Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 108: Lột vỏ




Kỳ Yến không biết mình đã bị nhiều mặt nhân mã chú ý, sau khi cơm nước xong, liền cùng Sầm Bách Hạc tản bộ trên đảo. Ban đêm trên hải đảo có chút lạnh, Kỳ Yến nhìn bóng dáng hai người bị ánh trăng kéo đến thật dài, cười nói: “Những người trên tiệc tối, đều là huyền thuật sư các quốc gia. Hệ thống huyền thuật phương Tây khác với phương Đông chúng ta, nguyên lý cũng khác nhau, cho nên mấy ngày nay anh phải mang theo bùa hộ mệnh em làm cho anh, đừng gỡ xuống.”



Sầm Bách Hạc gật gật đầu, nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Kỳ Yến: “Vừa rồi trên yến hội, anh phát hiện giữa các quốc gia sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt tuy rằng vô cùng hòa thuận, nhưng mà lúc nói chuyện lại đều là lời nói sắc bén, anh lo lắng bọn họ sẽ ở sau lưng tính kế em, em phải cẩn thận một chút.”



Hắn ở thương giới nhìn thấy rất nhiều thủ đoạn nhận không ra người, trước mặt ích lợi và danh vọng, rất nhiều người đều sẽ trở nên không từ thủ đoạn, huống chi việc này còn đề cập đến quốc gia và lợi ích.



“Ở dưới lá cờ khoa học khắp nơi hiện giờ, loại hội giao lưu huyền thuật giống vầy, đều là các quốc gia lén lút tổ chức, thuộc về loại bí mật mọi người ngầm hiểu trong lòng, ” Kỳ Yến cười cười, “Vốn dĩ em không hiểu vì sao Tiền đại sư nguyện ý làm cố vấn của tiểu tổ đặc biệt, mãi đến sau khi sự kiện trấn Vương Hương phát sinh, em mới hiểu được, chuyện ông ấy làm không phải là cố vấn của tiểu tổ đặc biệt, mà là một liệt sĩ ái quốc.”



Những người vì quốc gia vì dân chúng hy sinh, mặc kệ nghề nghiệp gì, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều là liệt sĩ. Mặc dù một số người bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp và thân phận, không thể khiến cho người đời nhớ tới bọn họ, thì cũng không thể phủ nhận trả giá và hy sinh của bọn họ.



“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến dưới ánh trăng, trong lòng có vô số lời muốn nói, chỉ là đối diện hai mắt trong trẻo của Kỳ Yến, lời nói đầy ngập của hắn chỉ biến thành một câu ngắn gọn, “Muốn làm cái gì, cứ làm đi.”



Kỳ Yến khẽ cười một tiếng: “Anh đoán hiện tại em muốn làm cái gì nhất?”



Đối diện Kỳ Yến mỉm cười, Sầm Bách Hạc cảm thấy lòng bàn tay mình có chút nóng lên, trái tim giống như không nghe sai sử, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực.



“Kỳ đại sư thật sự là hăng hái, buổi tối còn cùng tình nhân đến bờ biển tản bộ, ” Lữ Cương, cũng chính là nhị đồ đệ Tiền đại sư từ sau cây cối bên cạnh con đường nhỏ đi ra, cách Kỳ Yến bảy tám bước đứng lại, “Kỳ đại sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không biết lần này có tin tưởng giành lại thể diện cho Hoa Hạ chúng ta không?”



“Có thể giành lại thể diện cho giới huyền thuật Hoa Hạ không phải là tôi, mà là tất cả huyền thuật sư Hoa Hạ, ” một bàn tay Kỳ Yến nắm cùng một chỗ với Sầm Bách Hạc, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt cằm, bộ dạng nhàn nhã này thoạt nhìn vô cùng thiếu đòn, “Thật không ngờ Lữ đại sư để mắt tôi như thế.”



“Ha hả, ” thiện cảm của Lữ Cương đối với Kỳ Yến là âm vô cùng, cho nên nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy, nhất thời cười lạnh hai tiếng, “Có thể làm cho sư phụ đem pháp khí quan trọng đều tặng cho cậu, nếu cậu không có khả năng, toàn bộ giới huyền thuật Hoa Hạ còn có ai có năng lực?”



“Xem ra bản lĩnh anh tuy rằng so ra kém Tiền đại sư nửa phần, nhưng mà ánh mắt vẫn là có một chút, ” Kỳ Yến giống như không có nghe được Lữ Cương trào phúng, mỉm cười gật đầu nói, “Sư phụ của anh cũng khích lệ tôi như vậy.”



