Mạnh Trì sau khi nghiêm túc hoàn thành cuộc thi cũng không cùng các bạn quay trở về trường mà ở lại thành phố này hai ngày, bởi vì Thẩm Khinh Nhược nói muốn ở lại thành phố thành thêm hai ngày.
Hai người ngoại trừ học tập, làm việc, ăn uống thì ở trên giường.
Thẩm Khinh Nhược xử lý xong công việc, trở lại Bắc Thành, chân vẫn có chút bủn rủn đồng thời ngủ mê mang cả ngày. Sau khi tỉnh lại liền ân cần dạy dỗ Mạnh Trì: Không được lặp lại chuyện thế này.
Mạnh Trì ngoài miệng đồng ý: lần sau sẽ không biết phân biệt nặng nhẹ nữa.
Lúc kết quả vòng loại cuộc thi phác họa đưa ra kết quả, giáo viên và học sinh Học viện mỹ thuật đều cảm thấy ngạc nhiên, Mạnh Trì lại tiến vào vòng bán kết. Đừng nói là Học viện Mỹ thuật Bắc Nguyên mà cả nước, sinh viên ở trường tiến vào vòng bán kết đều là chuyện khá hiếm.
Cũng bắt đầu từ đó, trong trường bắt đầu quan tâm chuyện này, thỉnh thoảng gọi riêng Mạnh Trì đi huấn luyện.
Ngoảnh lại đã đến mùa đông, lá cây Bắc Thành rơi rụng hết.
Tiết trời trở lạnh, Thẩm Khinh Nhược vẫn không thích mặc nhiều quần áo.
Lúc bị Mạnh Trì ép mặc nhiều hơn, Thẩm Khinh Nhược liền nói mình khỏe mạnh lắm, nhiều năm qua chưa từng ngửi mùi nước khử trùng của bệnh viện, bất khả chiến bại.
Cũng không lâu sau đó, giọng Thẩm Khinh Nhược khàn khàn, Mạnh Trì nhắc nhở Thẩm Khinh Nhược uống nước ấm, Thẩm Khinh Nhược lại nói không sao, gần đây nói quá nhiều, Mạnh Trì hỏi cô nói gì, cô chỉ trả lời qua loa, cũng không thể nói mình giảng bài.
Lúc trước nói nghề này nghề kia, lúc này đổi thành làm giáo viên, hình tượng trước sau không thống nhất.
Hôm nay, Mạnh Trì gửi tin nhắn cho Thẩm Khinh Nhược, cả nửa ngày Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy Thẩm Khinh Nhược vẫn đang ngủ.
Hết giờ học, cô liền đi đến nhà Thẩm Khinh Nhược, rón rén đi vào phòng ngủ, phát hiện quả nhiên trên giường có một ụ nhỏ.
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược núp trong chăn, sợ Thẩm Khinh Nhược khó chịu nên nhẹ nhàng kéo chăn xuống, bàn tay vô tình chạm vào da của Thẩm Khinh Nhược, phút chốc lông mày nhíu lại.
Cô giơ tay sờ trán Thẩm Khinh Nhược, phát hiện nó nóng hổi.
Thẩm Khinh Nhược lim dim, lẩm bẩm:
"Em tan học rồi?"
Giọng khàn khàn khô khốc, cổ họng giống như bị cái gì đó siết chặt, bản thân cô cũng bị hoảng sợ với giọng nói của mình, cô ho một tiếng cố để giọng trong hơn chút nhưng lại không ho nổi.
Có người nhanh chóng nhẹ nhàng đỡ cô dậy, đưa ly nước đến bên môi cô, cô uống liền mấy ngụm để giảm bớt sự khô khan ngưa ngứa ở cổ họng.
"Đi bệnh viện với em."
"Không..." Thẩm Khinh Nhược rúc vào trong lòng ngực ấm áp của người bên cạnh, lại sợ mình lây cảm cho đối phương, đầu tóc rũ xuống, nói: "Tôi nằm một lát sẽ khỏe thôi, sốt nhẹ, 36 độ 8 thôi."
