Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Chương 33: Xem phim




Sáng hôm sau, bên ngoài trời chưa sáng Mạnh Trì đã thức dậy.

Thẩm Khinh Nhược bọc mình trong chăn, chỉ lộ lọn tóc dài. Mạnh Trì lo Thẩm Khinh Nhược không thoải mái nên đưa tay kéo chăn xuống, Thẩm Khinh Nhược hừ hừ hai tiếng, càng vùi mặt vào trong chăn, giọng khàn khàn:

"Đừng... để tôi ngủ thêm chút..."

Cô cho rằng Mạnh Trì lại muốn.

Lỗ tai Mạnh Trì nóng lên:

"Em không làm gì cả, chị đừng làm bản thân khó chịu."

Sau đó nhỏ giọng nói tiếp:

"Lát nữa em có tiết, em về trường trước."

Thẩm Khinh Nhược chậm rãi lộ mặt ra nhưng vẫn không mở mắt, lim dim nói: "Ờm.", giống như tỏ vẻ mình biết rồi.

Mạnh Trì nhìn dáng vẻ mơ màng của Thẩm Khinh Nhược, cô do dự một lúc sau đó vẫn nói:

"Chị còn nhớ hôm qua hứa với em chuyện gì không?"

"Hũm...?"

Mạnh Trì chậm rãi nói:

"Tối qua chị bảo hôm nay làm việc, sau khi làm xong thì gởi tin nhắn cho em, quyết định tối nay có đi chọn tấm lót sofa không."

"Hm..."

Dáng vẻ của Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lúc này linh hồn của Thẩm Khinh Nhược không còn ở trái đất, không có cách nào để trao đổi với người này, Mạnh Trì chỉ đành thở dài.

Cô đi đến phòng khách, mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chỉ có ít rượu và mấy cọng rau héo úa.

Trong tủ ti vi cũng không còn đồ ăn vặt để làm bữa sáng. Mạnh Trì suy nghĩ một lát liền xuống dưới lầu mua sandwich, thêm sữa nóng sau đó đặt trên bàn.

Một hồi sau, Mạnh Trì thu dọn đồ đạc, trước khi đi lại nói với cục tròn trắng trên giường:

"Trên bàn có bữa sáng, chị ăn một chút rồi ngủ tiếp, em đi trước nha."



Tiếng khóa cửa điện thông minh vang lên, tiếng bước chân nhẹ nhàng dần biến mất trong hành lang, bên trong phòng hoàn toàn yên lặng, cục trắng trắng nhúc nhích, chậm rãi từ bên trong lộ đầu ra, Thẩm Khinh Nhược xoa xoa mái tóc dài rối bù, cô thật sự mệt mỏi, đôi mắt muốn mở cũng không mở nổi, trì hoãn một lúc mới từ trên giường từ từ leo xuống.

Người trẻ bây giờ quá sung sức.

Thẩm Khinh Nhược đấm đấm thắt lưng già nua của mình, đi đến phòng khách, ngay sau đó nhìn thấy điểm tâm nóng hổi trên bàn.

Cơn buồn ngủ trong cô tiêu tan hơn một nửa, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, xuyên qua năm dài tháng rộng dường như cô nhìn thấy được bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, âm thanh quen thuộc, cô còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn tràn ngập khắp phòng.

"Mẹ, mẹ mở quạt thông gió đi, khói bay ra ngoài rồi."

"Mẹ biết rồi, con mau đi gọi Nhược Nhược dậy, đến trường muộn bây giờ."

"Ah, Thẩm Khinh Nhược, con lại không ăn sáng, cầm sandwich nè! Đừng có ăn mấy thứ bên ngoài..."

...

Thẩm Khinh Nhược hít mạnh một hơi, cố rút mình ra khỏi những cảm xúc kia. Cô rửa mặt, trở lại bên cạnh bàn ăn, cầm lấy sandwich khẽ cắn một cái.