“Không, ánh mắt tôi là trò giỏi hơn thầy, ông ấy không nhìn ra cậu không biết xấu hổ, nhưng tôi đã nhìn ra.”



Kỳ Yến lắc đầu: “Luận về điểm đáng yêu, anh cũng kém sư phụ của anh.”



“Cậu vẫn miệng lưỡi bén nhọn như vậy, ” Lữ Cương hừ lạnh một tiếng, “Có điều loại hội giao lưu này, không phải là miệng lưỡi bén nhọn có thể thắng. Đừng tưởng rằng cái này gọi là hội giao lưu, thì thật sự chính là hội giao lưu đơn giản, có vài con chó không biết sủa, nhưng cắn người thì có thể xé rớt một khối thịt bự của cậu đó, đến lúc đó dù cậu có thể nói ra bông ra hoa, cũng không có tác dụng.”



Nói xong, gã xem thường nhìn tay hai người giao nhau, hừ một tiếng quay đầu bước đi.



“Hừ!” Kỳ Yến hừ một tiếng về phía sau lưng gã, lôi kéo tay Sầm Bách Hạc, “Đi, chúng ta trở về, không cần để ý đến hắn.”



Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ nhìn Kỳ Yến giống như con nít, cởi áo khoác khoác lên người cậu: “Ừm.”



“Lần giao lưu này có phải sẽ có nguy hiểm không?”



“Em đây năng lực xuất chúng, còn có mây tía của anh hộ thể, không sợ.”



“Mây tía hộ thể?” Sầm Bách Hạc đứng ở trước cửa, để máy nhận dạng phân biệt dung mạo và đồng tử của hai người, sau đó mở cửa đi vào, “Anh cảm thấy có một loại phương pháp, có thể cho em được càng nhiều mây tía.”



“Phương pháp gì?” Kỳ Yến đem áo khoác trên người mắc trên giá, tò mò nhìn Sầm Bách Hạc, từ lúc nào hắn lại biết mấy cái này?



“Anh nhớ rõ đạo gia có loại thuyết pháp tên là song tu, ” Sầm Bách Hạc kéo người vào trong ngực, “Đêm nay em bổ linh khí cho anh, anh bổ mây tía cho em.”



“Từ từ, song tu không phải ý nói hai người cùng làm vận động, cái loại giải thích trong phim truyền hình và tiểu thuyết là nông cạn, sai lầm.”



“Không quan hệ, anh thích cách giải thích nông cạn này.” Sầm Bách Hạc cởi bỏ áo sơmi, lộ ra cơ ngực và cơ bụng khêu gợi, cúi người nhốt Kỳ Yến ở trên giường, “Chẳng lẽ em không thích?”



“Bách Hạc, anh thay đổi, ” Kỳ Yến bị loại tư thế giường-don* này vòng ở dưới thân Sầm Bách Hạc, có loại cảm giác hoảng hốt thở không nổi, “Trước kia anh rất nghiêm túc, rất ngay thẳng, thanh niên tốt một chút cũng không đen.”



*Giường-don: bắt nguồn từ kabe-don, là hành động một người đập tay vào tường nhốt một người khác giữa mình với bức tường (Kabe nghĩa là bức tường, don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường)



“Bởi vì khi đó không có ai có khả năng khiến anh đen, ” tay phải Sầm Bách Hạc từng nút một cởi bỏ nút áo trước ngực Kỳ Yến, “Vì em, anh nguyện ý biến thành tên già đời.”



Kỳ Yến: không, em một chút cũng không cảm động.





Bỗng nhiên, động tác của Sầm Bách Hạc ngừng lại, vẻ mặt hắn ảm đạm nhìn Kỳ Yến: “Tiền Tiền, có phải em không đồng ý không? Xin lỗi, anh hẳn nên tôn trọng cảm nhận của em…”



“Không, không chuyện này…” Kỳ Yến một câu còn chưa nói xong, người đàn ông vốn dĩ còn vẻ mặt uất ức bi thương trên người cậu, hai mắt lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, tốc độ cởi nút cũng nhanh gấp đôi vừa rồi.



Trong nháy mắt biến thành trứng gà lột vỏ, Kỳ Yến cam chịu nghĩ, thật không ngờ con đường hố nhất mà cậu từng đi qua, lại là con đường của Sầm Bách Hạc. Người thành thật mà gạt người, vậy chính là tay già đời lừa chết người không đền mạng.