Mạnh Trì lại sờ trán của Thẩm Khinh Nhược:
"Nhiệt độ của chị hình như không phải 36 độ 8."
Thẩm Khinh Nhược ngại phiền, không muốn đi lại bị Mạnh Trì nhất quyết dẫn đi bệnh viện.
Ở bệnh viện, nhiệt độ đo ra vượt xa 36 độ 8.
Hóa ra nhiệt kế ở nhà Thẩm Khinh Nhược đã mua từ rất lâu nên không còn chính xác.
Lần cảm mạo này có xu hướng nặng thêm. Lúc Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì đến bệnh viện, Thẩm Khinh Nhược cảm thấy tay chân hoàn toàn không có sức, không thể nhúc nhích, lại được Mạnh Trì cố đỡ lên xe taxi.
Bây giờ Thẩm Khinh Nhược đang nằm trong phòng truyền dịch, cô vẫn choáng váng, nhìn Mạnh Trì bận tới bận lui, cô mím đôi môi khô khốc.
Mạnh Trì cầm áo khoác dày đi tới, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Cô đắp áo khoác lên người Thẩm Khinh Nhược, lại đút Thẩm Khinh Nhược uống chút nước ấm.
Thẩm Khinh Nhược yếu ớt chỉ xuống cái túi ở bên cạnh, nói:
"Trong túi xách có khăn giấy."
Cô nhìn Mạnh Trì lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:
"Em mệt lắm, phải không?"
Mạnh Trì lắc đầu, nhìn xung quanh, cô không phát hiện chỗ có bụi bặm, nên đành bỏ khăn giấy vào trong túi áo trước.
Vừa rồi bác sĩ nói không có chuyện gì nghiêm trong, truyền dịch hai ngày là ổn.
Nỗi thấp thỏm lo lắng suốt dọc đường đi đến đây cũng dịu xuống, lúc này cô nhìn Thẩm Khinh Nhược, nghiêm túc hỏi:
"Chị còn khó chịu không?"
Thẩm Khinh Nhược vùi nửa gương mặt trong áo khoác, chỉ lộ ra đôi mắt ngân ngấn nước mắt, bởi vì bị bệnh nên sắc mặt trắng hơn bình thường, càng nhìn càng đáng thương.
Thẩm Khinh Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
"Sau này mặc thêm quần áo được không?"
Hừ, dữ quá đi.
Thẩm Khinh Nhược nước mắt lưng tròng chớp chớp.
Mạnh Trì thấy dáng vẻ này của Thẩm Khinh Nhược thì không đành lòng, nhưng lại cảm thấy nếu không nói Thẩm Khinh Nhược sẽ tiếp tục có lần sau, nhưng dù sao bây giờ Thẩm Khinh Nhược cũng đang bị bệnh.
Trong lòng Mạnh Trì rối bời, cô thở dài, nói:
"Chị bị bệnh, chị khó chịu, em nhìn lòng cũng rất khó chịu."
Cô chỉnh lại khăn trải giường, sau đó nhanh chóng cảm nhận vạt áo mình bị kéo rất khẽ, cô cúi đầu nhìn, tay Thẩm Khinh Nhược lộ ra từ trong áo khoác dày, nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô, mặt vẫn giấu trong áo khoác, chỉ lộ ra ánh mắt cầu tha thứ.
Mạnh Trì cũng hết cách, cô cảm giác mình bị Thẩm Khinh Nhược nắm trong lòng bàn tay rồi. Không thể nghiêm mặt nữa, cô đặt tay Thẩm Khinh Nhược vào trong áo khoác, nói:
"Không nói nữa, chị ngủ một lát đi."
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy sắc mặt của Mạnh Trì thay đổi tốt hơn, lúc này mới yên lòng, khẽ mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô nằm một lát, đầu óc choáng váng cực kỳ, làm thế nào cũng không ngủ được. Nhìn người còn thấy bóng chồng bóng, cô mở mắt ra, nhìn Mạnh Trì ở bên cạnh sắp xếp đồ đạc, cô nhớ đến người nhà đã rời xa cô.
