặt giữ lại, họ dằn co với nhau thì Lưu Niên đã bị đè xuống sàn:
- Đừng tưởng mình thông minh. Còn có người thông minh hơn anh rất nhiều
Thiên Chương khi này đợi quá lâu thì cũng đi lên xem, bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mắt. Cậu mạnh tay đẩy con người đó ra, Thiệu Tinh khi nàu thấy bên phía họ có hai người thì đã vội vàng chạy đi.
Người con trai ấy kéo vị bác sĩ đứng lên, Lưu Niên hướng mắt về phía người kia đang chạy mà lên tiếng:
- Đừng để cậu ta bỏ trốn
Cả hai cùng nhau đuổi theo, Thiệu Tinh chạy mãi không cẩn thận mà ngã lầu khiến cho dao tự đâm vào người. Nhân viên khách sạn không khỏi hoảng hốt mà liền gọi cấp cứu đến.
Lưu Niên nhìn thấy sự việc trước mặt mà không khỏi có bao nhiêu suy nghĩ trong lòng. Thiên Chương khi này không chút để tâm người đàn anh được đưa lên xe cấp cứu mà quay lại lo lắng cho Lưu Niên:
- Anh có bị thương ở đâu không? Anh làm em sợ lắm rồi đó
- Không sao, anh chỉ đang không hiểu Thiệu Tinh có mục đích gì?
- Em sẽ gọi cảnh sát, sau này không còn gì gây ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta
Người con trai ôm lấy anh bằng tất cả những tình cảm to lớn kia, cảm giác lo lắng cũng đã dịu đi. Lưu Niên kéo cậu ra nhìn thẳng vào mắt cậu rồi khẽ đặt một nụ hôn lên môi.
Anh không chỉ có như thế mà còn chủ động đan tay mình vào bàn tay của vị bác sĩ, hai người cười thật tươi với nhau mà quay trở lại nhà.
Ở chỗ khác, trong một phòng bệnh âm u và không khỏi lạnh lẽo. Thiệu Tinh đang được gắn máy thở, máy đo tim và nhiều loại dây khác không chút động tĩnh, chỉ yên lặng không chút sức sống nào.
Khi ấy cánh cửu phòng dần được mở ra một vóc dáng người đàn ông quen thuộc đi vào. Người đó lại chính là Tín Phong, người chú của Thiên Chương. Ông nhìn người con trai đang nằm trên giường bên mà mỉm cười:
- Cậu làm rất tốt rồi, khiến cho cháu ta bỏ bê công việc thời gian qua nhưng lại quá ngu xuẩn khi làm chuyện khích động như thế. Kẻ vô dụng xứng đáng với kết cục này
Ông chẳng thương xót gì mà cười đầy thoả mãn rời khỏi căn phòng đó. Tiếng máy điện tim bỗng kêu lớn khiến cho y bác sĩ vội chạy vào trong phòng.