Thời gian còn rất sớm, bên ngoài còn hơi tối, ánh sáng bên trong cũng không rõ lắm, nhưng Thẩm Khinh Nhược lười bật đèn, một mình khom người ngồi trên ghế ăn điểm tâm, nhìn qua vừa cô quạnh vừa lẻ loi.

Chỉ chớp mắt cô đã một mình vượt qua nhiều năm như vậy.

...

Hôm nay là ngày vẽ vật thực cuối cùng, các sinh viên người hứng khởi người không quan tâm. Buổi chiều gần tới giờ tan học, một nam sinh mặc sơ mi trắng liên tục nhìn về vị trí phía sau.

Đó là vị trí của một nữ sinh với vẻ ngoài nổi bật, cười nói cũng rất chừng mực, nhìn lạnh như băng, dáng vẻ không dễ gần.

Hắn kéo cậu bạn cùng phòng mặc đồ đen tay ngắn ở bên cạnh, khẩn thiết nói:

"Cậu xác định bạn đó là hoa khôi giảng đường bây giờ chưa có bạn trai?"

"Không có, không có, thật sự không có. Không biết cậu hỏi bao nhiêu lần rồi." Người mặc áo đen tay ngắn bất đắc dĩ nói: "Mình gặng hỏi rất lâu cậu ấy không có bạn trai, bạn trai cũ chia tay cách đây không lâu, chẳng biết thằng bạn trai cũ đó bị cái gì lại một chân đạp hai thuyền."

Từ sau khi tình cờ gặp được hoa khôi giảng đường vào mấy hôm trước, bạn cùng phòng của hắn cứ lơ đãng, mãi cho đến hai hôm trước mới thừa nhận mình vừa gặp đã yêu.

Áo đen tay ngắn:

"Cậu đừng có lèo nhèo nữa, muốn bắt chuyện thì nhanh lên, người ta sắp về Bắc Nguyên rồi."

Mạnh Trì cũng không biết mình đã xem điện thoại bao nhiêu lần, buổi trưa, Thẩm Khinh Nhược nói vẫn đang bận, cho tới bây giờ vẫn chưa gởi thêm tin nhắn.

Cô thêm một lần nữa lấy điện thoại ra, bên cạnh truyền tới tiếng động rất nhỏ, một nam sinh mặc sơ mi trắng mặt đỏ bừng đứng bên cạnh cô, ngập ngừng:

"Cậu..."

Ánh mắt của Mạnh Trì vẫn lướt nhìn Wechat, nhìn thấy tin nhắn mới của rr liền quay trở lại màn hình, đầu cũng không lên, nói:

"Xin lỗi, tôi trả lời tin nhắn trước."

rr: 'Tôi vẫn đang làm, buổi tối chắc không có thời gian.'

Ánh mắt Mạnh Trì ảm đạm, cô gõ từng chữ từng chữ: không sao, chị làm việc đi.

Mặc dù biết công việc quan trọng nhưng trong lòng cô vẫn hơi thất vọng, vì vậy xóa đi đoạn tin này, chỉ gõ một chữ: Ừm.

Chữ 'Ừm' này có chút lãnh đạm, Mạnh Trì do dự một lúc rồi xóa đi.

Sau đó rr nhanh chóng gởi tới một tin nhắn:



'Sáng mai em có rảnh không?'

'Có.' Mạnh Trì ngay lập tức trả lời.

Trả lời nhanh như vậy có phải hơi bạo dạn không? Cô chợt nghĩ.

'Sáng mai 10 giờ, gặp nhau ở cửa A1 Continental Mansion, sao?'

'Được, mai gặp, chị làm việc đi.'

Nỗi ảm đạm trong ánh mắt của Mạnh Trì đã giảm đi không ít, ngay cả đuôi mắt có nhuộm ý cười. truyện kiếm hiệp hay

Mà tâm trạng biến hóa của Mạnh Trì đều bị nam sinh áo sơ mi trắng để ý, mấy ngày nay hắn chưa từng thấy nhiều biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Mạnh Trì.

