Chương 88: Một cuộc hẹn
Nói xong, Vĩ Phàm liền nhìn thẳng vị tiểu thư Văn Tử Ngọc, mà chắp tay từ tốn nói: "Văn tiểu thư...tiểu thư thật sự muốn mua hết sao? Ta nói trước, là giá cả không như ban đầu đâu."
"Ta sẽ mua! Vì để công bằng nên nhà ngươi cứ việc ra giá." Văn Tử Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu ôn nhu (ôn hòa, mềm mại) nói.
Nghe rõ vị tiểu thư họ Văn này nói như vậy, Vĩ Phàm sau một hồi cân nhắc, liền gật gật sờ cằm rồi nhìn xuống mười bình ngọc.
"Hay là như này đi...ta cũng không ép tiểu thư, nhưng nếu đã muốn mua hết thì cứ một bình là năm thỏi bạc nhỏ. Mười bình tính nhanh đúng chuẩn năm mươi thỏi, được chứ?" Vĩ Phàm đưa nguyên bàn tay năm ngón ra trước, không nhanh không chậm nói.
Lúc này, nữ tử Tiểu Nha một bên nghe Vĩ Phàm phán bừa thì liền tức giận không thôi, ngay lập tức chỉ thẳng mặt hắn rồi quát: "Hay cho cái tên làm ăn bất chính như ngươi, rõ ràng ngươi bán bình thường chỉ hai thỏi, nếu có tăng giá thì nhiều nhất lên ba...ngươi lấy cái quyền gì tăng lên năm, phán bừa gây khó dễ cho tiểu thư nhà ta sao?"
"Ta thích phán bừa như vậy đấy, ngươi làm gì ta? Mà ta cũng nói cho nha hoàn như ngươi được rõ, ta không có phán bừa..." Vĩ Phàm bị người chửi, hắn không tức giận mà ngay lập tức phản hồi lại với giọng điệu trêu chọc.
Nói xong, hắn lại chắp tay nhìn đám đông xung quanh, rõ ràng câu chữ lên tiếng: "Các vị tại đây minh xét cho ta, ta đây thật sự là đã cân nhắc kĩ càng mới dám ra giá cả như vậy. Thử nghĩ mà xem, bình thường ai đến trước ta chỉ bán có hai thỏi bạc nhỏ, mà vị Văn tiểu thư này đến sau tranh dành mua hết, ta cũng không muốn bất công với các vị đã xếp hàng nên tăng giá lên năm xem như công bằng. Bọn họ không chấp nhận thì ta lại bán cho các vị là hai thỏi, ta đâu có ép người phải không?"
Đám người xung quanh nghe rõ Vĩ Phàm từng giây từng phút cân nhắc nặng nhẹ, còn là nghĩ đến đám đông với sự công bằng, điều này liền khiến nhóm người cảm động vô cùng. Mà nhóm người không hẹn trước, cũng liền đồng loạt vỗ tay, hô hào đồng ý với hắn.
Mà về phần vị Văn tiểu thư, nàng một lần nữa lại giữ lấy tay của nha hoàn nhà mình, liền lắc đầu ngăn lại ý định xông đến đánh Vĩ Phàm một trận của người nha hoàn Tiểu Nha.
Sau khi đôi bên không còn đưa cái ánh mắt căm thù nhau, nàng liền nhìn Vĩ Phàm bằng ánh mắt tử sắc thuần khiết, áy náy nói: "Là nha hoàn nhà ta không phải, ta xin lỗi ngươi...nhưng ngươi an tâm, dù là năm hay sáu thì ta vẫn sẽ mua."
Lúc này, dường như không khí xung quanh cũng đã trùng xuống, không còn một ai dám hò hét sau khi nghe vị Văn tiểu thư này lên tiếng.
Vĩ Phàm đứng đối diện, sau khi nghe nữ nhân này nói với giọng điệu có vài phần yêu diễm như vậy, hắn cũng bất giác như bị mê hoặc ở bên trong. Không ngờ vị Văn tiểu thư này bộ dạng xin lỗi lại có thể đáng yêu đến như vậy. Dù là không nhìn rõ mặt nhưng chỉ với ánh mắt và giọng nói, quả thật khiến cho hắn nữa tỉnh nữa mê.
Nhắc về Văn Tử Ngọc, dẫu sao nàng cũng là một người tài sắc vẹn toàn, là vị tiểu thư cành vàng lá ngọc duy nhất của dòng chính Văn thị, hiện tại vừa mới tròn hai lăm đóa xuân xanh.