Có lẽ lúc mới vài tuổi, cô mắc mưa, dẫn đến viêm phổi, người nhà ôm cô chạy đến bệnh viện, bận tới bận lui.
Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói:
"Mẹ tôi ở bệnh viện nhiều năm... thỉnh thoảng vào bệnh viện tôi sẽ nhớ đến bà..."
Mạnh Trì đang sắp xếp đồ đạc cũng chậm tay lại, Thẩm Khinh Nhược biết Mạnh Trì đang nghiêm túc lắng nghe.
Thẩm Khinh Nhược mở lời với câu nói không đầu không đuôi:
"Khá khổ sở..."
Mạnh Trì nghe lại hiểu. Cô không tiếp tục sắp xếp đồ nữa, nhẹ nhàng với tay vào trong áo khoác dày, nắm lấy tay Thẩm Khinh Nhược.
Phòng truyền dịch có người đến người đi, bầu không khí có chút nặng nề, các cô cứ lẳng lặng nắm tay nhau.
Trước đây Mạnh Trì luôn không biết tại sao nhà Thẩm Khinh Nhược thiếu nhiều tiền đến vậy, Thẩm Khinh Nhược không nói cô cũng không ép, bây giờ xem ra nguyên nhân có lẽ do mẹ của Thẩm Khinh Nhược bị bệnh.
Cô ở chung với Thẩm Khinh Nhược lâu như vậy, chẳng bao giờ nhìn thấy bất kỳ người nhà nào của Thẩm Khinh Nhược, lúc đó cũng không suy nghĩ quá nhiều nhưng cô vẫn cố kìm nén, cô nói với chính mình có lẽ còn có nguyên nhân khác, không nhất định là... mất rồi. Nhưng trong lòng cô vẫn hi vọng Thẩm Khinh Nhược có thể trải qua một cuộc sống tốt hơn.
Đầu tiên mẹ của Thẩm Khinh Nhược bị bệnh mất ở bệnh viện, sau này là bà của Thẩm Khinh Nhược...
Cô không có cách nào tưởng tượng được nỗi đau khổ của Thẩm Khinh Nhược nhưng lại có thể cảm nhận được nỗi đau thương trong lòng Thẩm Khinh Nhược.
Một lát sau, cảm xúc của Thẩm Khinh Nhược chuyển biến tốt hơn một chút.
Mạnh Trì khẽ nói:
"Bị bệnh nên vào bệnh viện. Sau này em sẽ đi cùng chị, tất nhiên sau này không bị bệnh để đến đây là tốt nhất."
Sau khi mùa xuân qua đi, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, sức khỏe của Thẩm Khinh Nhược dần chuyển biến tốt hơn.
Mạnh Trì trở lại trường, cũng đã là học kỳ của năm thứ ba đại học.
Mạnh Trì tham gia bán kết cuộc thi phác họa, lúc thi ban giám khảo có hài lòng, có không hài lòng cũng có rất nhiều lời nhận xét chua cay với cô, hỏi cô đã vượt qua vòng loại như thế nào cho nên cô không ôm ấp hi vọng sẽ tiến vào vòng chung kết.
Ngày đó kết quả được công bố, cô vẫn đang ở trong thư viện học tập, là chủ nhiệm gọi điện thoại cho cô, giọng cực kỳ kích động, hỏi cô ở đâu, bảo cô nhanh chóng đến văn phòng và thông báo cô đã vào vòng chung kết rồi.
Các giáo viên viện mỹ thuật đều chúc mừng cô. Thầy Điền cũng rất ngỡ ngàng khi cô vào vòng chung kết, gương mặt vui mừng nói đã xem tranh vẽ của cô ở vòng bán kết, có hồn có sức sống hơn trước đây nhiều, còn hỏi rốt cuộc làm thế nào khiến cô nghĩ thông.