Loại thời điểm này, còn làm Liễu Hạ Huệ nữa thì liền không phải là đàn ông!



Gió đông thổi, trống trận vang, đều là đàn ông ai sợ ai! Không cần hèn nhát, đến làm!



Một giờ sau, Kỳ Yến sống không còn gì luyến tiếc tựa vào trên giường, quay đầu trừng Sầm Bách Hạc: “Đã nói cái gì cũng nhường em mà?”



Sầm Bách Hạc ngồi xổm bên cạnh cậu xoa vai đấm chân không dám nói lời nào, một bộ dạng mặc đánh mặc mắng mặc cho trút giận.



“Lăn xuống đi ngủ sàn nhà.”



Sầm Bách Hạc nhăn mày lại, mắt phượng xinh đẹp nhiễm vẻ u sầu: “Ngày hôm qua em còn gọi anh là thân ái, hôm nay đã bắt đầu ghét bỏ anh sao? Có phải vừa rồi anh làm không tốt không?”



“Đừng bán manh!” Kỳ Yến quay đầu nằm úp sấp trên gối, không nhìn tới mặt Sầm Bách Hạc. Người mặt mũi xinh đẹp, làm biểu tình nhíu mày bi thương, đối với loại người có một chút xem trọng mặt mũi như cậu mà nói, thật sự là lực sát thương rất lớn.



“Anh mới vừa làm loại chuyện này không có kinh nghiệm, tập luyện nhiều là tốt rồi, ” Sầm Bách Hạc nhẹ nhàng xoa thắt lưng Kỳ Yến, “Em đừng ghét bỏ anh.”



“Cút!”



Kỳ Yến một cước đá Sầm Bách Hạc đến dưới giường, bọc vào trong chăn, liền biến thành một bé tằm cưng.



Đi bà nội nó cái công lược yêu đương đi, cậu không bao giờ tin cái thứ đó nữa!



“Anh đi xả nước tắm cho em trước, ngâm ngâm trong bồn tắm lớn có thể giải lao.” Sầm Bách Hạc từ thảm trải sàn đứng lên, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Kỳ Yến lộ ở ngoài chăn, tung tăng chạy vào trong phòng tắm cọ bồn tắm lớn, xả nước ấm, còn đổ vào trong vài giọt tinh dầu giải lao.



“Tiền Tiền?” Chờ hắn xả nước xong, lúc quay đầu nhìn lại Kỳ Yến, Kỳ Yến đã bọc chăn ngủ, tóc thấm mồ hôi dán trên trán cậu. Sầm Bách Hạc cũng không chê, chỉ cảm thấy bộ dạng này của Kỳ Yến đáng yêu không chịu được, vì thế nhịn không được hôn hai cái trên trán cậu, ôm cả người cả chăn Kỳ Yến vào trong phòng tắm.



Kỳ Yến đúng là mệt nhọc, mấy ngày nay vì hội giao lưu, cậu làm không ít công tác chuẩn bị, cho nên tổn thương tinh lực không ít, hiện tại lại cùng Sầm Bách Hạc làm một phen vận động lật bánh xèo kịch liệt, hai người mây tía giao hòa, cậu bị vây dưới trạng thái ấm áp dễ chịu vui sướng, rốt cuộc nặng nề ngủ thiếp đi.



Mà ngay cả Sầm Bách Hạc ôm cậu đến phòng tắm tắm rửa, cậu cũng chỉ mơ mơ màng màng mở mắt một chút, sau đó ôm cổ Sầm Bách Hạc tiếp tục ngủ. Dù sao thì so sánh với bồn tắm lớn cứng rắn, vẫn là trên người Sầm Bách Hạc càng thoải mái.



Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn đồng chí tiểu Sầm ý chí chiến đấu sục sôi dưới thân, hít sâu một hơi, ôm Kỳ Yến ngâm trong bồn tắm một hồi, sau đó dùng khăn tắm lớn bao Kỳ Yến lại, ôm cậu đến trên giường. Hắn thực may mắn hiện tại mình trở nên càng ngày càng khỏe mạnh, không thì hắn còn thật lo lắng mình ôm không nổi Tiền Tiền.



Tiền Tiền thoạt nhìn trắng trắng gầy gầy, ôm lên vẫn là rất nặng.