Dù chưa ai một lần nhìn thấy dung mạo thật của nàng, nhưng có người từng đồn rằng, lúc nàng chỉ mới mười lăm thì có một vị công tử nọ, một lần dự yến tiệc tại Văn Phủ liền được may mắn chiêm ngưỡng nhìn thấy dung nhan. Vị công tử sau lần ấy lại như bị mê hoặc, ngày nhớ đêm mong, còn là nằng nặc đòi mang sính lễ đến cưới nhưng liền bị cự tuyệt. Vì quá nhớ nhung và đau khổ khi bị từ chối, nên chàng ta đã tự tay rút đao kết liễu chỉ với nguyên do là không thể sống thiếu nàng. Và cũng từ lúc này trở đi, để không người nào khác mang lòng tâm tư về mình, nên vị Văn tiểu thư này đã mang khăn che mặt như là phong cấm cái sự mê hoặc, vì không muốn gặp lại tình cảnh như năm xưa.
"À ừ...nếu như Văn tiểu thư đã đồng ý mua thì ta cũng không giữ làm gì, tiểu thư cứ tự nhiên mang đi." Sau một hồi lấy lại nhận thức, Vĩ Phàm liền cười cười nói.
Vị Văn tiểu thư gật đầu, ngay lập tức ra hiệu cho nha hoàn Tiểu Nha thanh toán, tổng cộng đưa cho Vĩ Phàm một túi vải chứa tất thảy năm mươi thỏi bạc nhỏ.
Sau khi đôi bên nhận đủ, vị Văn tiểu thư cùng nha hoàn liền từng bước rời đi.
Nhưng vừa quay đi được vài bước, Vĩ Phàm liền lên tiếng gọi lại: "Văn tiểu thư..."
Ngay khi Văn Tử Ngọc vừa quay lại nhìn, Vĩ Phàm liền một đường bay đến. Hắn tiến sát đến gần vị Văn tiểu thư khoảng một bước chân, rồi từ trên tay lấy ra một mảnh giấy nhỏ màu trắng.
Mà nha hoàn Tiểu Nha thấy vậy, liền đứng ra trước hất cằm ngăn cản, liền hừ lạnh mà nói: "Ngươi lại muốn làm gì? Đến bảo là ngươi không nhận đủ tiền sao?"
"Không không...đã đủ, ta chỉ là muốn giới thiệu một thứ đặc biệt cho tiểu thư nhà cô nương mà thôi!" Vĩ Phàm lắc đầu rồi đáp.
Thấy vậy, nữ tử Tiểu Nha lại hất cằm nói: "Là cái gì? Cứ đưa ra xem xét!"
"Ai da...cô nương nếu cản đường như vậy sao ta có thể mang ra, trước tiên cứ tránh sang một bên." Vĩ Phàm để hai tay sau lưng, cũng liền nói ngay.
Mà về phần Văn Tử Ngọc, nhận thấy dụng ý từ Vĩ Phàm, liền nhẹ nhàng động vào người nữ tử Tiểu Nha, lên tiếng: "Tiểu Nha, ngươi trước tiên đứng sang một bên, cứ để hắn nói."
Mặc dù không muốn, nhưng tiểu thư nhà mình đã lên tiếng thì không thể trái lệnh, Tiểu Nha liền bước sang một bên.
Cùng lúc đó, Vĩ Phàm liền nắm lấy tờ giấy trắng đưa ra cho vị Văn tiểu thư, cũng nhanh chóng lên tiếng: "Trên đây là thứ ta muốn giới thiệu cho Văn tiểu thư xem qua, trước tiên tiểu thư cứ cầm lấy rồi đưa lên gần mũi, làm xong sẽ rõ thôi!"
Lúc này, Văn Tử Ngọc liền đưa ra ngọc thủ nhận lấy, nhưng lại bị nha hoàn bên cạnh ngăn lại tay.
"Tiểu thư đừng bị hắn lừa..."
"Tiểu thư an tâm, chỉ là mảnh giấy thường, không hề có độc hay mờ ám gì đâu." Vĩ Phàm nhận thấy hai người này vẫn còn dè chừng, liền lên tiếng giải thích.
Mà Văn Tử Ngọc nghe Vĩ Phàm nói như vậy, liền gật đầu ra hiệu với nha hoàn là không sao, cũng lập tức nhận lấy mảnh giấy trắng từ trên tay Vĩ Phàm.
Vừa là nhận lấy, Văn Tử Ngọc không do dự mà đưa lên gần mũi. Bất chợt, một mùi hương thoang thoảng liền sọc thẳng lên mũi ngọc tinh xảo của nàng. Một mùi hương mê hoặc như loài hoa thơm, lại lưu luyến không dứt như một giấc mộng đẹp, mà bất giác khiến cho nằng thiết tha không quên. Thật sự là quá sức mê người.
"Văn tiểu thư cảm thấy thế nào?" Vĩ Phàm nhận thấy mùi hương này thật sự mê hoặc được vị Văn tiểu thư, hắn liền lên tiếng hỏi.