Nhưng đó cũng chỉ là bức tranh rr gần đây mà nhỉ?
Mạnh Trì thư thả hơn nhiều. Lúc thi cô vừa vẽ vừa nghĩ đến cảm giác của bức tranh rr, cơ thể thả lỏng rất nhiều.
Trước đó đăng lại bức tranh một mình rr, sau này lại có một chút liên quan đến rr, rồi sau này quen thuộc, lời cô từng nói nên cô vẽ rr rất có cảm giác.
Chuyện Mạnh Trì vào vòng chung kết dẫn tới bạn học trong trường chú ý, ngoài chương trình học, trường cũng sắp xếp kha khá chương trình huấn luyện đặc biệt cho cô cho nên ngoài việc học, làm việc cô còn phải đi huấn luyện, bận tối mặt tối mũi.
Sắp đến cuối kỳ, cuối cùng Mạnh Trì cũng hoàn thành khóa huấn luyện đặc biệt.
Hôm nay, Mạnh Trì học trong phòng ngủ. Các bạn cùng phòng cũng dần dần trở về phòng.
Học kỳ này, các bạn của Mạnh Trì trở nên khá chăm chỉ, trở thành khách quen của thư viện, có người chuẩn bị thi thạc sĩ, có người chuẩn bị thi nhân viên công chức.
Tiểu nhị mới từ văn phòng trở về, nói:
"Lúc nãy mình thấy cô Thẩm ở văn phòng thầy Trần."
Lão tam:
"Mình đã sớm biết rồi, cô Thẩm cài quét mìn cho thầy Trần, còn thêm mấy trò chơi linh tinh trên máy tính."
Tiểu nhị:
"Cũng phải, lần này hình như là giáo viên đồ họa, có vài vấn đề về phần mềm cần hỏi cô Thẩm."
Lão tam:
"Ô, cô Thẩm quá toàn năng... Nhưng các cậu không cảm thấy giọng cô rất quen tai à? Mình luôn cả thấy đã từng nghe qua ở đâu đó."
Lão đại:
"Không thể nào, giọng êm tai vậy không thể nào mình không ấn tượng."
Tiểu nhị:
"Đúng, tuyệt đối không có khả năng."
Lão đại:
"Gần đây cô Thẩm có buổi tọa đàm không?"
Các bạn cùng phòng tám chuyện một hồi lại chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
Điện thoại của Mạnh Trì sáng lên, cô cầm lên xem, nhìn thấy là tin nhắn WeChat của thầy Trần. Thầy bảo cô đến văn phòng một chuyến.
Bây giờ thầy Trần còn gọi cô chắc là nói đến học kỳ sau cùng với vòng chung kết.
Mạnh Trì đặt sách xuống, đi đến văn phòng thầy Trần, mới vừa đi đến cửa phòng làm việc liền ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.
Cô theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó kịp phản ứng lại cảm thấy không thể nào, Thẩm Khinh Nhược sao lại xuất hiện ở đây?
Có thể là mùi trên người cô, dù sao cô dùng nước hoa của Thẩm Khinh Nhược đưa.
Trong lòng Mạnh Trì có chút nghi ngờ, chưa kịp phân tích kỹ lưỡng liền truyền đến tiếng của thầy Trần. Cô điều chỉnh tâm tư, đi về phía thầy.
...
Mấy ngày nữa là tọa đàm của cô Thẩm, các bạn cùng phòng đã bàn bạc xong sẽ đi nghe, phút cuối cùng lão đại và tiểu nhị đều có việc, chỉ có mình lão tam.
Vốn dĩ lão tam định không đi lại thấy Mạnh Trì ở trong phòng vẽ nên kéo đi cùng, nói:
"Cậu không muốn nhìn thấy siêu mỹ nữ của trường chúng ta sao? Tốt nghiệp rồi sẽ không còn cơ hội đâu."
