Lục Không Chi Dã

Chương 35: Thanh Khâu




Mây ngàn dần trôi, một màu xanh biếc lấp lánh ánh nước, núi non trập trùng, giữa rừng vàng biển bạc, dòng thác dựng đứng khiến nước chảy xối xả tạo ra những bọt nước trắng xóa, che lấp cả ngọn núi phía sau, cũng là bức bình phong giúp đỡ Thanh Khâu hồ tộc giấu giếm suốt mấy thập kỷ qua, không một ai hay biết, cũng không một sinh vật nào làm phiền, tốt đẹp biết bao.

Hồ ly Thanh Khâu, tồn tại từ mấy ngàn năm trước, tung hoành khắp Địa giới và Nhân giới, sớm đã xuất hiện cùng những dòng tộc cổ xưa khác như Tinh Linh tộc, Hoa Thần tộc, hay Giao nhân tộc, Long Tộc, Phượng Hoàng Tộc. Hồ ly trời sinh mị hoặc, nhiều yêu pháp lợi hại, câu hồn đoạt phách, khiến người mụ mị đánh mất ý niệm, không chỉ Nhân giới, toàn bộ Lục Giới đều bị ảnh hưởng, ngay cả Thần giới pháp lực vượt bậc cũng phải chịu thua. Cho nên từ rất lâu, Hồ Ly tộc chính là cấm kỵ, gần như bị cho là yêu linh gây họa khắp nhân gian nên cần phải bị tru tộc.

Chính định kiến tạo nên tàn nhẫn không đáng có, mị hoặc, chính là vũ khí tự vệ của Hồ Ly tộc, chẳng lẽ còn không cho bọn họ sử dụng sao, vậy khi bị tấn công, tộc nhân Hồ Ly phải làm gì để chống trả. Nhưng đạo lý cơ bản không một ai thấu hiểu, bọn họ chỉ còn cách chọn một vùng đất xa xôi mà sống ẩn dật.

Dưới tàn cây Phượng vĩ nhuốm một màu hồng nhuộn xinh đẹp đung đưa tán cây bởi gió bấc, lá cây nhịn không được mà nhẹ nhàng rơi xuống, hóa thành từng mảng xanh hồng hỗn loạn trên nền đất đá họa bằng nét mực trắng đen âm dương điển hình. Không gian bao trùm một thứ ánh sáng màu lục nhè nhẹ, từng đường kiếm chuẩn, sát, dứt khoát hạ phong, tiếng vút chao đảo trong không khí, khí thế chém đinh chặt sắt không hề bình ổn, run rẩy khiến thanh kiếm không đủ độ yên, như thể hiện nỗi lòng hoàn toàn dậy sống của nam tử đang múa kiếm.

Hoa Kim Tiên vận thanh y đứng nơi bệ cửa, tay bám vào, siết lấy, hai mắt nhìn từng động tác của nam tử vận lục y trước mặt mà thở dài không đành. Bọn họ ở Thanh Khâu gần mười ngày nhưng vẫn chưa có tin tức của Mộc Tranh, khiến ai nấy đều hoảng hốt lo lắng. Một tiểu cô nương lèm bèm phía sau nàng đòi ăn tô canh cá om chua mỗi lần theo nhị tỷ nàng xuống núi, vừa được đáp ứng liền nhe răng cười khoái trá nhảy chân sáo xuống bếp phụ Hoa Kim Tiên, mỗi lần đều chính tay nàng làm cho tiểu cô nương xinh xắn. Tình cảm quan tâm này, không phải là giả.

Mấy người ở đây cũng vậy, là nam tử lục y đang luyện kiếm trước mặt, tên Phan Ngọc, là đại hán hằng ngày vẫn chạy ra cánh rừng kia lục tìm từng ngõ ngách, đại hiệp Thiên Trú, là tiểu tinh linh mít ướt trung thành tuyệt đối, tiểu Vũ Xinh đẹp, là nàng, tỷ tỷ của tiểu cô nương, không khỏi nghĩ ngợi:

- Tiểu Tranh nhi, muội đang ở đâu?

- Uỳnh oành..

Trời đất quay cuồng, cái gì đó rơi oành xuống, cắt đứt suy nghĩ buồn bực của Hoa Kim Tiên, nàng to mắt vội xách váy chạy đến xem, mắt khẽ nhíu, ba vạch đen xuất hiện nơi trán, thật là không tin nổi. Hai con người từ trên trời rơi xuống phi thẳng ngay vào lưng của Phan Ngọc công tử, đè luôn y xuống.

Lúc ấy một thân ảnh vận tử y lướt qua người nàng, đến ngay sát hai người vừa rơi xuống, đỡ bọn họ dậy, kinh ngạc không giấu được la lên:

- Mộc cô nương?

- Cái gì?



Hoa Kim Tiên, Thiên Trú không biết trở về từ lúc nào, Lục Nha cũng vừa tiến vào, không hẹn cùng nhau đồng thanh la lên. Bọn họ trợn mắt nhìn, lúc này mới thấy hai thân ảnh đang ôm lấy nhau, một nam một nữ bèn không khỏi sững sờ.