"Thứ này...là của ngươi sao?" Văn Tử Ngọc bừng tỉnh sau lời hỏi han từ Vĩ Phàm, không kiềm lòng được mà ngay lập tức hỏi ngược lại.
Thấy vậy, Vĩ Phàm gật đầu, lại một chút tiến sát đến trước Văn Tử Ngọc, nhỏ giọng lên tiếng: "Quả đúng như vậy! Thứ mà tiểu thư vừa cảm nhận được chính là một loại hương mê hoặc độc nhất vô nhị của nhà ta, không một nơi nào khác có."
"Vì là người buôn bán sản phẩm làm đẹp cho nữ nhân, nên ta cảm nhận được Văn tiểu thư là một người có đam mê với những thứ này. Không phải mời mọc nhưng nếu tiểu thư có nhã ý, đúng vào đêm hôm nay, tiểu thư hãy một mình đến khách điếm phía tây gần Tụ Các...ta sẽ ở trên mái nhà chờ tiểu thư đến trao đổi..." Vĩ Phàm nhỏ giọng nói ra điểm hẹn vào đêm nay cho vị Văn tiểu thư biết rõ.
Nói xong, hắn liền quay lưng rời đi, tay lại đưa cao mà nói: "Vì đây là thứ không mua được bằng tiền, nên tiểu thư cứ xem xét..."
Mà về phần Văn Tử Ngọc, sau khi biết rõ ý định Vĩ Phàm nói là gì, liền gật đầu lập tức rời đi. Trên tay vẫn nắm chặt mảnh giấy trắng lưu hương, thật sự là không muốn buông.
Cùng lúc đó, Vĩ Phàm lại tiến đến quầy hàng. Sau một lúc thông cáo cho nhóm người đã chính thức đống quầy không còn buôn bán, hắn một lượt thu dọn đồ dùng thì cũng liền rời đi ngay.
Hiện tại hắn đã tháo xuống khăn che mặt, đang một đường tiến đến Tụ Các, chính là địa điểm tập trung tu tiên giả do Huyền Cực Tông lập nên.
Cũng vì thời gian buôn bán diễn ra nhanh hơn hắn nghĩ, hiện tại còn là nữa ngày nên hắn muốn dành khoảng thời gian rãnh rỗi cuối cùng để đến xem chiến. Dù sao hôm nay nơi đó cũng là ngày diễn ra cuộc sàng lọc thí sinh cuối cùng, hắn chỉ muốn đến xem thử nhóm người đánh đấm ra sao mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt Vĩ Phàm đã vào đến bên trong Tụ Các.
Lúc này, Vĩ Phàm đã từ lâu nhập vào đám đông cùng xem chiến, bên ngoài một đấu trường bằng đá xen kẽ từng ô vuông như nền gạch. Mà đám đông xung quanh thì hô hào hưng phấn, còn bên trong là nhóm người chia nhau từng đợt đối kháng, thể thức loại trực tiếp.
Mà bên trong đấu trường lúc này, liên tiếp là từng đợt công kích như vũ bão đến từ hai phía, uy vũ thi triển những chiêu thức đẹp mắt, lại triển lộ từng thế võ điêu luyện. Mà ngoài chiến đấu tay không bên trong, còn là từng đợt người sử dụng pháp khí, múa kiếm, chém đao khiến người bên ngoài hoa cả mắt quan sát. Và bùa chú, thế trận cũng được nhóm người thi triển, không ngừng nổ lên từng đợt uy chấn.
Cùng lúc, Vĩ Phàm vẫn bên ngoài xem chiến, từng đợt người lại khiến hắn một chỗ được mở mang tầm mắt. Mặc dù chỉ là nhóm người từ Luyện Thể tầng 8 đến Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng với những gì bọn họ làm được, thật sự khiến Vĩ Phàm há miệng rồi hóc mồm quan sát.
Sau từng đợt như vậy, Vĩ Phàm kinh ngạc truyền âm cho Thần Khải.
"Này Thần Khải...đám người phía dưới quả thật là Luyện Thể kỳ sao? Những phép thần thông rồng bay, phượng múa như thế kia là từ đâu ra?
Hắn không dám tin vào những gì bản thân nhìn thấy, đây là lần đầu hắn trông thấy những người mang cảnh giới thấp và ngang bằng hắn, mà thi triển thần thông hoa lệ đến vậy.
Như vậy cũng được sao? Ta đây cũng là Tái Thể, nhưng chỉ là đánh đấm tay không, lâu lâu mở ra Lôi Thể đã là nghĩ ưu việt lắm rồi. Mà đám người này, còn trông ngầu hơn cả ta, đùa sao?
Về phần Thần Khải, nghe Vĩ Phàm kinh ngạc như vậy thì cũng truyền âm, nói: "Ta thấy như vậy cũng bình thường, chỉ là những mánh khóe tầm thường mà thôi!"