Là thất vọng rồi phấn khởi.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức quay trở lại vặn cái đầu chó của bạn cùng phòng, tin vịt Mạnh Trì độc thân là do ai bịa ra?

Rõ ràng Mạnh Trì đang cùng người yêu nói chuyện phiếm.

"Xin hỏi bạn có chuyện gì không?" Mạnh Trì ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở lại bình thường, nhìn qua vừa lãnh đạm vừa lịch sự.

"Không có gì... mình làm phiền rồi..."

Sơ mi trắng không khỏi rưng rưng rời đi, hắn không ngờ mối tình thầm mến đã chết non một cách nhanh chóng như vậy.

Sáng hôm sau, Continental Mansion.

Thẩm Khinh Nhược vừa mới đi tới cửa A1 đã thấy bóng lưng của Mạnh Trì, cô đi tới nói:

"Em chờ lâu không?"

"Không, em mới tới." Mạnh Trì nhìn theo màn hình điện thoại, chỉ đường: "Đi về trước hai trăm mét là khu vực đồ dùng trong nhà, chúng ta qua đó xem thử không?"

Thẩm Khinh Nhược đưa tay tắt màn hình điện thoại của Mạnh Trì, cười nói:

"Mau cất đi, em thật sự cho rằng đến rằng chọn lót sofa sao?"

Cô nói tiếp:

"Tôi nhớ ở lầu trên có tiệm trà trái cây nổi tiếng trên mạng, chúng ta đi thử, đi thôi."

Hai năm nay hiện tượng người nổi tiếng quảng cáo sản phẩm trên mạng đang rất thịnh hành, đâu đâu cũng có thể thấy. Thỉnh thoảng ra ngoài ăn, các bạn cùng phòng cũng thích checkin, lần này Mạnh Trì có chút hứng thú.

Khi còn bé, cô cũng rất mong chờ cùng người nhà ra ngoài chơi, bởi vì những dịp như vậy rất hiếm hoi cho nên dù chỉ tản bộ trong công viên gần nhà cô cũng thể chơi thật vui trong đống cát cả nửa ngày. Sau này lớn lên, người nhà càng trở nên bận rộn hơn, mà cô cũng có khóa học phải hoàn thành, dần dần, mong muốn vui chơi lắng xuống, có thể đã bị cô chuyển sang học tập, phải hiểu biết một chút để làm đầy quyển sách, nó cũng quan trọng giống niềm vui vui chơi vậy.

Sản phẩm review có tốt có xấu nhưng đều không ngoại lệ là phải tốn nhiều thời gian để xếp hàng.

Hôm nay là ngày trong tuần, trong tòa nhà vẫn có không ít người, sau khi các cô lấy số xong vẫn chờ hai mươi phút mới mua được trà trái cây.

Ngoài tiệm trà trái cây có đặt vài chiếc ghế nhựa màu ngà, thân hình gầy gầy của Thẩm Khinh Nhược tựa lên lưng ghế, tìm một tư thế ngồi thật thoải mái, muỗng múc một miếng dâu tây đặt bên cái miệng nhỏ, cắn một cái, cẩn thận nhai kỹ, vẻ mặt thích thú. Có vẻ đây không phải là người ngồi ở trung tâm thương mại người tới người đi mà là nằm trên bờ biển Hawaii.

Mạnh Trì cũng chậm rãi ăn dâu tây, chợt cảm thấy mùi vị rất ngon, không giống với dâu tây ăn bình thường. Lẽ nào dâu tây phải bỏ trong ly nhựa dùng một lần ăn mới ngon?

Các cô cầm trà trái cây đi dạo trung tâm thương mại, một lát sau, Thẩm Khinh chỉ vào tấm poster từ rạp chiếu phim ở tầng cao nhất thả xuống, nói:

"Chúng ta đi xem phim đi?"