Thiên Trú và Hoài Nam quyết định nhanh chóng đỡ cả ba người vào viện trong, bởi rõ ràng nữ tử trong lòng nam tử mới vừa xuất hiện, chính là người bọn họ mong ngóng mấy hôm nay, tiểu muội muội Mộc Tranh.

Từ trên mấy tầng mây, Chu Tước nghiêng đầu chem chép miệng:

- Lão bất tử, như vậy ổn không? Hai người họ tiếp tục dính vào nhau, Lão vương đế trên kia sẽ không chấp nhận đâu.

Thiên Sinh thượng tiên liếc Chu Tước một cái rồi phất tay áo biến mất. Chu Tước trợn mắt la oai oái:

- Này này chưa nói xong mà đi rồi lão bất tử, bản tôn không phải là muốn tốt cho bọn họ thôi sao..

Chu Tước còn lèm bèm bực mình nhưng cũng phất tay hòa vào làn gió mà bay mất. Chuyện của nhân giới, vẫn là phải để tự bọn họ giải quyết. Chỉ là có cần mạnh tay vậy không, thả cái rầm xuống, lỡ tan xương nát thịt thì sao. Cho dù có là thượng tiên trên đầu lão, làm thương tổn đệ tử của Chu Tước hắn, bản tôn không dễ bỏ qua đâu.

Đám người Hoa Kim Tiên vội vàng mang Mộc Tranh và Dạ Hiên vào phòng, Lục Nha chạy đi tìm dược sư của Thanh Khâu. Lục Nha băng qua dãy hành lang gấp khúc, nhịp chân tăng dần, lo lắng tỏ rõ trên gương mặt nàng. Bất giác nàng nhẹ quay sang bên cạnh, lướt qua như không để tâm, nào biết có người đã đứng sẵn nơi hoa viên gần đó nhìn chăm chú vào nàng. Lục Nha giật mình đứng sựng lại vỗ trán, nhìn sang, chạy đến người kia, tay vừa kéo vừa hối hả nói:

- Nhanh nhanh đại sư Quân Thụy, theo ta cứu người nào.

Chỉ thấy người được gọi là đại sư trong miệng của Lục Nha là một lão đầu tuổi trung niên, mắt nhỏ hẹp như mành chỉ vắt qua, thong thả vỗ nhẹ tay Lục Nha an ủi.

- Chuyện đâu còn có đó, nha đầu ngươi làm gì mà gấp.. Ái ái..

Không chờ đại sư kia khuyên nhủ, Lục Nha đã đẩy mạnh, kéo y đi, người trước vội vàng, người sau thong dong không ngừng lẩm bẩm:

- Gấp gấp cái gì không biết?

Mặc dù là vậy, nhưng rất nhanh đại sư Quân Thụy đã cùng Lục Nha xuất hiện ngay trước cửa phòng viện khách tử Trúc Lãm Viện, nơi Lương Phan Ngọc, Thiên Trú và Hoài Nam chia nhau ở. Vừa vào phòng, đại sư đã bị không khí nơi này đánh úp, bình thường viện này nhàn nhã yên tĩnh, vô cùng thích hợp cho khách khứa đến ở vài ngày. Nhưng nay lại bao trùm cái lạnh của sự nghiêm trang lo sợ.

Không nỡ làm tốn thời gian, đại sư chẩn bệnh cho Mộc Tranh và Dạ Hiên, nửa canh giờ trôi qua, rồi tiếp tục một canh giờ qua đi, đồng hồ nước bên ngoài chầm chậm trôi, càng ngày đại sư càng nhíu mày, tay vẫn chưa rời khỏi cổ tay của Mộc Tranh, lâu như vậy mà y còn chưa bắt mạch xong. Phan Ngọc sốt ruột không chịu được bèn hỏi:

- Đại sư, tiểu muội bị sao vậy?

Phan Ngọc cùng mọi người chờ câu trả lời, nhưng rất lâu đại sư vẫn chưa mở miệng. Thiên Trú bên cạnh mặt mày tức giận không kiềm chế nỗi hơi nâng giọng:



- Đại sư, rốt cuộc nàng làm sao? Ngài nói đi, dược liệu khó tìm thế nào bọn ta cũng tìm được.

Đại sư liếc nhìn bọn họ, tràn đầy khinh bỉ, hẳn là muốn nói, ngươi thì giúp được cái gì. Y ngừng lại, tay buông xuống, giém lại chăn cho nữ tử lạ mặt, mắt mày ỉu xìu, miệng không khỏi thở dài, tay làm cử chỉ muốn mời mọi người ra ngoại viện nói chuyện.

Y chắp tay đằng sau, mắt hướng bình phong che giữa ngoại viện và nội viện, buồn bực than thở:

- Nàng nội thương và ngoại thương đều có, nguyên lực bị hao tổn, đan điền gần như bị đốt cháy, rõ ràng không chịu nỗi mà đến đây, sớm đã không còn mạng rồi. Rất may có nguồn lực khác dồi dào khiên cưỡng truyền cho nàng, nhưng lại không dung hòa được, dẫn đến lực lượng tự động tranh đấu trong cơ thể, nàng chịu không nỗi sức mạnh này nên cơ thể tự chọn cách phong bế.