Mạnh Trì lúc này không có hứng thú gì nhưng lão tam tận tình khuyên bảo nên chỉ đành đi theo một đoạn. Đồng thời cầm theo máy tính bảng, nghĩ lát nữa sẽ vẽ.
rr đã đến được chương thứ 9, người hâm mộ có xu hướng ổn định, không còn tăng một cách bùng nổ như trước, nhưng trước nay cô cũng không quan tâm. Người hâm mộ đổ xô đến rồi cũng đạt đến mức giới hạn nhất định.
So với những bộ truyện khác thì nhân vật chính trong truyện của cô không phải là thực thể, chỉ có vài đường nét. Tuy rằng người hâm mộ luôn mạnh mẽ yêu cầu hãy chuyển hóa những đường nét thành nhân vật thực.
Nhưng có người nói có thể đó là cách diễn giải của cô, không phải thực thể cũng tốt, nhìn rất có cảm giác nghệ thuật.
Thật ra cô cũng không sáng tác chạy theo hơi hướng nghệ thuật mà là... cô thầm muốn thể hiện một mình rr theo cách của mình.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, có thể không hợp với tác phẩm truyện tranh mà là cô đang thể hiện tình cảm cá nhân.
Nhưng đến chương năm có người hỏi cô có nhận quảng cáo không, cô rất bất ngờ bởi vì lúc đó cô cảm thấy nhất định tác phẩm của mình có sức ảnh hưởng cho nên thu hút được thương vụ quảng cáo này. Nhưng cô đã từ chối.
Đến chương tám, có bên truyện tranh liên hệ với cô, hi vọng cô ký hợp đồng để đăng rr trên nền tảng. Cô vẫn chưa ký, lựa chọn đăng trên Weibo.
Buổi tọa đàm của cô Thẩm ở lầu ba.
Mạnh Trì với lão tam không tính là đến trễ, còn hơn mười phút mới đến giờ nhưng đa số chỗ ngồi trong phòng học lớn đều được lấp đầy.
Mạnh Trì khá ngỡ ngàng:
"Khoa tin học nhiều đến vậy sao?"
Lão tam đang tìm chỗ trống, nói:
"Ồ, xem như cậu hỏi đúng người rồi."
Cô vỗ vai đại một nam sinh, hỏi:
"Anh bạn, cậu là người khoa nào?"
Nam sinh:
"Khoa hóa!"
Suốt lúc tìm chỗ, hỏi qua vài người, đủ chuyên ngành và cũng chỉ có một người khoa tin.
Một nam sinh Kỹ thuật môi trường cao lớn vạm vỡ, giọng cũng hơi lớn nói:
"Ai nói nhất định phải học khoa tin mới được nghe giáo viên khoa tin giảng? Bạn học, đó là thành kiến đó!"
Sau đó nghe thấy giáo viên giảng chính sắp đến, cậu ta quay phắt người đi nhìn.
Mạnh Trì: "..."
Cô thầm nghĩ: Tôi thấy các cậu không phải đến để nghe giảng.
Thật sự không tìm được chỗ, Mạnh Trì đã nghĩ sẽ rút lui, lúc vừa định quay về liền bị lão tam kéo đi. Lão tam với đôi mắt tinh tường đã tìm được hai chỗ ngồi ở góc phòng.
Lúc các cô đi về phía đó, giáo viên giảng chính chờ hoài đợi mãi cũng từ cánh cửa nhỏ bên cạnh bục giảng bức ra.
Giáo viên ăn mặc rất đơn giản: Áo sơ mi trắng, mắt kính gọng kim loại mỏng, nhìn rất tri thức nho nhã, cảm giác làm người ta cảm thấy khá mỏng manh, điều này cũng giải thích cho việc vì sao cô không cận nhưng vẫn thích đeo kính.
Lão tam nhìn thấy Mạnh Trì đứng yên liền quay lại nhìn.
Mạnh Trì đứng ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm cô giáo Thẩm ở trên bục giảng.
------Hết chương 85------
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^