Sầm Bách Hạc mới vừa nằm xuống, Kỳ Yến liền tự động lăn vào trong ngực hắn, hai cái trứng gà lột vỏ ôm sát nhau, đối với tự chủ của Sầm Bách Hạc mà nói, là khảo nghiệm lớn nhất thế kỷ này. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến ngày mai Tiền Tiền còn phải cùng nhau thương nghị với các đại sư Hoa quốc khác, Sầm Bách Hạc vẫn đè nén linh hồn xao động của mình xuống.



Ôm người vào trong ngực, Sầm Bách Hạc nhắm hai mắt lại.



“Chào buổi sáng.”



Kỳ Yến mới vừa mở mắt ra, trên trán đã bị đôi môi ấm áp chạm một chút, cậu ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, nhìn Sầm Bách Hạc thần thanh khí sảng, vẻ mặt tươi cười, cả người giống như trẻ đi năm sáu tuổi, đầu còn có chút phát mộng.



“Đi rửa mặt đánh răng, ” Sầm Bách Hạc lại hôn trộm vài cái trên môi Kỳ Yến, “Bữa sáng muốn đến nhà ăn dưới lầu ăn, hay để cho người đưa lên?” Miệng nói bữa sáng, ánh mắt của hắn lại rơi trên người Kỳ Yến.



Kỳ Yến theo ánh mắt Sầm Bách Hạc nhìn xuống, mới phát hiện mình cái gì cũng không mặc, khó trách Bách Hạc nói lời thực đứng đắn, ánh mắt lại không đứng đắn.



“Anh nhìn có vừa lòng không?” Kỳ Yến cười tủm tỉm hỏi.



Sầm Bách Hạc gật đầu gật đầu không ngừng gật đầu.




Kỳ Yến bọc áo ngủ lên trên người, mang dép lê liền đến phòng tắm. Trên bồn rửa mặt, trong ly súc miệng đã rót sẵn nước, trên bàn chải đánh răng cũng đã trét kem đánh răng.



Đánh răng xong, rửa mặt xong, Kỳ Yến phát hiện trên xương quai xanh mình có dấu hôn, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng nhìn vào vô cùng mờ ám. Nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, cậu đã cảm thấy hai má mình có chút nóng lên, xoay người liền nhìn thấy Sầm Bách Hạc đang đứng ở cửa nhìn cậu.



“Làm em sợ nhảy dựng, ” Kỳ Yến lôi kéo áo ngủ, che khuất cổ, “Anh đứng ở chỗ này làm gì?”



“Đứng ở chỗ này nhìn em.”



“Nhìn em làm gì?”



“Nhìn em xinh đẹp.”



Kỳ Yến: …



Quả nhiên đàn ông cầm thú xong, giống như là ma thú được giải phóng, trước khi phong ấn giải trừ, ai cũng không biết bản tính ma thú sẽ là cái dạng gì.



Đi ra khỏi phòng tắm kéo tủ đồ ra, Kỳ Yến tìm được quần áo cần mặc hôm nay. Mới vừa cởi áo ngủ, cậu liền cảm thấy toàn thân bị một tầm mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm, mãi đến khi cậu thay xong quần áo, tầm mắt này cũng không có dời đi.



“Anh tuổi gì?” Kỳ Yến nhìn gương chỉnh lý cà vạt của mình, có điều mặc kệ cậu làm như thế nào, cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.



Sầm Bách Hạc nhìn không được, đi đến trước mặt cậu, thay cậu cởi cà vạt, một lần nữa buộc lại: “Anh tuổi rồng, làm sao vậy?”



“Khó trách…” Kỳ Yến nâng cằm, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.



“Thế nào?” Sầm Bách Hạc vuốt nếp nhăn trên cà vạt, ngón trỏ sờ hai cái trên hầu kết Kỳ Yến, sau khi bị Kỳ Yến trừng mắt nhìn một cái, mới luyến tiếc thu hồi tay.



“Rồng bản tính dâm, ” Kỳ Yến liếc nhìn hắn một cái, “Hừ.”



“Anh chỉ đối với em…” Sầm Bách Hạc ở bên tai Kỳ Yến nhẹ giọng nói, “Không như vậy với người khác.”



Tầm mắt Kỳ Yến chậm rãi đi xuống: “Nếu dám như vậy với người khác, em sẽ cho anh đời này đều không có cơ hội dâm nữa.”



“Được, ” tự động đem những lời này lý giải thành “Tiền Tiền thực để ý mình” mặt mày Sầm Bách Hạc cười cười, giúp đỡ Kỳ Yến mặc áo khoác, “Chúng ta hiện tại đi xuống à?”