Gần đây không có phim nào mới, phim được bàn tán càng không, các cô chỉ tùy tiện chọn một bộ phim hồi hộp vừa công chiếu hôm qua. Lúc các cô vào rạp thì bên trong chỉ lác đác vài người. Một là bộ phim này không quá nổi tiếng, đánh giá cũng rất bình thường, hai là có lẽ mọi người sẽ không chọn xem phim vào buổi sáng.



Bộ phim vừa mới bắt đầu thì màn hình đã có chút mập mờ làm cho Mạnh Trì cho rằng đã đi nhầm phòng, trên mặt có chút không được tự nhiên nhưng cũng may là chỗ này tầm nhìn lờ mờ, ngay lúc này không nhìn ra biểu cảm của cô.

Trước đây Tống Viễn Triết cũng hẹn cô xem phim, hẹn rất nhiều lần nhưng cô chỉ đồng ý một lần. Khi đó họ xem một bộ phim tình cảm, có kha khá cảnh thân mật nhưng toàn bộ quá trình xem tâm của Mạnh Trì lặng như nước, thậm chí cô còn nghĩ nên ôn môn nào.

Bây giờ bộ phim này, diễn viên diễn xuất non, cảnh quay cứ lặp đi lặp lại nhưng dù là vậy, cô vẫn hơi đỏ mặt.

Thẩm Khinh Nhược mang kính 3D, một tay ôm hộp bắp rang, một tay cầm lấy hạt bắp vàng giòn chậm rãi bỏ miệng ăn, thỉnh thoảng cầm ly coca uống một ngụm, xem ra rất nhàn nhã.

Không một tay nào rảnh rỗi, đều có đất dụng võ.

Mạnh Trì nhẹ nhàng đưa tay qua, cả nửa ngày cũng không tìm được cơ hội nắm tay.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Khinh Nhược cũng cảm giác được người bên cạnh khác lạ, cứ cách một lúc là Mạnh Trì sẽ khẽ điều chỉnh tư thế, có đôi khi ánh mắt không đặt trên màn hình, cô suy nghĩ trong giây lát liền tìm được điểm mấu chốt.

Thảo nào bộ phim này danh tiếng bình thường, nội dung không logic khiến người ta chẳng hiểu gì, lại cực kỳ khoa trương, luôn xuất hiện mấy cảnh tượng giả vờ sợ hãi, không biết có phải phía nhà sản xuất đã thương lượng xong với phía rạp chiếu phim, âm thanh trong phòng mở rất lớn, nhạc nền rõ to để người ta nhớ tới bài hát March of the athletes tập thể dục trên đài hay mở mấy năm trước, quẩn quanh các khuôn viên trường.

Rất nhiều hình ảnh rập khuôn, cảm giác như 'A, bị dọa sợ rồi kìa'.

Nhưng nói tóm lại, đúng là có hơi dọa người, đặc biệt là đối với những người chưa từng xem phim kinh dị.

Thẩm Khinh Nhược dùng khăn ướt lau tay, khẽ kéo tay người bên cạnh, giọng dịu dàng:

"Em đừng sợ, phim ảnh chỉ là giả thôi."

"Ừm..."

Thẩm Khinh Nhược thấy nét mặt Mạnh Trì dần bình tĩnh lại liền rút tay về, nhưng vừa rút được nửa đường thì nghe bạn nhỏ Mạnh Trì nói:

"Chỗ này sợ."

Mi mắt Mạnh Trì rủ xuống che khuất tầm nhìn, trông có vẻ không dám xem.

Thẩm Khinh Nhược nhìn lướt qua màn hình, cũng ổn mà, hai nhân vật phụ tán gẫu thì có gì mà sợ?

Nghĩ như vậy nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạnh Trì, nói:

"Bạn nhỏ, lá gan của em sao nhỏ vậy?"