"Ta không phải hỏi ngươi cái đó, ta chỉ muốn hỏi...là vì sao bọn hắn làm được, mà ta thì không?" Vĩ Phàm bất bình lên tiếng.
"Có gì đâu mà ngươi phải làm quá lên như vậy, sau này muốn học thì tự đi nghiên cứu. Ta chỉ dạy cho ngươi những thứ bổ ích, những thứ không đáng thì ta bỏ qua..." Thần Khải chỉ hời hợt, ra vẻ khinh thường nói.
Mà nghe Thần Khải nói như vậy, Vĩ Phàm liền nhíu mày, nói lại ngay: "Vậy là ngươi có biết từ trước...biết trước nhưng không dạy cho ta?"
Hắn thật sự bất bình vì Thần Khải đã không chỉ dạy cho hắn những thứ như vậy. Hắn muốn học bùa chú, muốn thi triển những chiêu thức và phép thần thông, nhưng Thần Khải đã bỏ qua chỉ vì nguyên do tầm thường.
"Cái tên cao ngạo như ngươi, ngươi đã là thần tiên thì có thể xem chúng tầm thường, nhưng ta vẫn là phàm nhân không hơn không kém bước đầu tiến vào tu tiên...ít nhiều cũng phải chỉ dạy vài thứ cho ta chứ."
Vĩ Phàm dường như giận dỗi, lại hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không cần ngươi chỉ bảo nữa, từ nay về sau sẽ tự thân nghiên cứu. Biết thế ngay từ đầu đừng tin ngươi..."
Thần Khải nghe vậy chỉ thở dài một tiếng, rồi im lặng không một tiếng hồi đáp.
Kì thật, việc Thần Khải không dạy qua mấy phép thần thông cũng là có nguyên do. Vĩ Phàm ban đầu tư chất thấp kém, tu luyện lại bước đầu chưa quen, nên việc một lúc phân tâm học nhiều cái thật sự không tốt một chút nào. Có thể hiện tại hắn tư chất càng ngày càng thay đổi, nhưng thà rằng Thần Khải để tự thân Vĩ Phàm nghiên cứu khi cần thiết, còn dễ dàng hơn việc Thần Khải nhồi nhét một đống thứ phức tạp vào đầu hắn, khiến hắn tẩu hoả nhập ma.
Sau một màn nhận ra bản thân bị Thần Khải hố lớn, Vĩ Phàm cũng không còn hứng thú với việc xem chiến, cũng liền rời đi ngay sau.
Tiếp theo cũng vì buồn chán, Vĩ Phàm lại một vòng thăm thú một số cửa tiệm buôn bán công pháp và bùa chú. Sau một lượt tiện tay chọn lựa vài quyển có vẻ thú vị, Vĩ Phàm cũng ngay lập tức quay lại khách điếm nghĩ ngơi.
Dẫu sao hôm nay cũng là ngày cuối nán lại nơi này, hắn chỉ muốn nghĩ ngơi chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rời đi.
Mà ngay lúc này, hắn một mình bên trong căn phòng đã đóng kín cửa, một lượt xem xét và kiểm tra lượng tiền hôm nay kiếm được.
"Cộng lại hai ngày buôn bán thì tổng cộng thu về được một ngàn một trăm ba mươi thỏi bạc nhỏ. Một vòng chi tiêu và mua bán, hiện tại số dư vẫn còn gần một ngàn thỏi bạc. Như vậy là vừa đủ để sau này dùng!" Vĩ Phàm trên giường lẩm nhẩm tính toán.
Sau khi kiểm tra đã đủ mọi thứ cần thiết thì bên ngoài bầu trời đã là tối đen.
"Hài! Tạm thời mọi chuyện coi như vẫn ổn, hai người là A Bảo và A Đinh cùng ta đến đây cũng đã bị loại, xem như thân thế của ta là không một ai biết. Vậy là có thể yên tâm một đường đến Huyền Cực Tông vào sáng mai!" Vĩ Phàm nhẹ giọng, nằm thẳng lưng trên giường tự nói.
Vĩ Phàm hiện tại xem như nữa bước đạt được mục đích, tiền phòng thân đã có đủ, cơ hội gia nhập Huyền Cực Tông cũng đã có, lại không một ai biết qua mặt hắn. Những điều trên khiến cho hắn càng thêm tự tin.
Vừa nghĩ đến đây, Vĩ Phàm lại tiến đến gần cửa sổ rồi mở toang ra hai bên. Sau một lúc nhìn ngắm trăng sao, hắn lại tiếu dung tự nói: "Hiện tại, chỉ còn duy nhất một việc, chính là cuộc hẹn vào đúng đêm nay mà thôi!"