“Ừm.” Kỳ Yến gật gật đầu, “Mấy vị đại sư khác hẳn là cũng đều rời giường nhỉ.”



“Đúng rồi, Tiền Tiền, ” Sầm Bách Hạc đóng cửa phòng, lúc đi đến cửa thang máy đột nhiên nói, “Em tuổi heo đúng không?”




Kỳ Yến không hiểu gật đầu, “Làm sao vậy?”



“Trên sách nói, rồng và heo cùng một chỗ, chính là một đôi làm người ta cực kỳ hâm mộ, ” Sầm Bách Hạc cười đến vẻ mặt thỏa mãn, “Xem ra chúng ta là tuyệt phối.”



Kỳ Yến nhìn vẻ mặt hắn sung sướng, một phen nắm lấy tay hắn, một lúc lâu mới nói: “Đừng mê tín.”



Đang êm đẹp là một đại tổng tài thờ phụng khoa học, nói mê tín liền mê tín, thật là một gánh nặng ngọt ngào lại trầm trọng.



Thang máy giống như biết tâm tư Sầm Bách Hạc, sau khi hắn nói xong, cửa thang máy liền mở, bên trong còn có hai người xa lạ, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người là thiếu niên thoạt nhìn tuổi tác không lớn.



Ánh mắt thiếu niên đảo qua trên tay hai người nắm cùng một chỗ, yên lặng mà có chút thẹn thùng dời đi tầm mắt.



Thang máy đi thẳng đến lầu hai mới dừng lại, Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn tay hai người, hơi kéo ra ngoài, “Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”



“Đừng làm rộn, ” Kỳ Yến nắm chặt tay hắn, “Đại sư khác và người yêu đều là tay trong tay, em với anh nắm tay không phải thực bình thường sao?”



Hai người khác trong thang máy: nhưng những thuật sĩ khác chọn người yêu đều là khác phái cả.




Kỳ Yến mới mặc kệ mấy cái đó, cậu nhìn Sầm Bách Hạc, nhướn mày: “Cái sức lực của anh vừa rồi một chút lực thuyết phục cũng không có.”



Rõ ràng hận không thể cho khắp thiên hạ đều biết hai người bọn họ ở bên nhau, còn giả mù sa mưa mà khó xử một chút. Trong miệng nói không cần, thân thể vẫn là rất thành thật sao? Nếu thật sự không đồng ý, trực tiếp kéo tay ra ngoài là được, cái giãy dụa mang tính tượng trưng vừa rồi, chỉ sợ ngay cả một cái lá cây cũng không kéo xuống được.



Sầm Bách Hạc vội ho một tiếng, biểu tình anh không hiểu em đang nói cái gì.



“Kỳ đại sư, ” một vị đại sư cách thang máy không xa nhìn thấy Kỳ Yến trong thang máy, cười chào cậu, còn gật gật đầu với Sầm Bách Hạc, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Vợ ông mặc sườn xám hoa văn mẫu đơn, kéo cánh tay cậu, cười đến vẻ mặt dịu dàng.



“Bùi đại sư, ” Kỳ Yến với vị Bùi đại sư này cũng không quen, hai người trước đó cũng không có giao tình gì, nhưng mà vị đại sư này ở phe phái huyền thuật tây nam Hoa Hạ vô cùng nổi danh, nghe đồn còn là một người đàn ông vô cùng sợ bà xã.



Có điều nhìn bộ dạng dịu dàng của Bùi thái thái, còn thật sự nhìn không ra là một người vợ bưu hãn có thể làm cho Bùi đại sư quỳ vỏ sầu riêng.



“Kỳ đại sư, người yêu cậu dáng vẻ đường đường, tướng mạo đoan chính, là một đứa nhỏ rất có phúc khí, hơn nữa tướng mạo vô cùng xứng đôi với cậu.” Bùi thái thái khá tinh thông thuật xem tướng, nhưng mà lại không am hiểu huyền thuật, cho nên lần này chỉ là lấy thân phận người nhà đến chơi, chứ không phải tham gia hội giao lưu.



Có điều mặc dù bà không am hiểu huyền thuật, nhưng am hiểu xã giao, biết nói cái gì có thể khiến tâm tình người ta sung sướng. Kỳ đại sư và người yêu cậu ấy tuy rằng trẻ tuổi lại là đồng tính, nhưng mà hai người này tình cảm vô cùng tốt, khen Kỳ Yến không bằng khen người yêu Kỳ Yến.



Quả nhiên, mấy câu nói đó của Bùi thái thái khiến Kỳ Yến vô cùng hưởng thụ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng xán lạn hơn vài phần: “Bách Hạc nhà bọn cháu cái gì cũng tốt, chỉ là không quá thích nói chuyện.”



“Con trai mà, ít nói có vẻ ổn trọng, ” Bùi thái thái không có sức chống cự gì với loại diện mạo trẻ tuổi này của Kỳ Yến, Kỳ Yến mỉm cười, lòng bà liền mềm nhũn vài phần, “Nhìn ra là một người biết chăm sóc, rất tốt, rất tốt.”



Bùi thái thái không rõ ràng lắm thân phận Sầm Bách Hạc, Bùi đại sư thì vô cùng rõ ràng, chỉ là ông nhìn bộ dạng này của Sầm ngũ gia, dường như… thực hưởng thụ loại trạng thái này?



Theo lý thuyết, loại thân phận giống Sầm Bách Hạc, hẳn là không hạ thể diện xuất hiện tại trường hợp này với Kỳ Yến, bởi vì ở trường hợp này, thân phận của hắn không phải là Sầm ngũ gia, mà là người yêu đồng tính của Kỳ đại sư, không còn gì khác. Người thân phận càng quý trọng, lại càng coi trọng mặt mũi, sao có thể chịu đựng người khác dùng ánh mắt vi diệu thậm chí là xem thường nhìn hắn?



Nhưng cố tình Sầm Bách Hạc chính là đến, còn mang trạng thái “tôi rất sung sướng, tâm tình tôi rất tốt” xuất hiện, điều này làm cho Bùi đại sư phần lớn thời gian đều ở phương nam có loại thiện cảm khó hiểu với hắn.



Đàn ông nguyện ý bỏ qua mặt mũi vì người yêu mình, mới là đàn ông tốt.



Nói ví dụ như… bản thân ông.



Thân là huyền thuật sư xuất chúng trẻ tuổi nhất, Kỳ Yến vừa xuất hiện, liền có vài vị đại sư Hoa Hạ chủ động nói chuyện với cậu, hơn nữa mỗi người đều vẻ mặt hòa ái, ánh mắt nhìn cậu giống như nhìn hậu bối nhà mình, hoặc là nói hy vọng của giới huyền thuật Hoa Hạ.



Lữ Cương ngồi ở góc, nhìn Kỳ Yến và người yêu đồng tính của cậu cùng vài đại sư Hoa Hạ nổi danh ngồi trên một cái bàn dùng bữa sáng, khinh thường xùy một tiếng.



“Xem ra vị đồng bạn này của anh rất được hoan nghênh, ” một vị thuật sĩ tóc nâu phương Tây bưng khay ăn ngồi vào trước mặt Lữ Cương, dùng giọng Hoa Hạ có chút cứng ngắc nói, “Bọn họ nhiệt tình với đồng bạn cậu như thế, là bởi vì cậu ta có một người yêu rất lợi hại sao?”



Hắn chỉ chính là Sầm Bách Hạc.



Lữ Cương uống một ngụm sữa không nói gì, có điều sắc mặt lại khó coi hơn vài phần.



Thuật sĩ tóc nâu thấy thế, nội tâm vui vẻ, trên mặt lại vẫn là bộ dạng mờ mịt ngây thơ: “Tôi nói sai cái gì sao, sắc mặt anh thoạt nhìn thật không tốt.”



Lữ Cương buông nĩa bạc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thuật sĩ này: “Tiên sinh, tôi có thói quen khi ăn không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện.”



Khi ăn không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện là có ý gì?



Thuật sĩ tóc nâu không thông thạo tiếng Hoa Hạ lắm có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời nghe không rõ lời này của Lữ Cương là có ý gì.



“Đại sư, tiếng Hoa Hạ của tôi nói không tốt lắm, ngài có thể giải thích với tôi một chút không?”



“Tôi nói…” Lữ Cương lau khóe miệng, mặt trào phúng nói, “Tiếng Hoa Hạ cũng không học giỏi, thì đừng đến làm loại chuyện châm ngòi ly gián cần chỉ số thông minh này.”



Sắc mặt thuật sĩ tóc nâu nhất thời xấu hổ: “Tiên sinh, có khả năng anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý châm ngòi.”



Người đàn ông tên Lữ Cương này, dường như cũng không có xúc động ngốc nghếch như trong điều tra nói.