Y ngừng một chút, từ trong túi vải dắt bên hông lấy ra lọ dược màu nâu sẫm, không quên căn dặn:

- Các ngươi dùng viên Mai Lộ nghiền nhỏ, hòa với nước ấm, cho nàng uống, ngày ba lần, trong ba ngày xem thế nào.

- Là sao? Dược này không chữa trị hết sao?

Thiên Trú nhăn mày nghi ngờ hỏi.

- Ta.. Tại hạ thẹn không bằng người, mới đạt Đức giai đỉnh cấp, quả thực chưa luyện được đan dược trị tận gốc cho tình trạng của nàng.

Nghe được đáp án, ai nấy đều không giấu nỗi sự khiếp đản trên gương mặt, nhất là Phan Ngọc và Thiên Trú. Chỉ hận bản thân không bảo vệ muội muội cho tốt. Bọn họ hối hận vô cùng, ngày đó lại để nàng bị địch nhân bắt mất. Rốt cuộc nàng đã phải trải qua chuyện gì lại thương tổn như vậy.

Yên lặng một lúc, ai cũng rơi vào trầm tư. Đột nhiên từ phía còn lại, một giọng nam khẽ khàng hô nhỏ:

- Tiểu nha đầu! Mộc Tranh, đừng đi!

- Ài, còn một người, ta qua xem xét vết thương.

Đại sư chạy sang chỗ Dạ Hiên, xem xét vết thươn, còn may chỉ có ngoại thương, nội thương không trầm trọng như nữ tử còn lại, y cho Dạ Hiên lọ dược chữa thương rồi rời đi, lúc qua ngạnh cửa không khỏi nhìn lại nữ tử trên giường, không biết làm gì lại thở dài. Y trở về phòng, tìm thiên thư cổ xưa đọc xem có cách nào hay không.

Trong gian phòng không quá lớn, nhưng đủ ấm áp thanh tĩnh, mọi người thay phiên nhau chăm sóc Mộc Tranh và Dạ Hiên. Phan Ngọc nhìn gương mặt tái nhợt lúc nhíu mày, lúc lại đong đưa tròng mắt nhưng không cách nào tỉnh được. Y đau đớn. Mắt y đã sáng, nhìn rõ được tiểu muội muội kết nghĩa này xinh đẹp mỹ miều thế nào, hoạt bát tươi sáng như tinh linh nhỏ rực rỡ giữa màn đêm không màu. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác nàng đều gặp nguy hiểm, nhất là khi ở cùng y.

- A A A Mộc Tranh! Mộc Mộc! Tranh tỷ! Hu hu hu cuối cùng tỷ cũng về rồi..

Cắt đứt dòng suy nghĩ của Phan Ngọc là một giọng con nít bu lu bu loa khóc thét, tinh linh xinh xắn tiểu Vũ vỗ cánh thật nhanh, ập vào lòng của Mộc Tranh, nước mắt như vệt chấm làm ướt y phục tơi tả của Mộc Tranh. Tiểu Vũ ngước lên, nhìn gương mặt không chút huyết sắc, vết thương lung tung khắp tay chân nàng, Tiểu Vũ không kìm được lại gục đầu khóc rống, nhóc tự trách bản thân không theo sát nàng, để tiểu Tranh tỷ của nhóc phải chịu khổ như vậy, nhóc con vô cùng buồn bực, tự nhủ bản thân không bao giờ ham chơi nữa, phải một tấc không rời Mộc Tranh.



Hoa Kim Tiên bưng chén thuốc vào, nhẹ mỉm cười, tay gạt nước mắt vươn trên khóe mi, nàng cũng mừng vì Mộc Tranh trở lại, càng thương tâm vì khổ mà tiểu nử tử phải chịu đựng.

Thời gian như mây bay, chốc lác đã qua ba ngày, Dạ Hiên đã tỉnh lại, vận chuyển nguyên lực tự điều trị đã đỡ hơn nhiều, nhưng khi chàng nhìn thấy Mộc Tranh vẫn yên lặng nằm đó, chàng tức giận đến mức hít thở không thông, hổn hển chạy ra khuôn viên phía sau, nơi có hàng cây Phượng Vĩ đung đưa trong gió, phát tiết mọi thứ.

- Tại sao!

Đám người thần tiên kia đã cứu hai người rời khỏi Minh giới, tại sao nàng lại bất tỉnh, tại sao không phải là chàng, từ khi có ý thức, một mực mơ hồ xuất hiện nơi Ám Thanh Môn, chàng chưa một lần xúc động muốn tàn phá mọi thứ như hiện tại. Mấy người kia rốt cuộc đã làm gì nàng.

- Dạ Hiên chủ thượng, rốt cuộc có chuyện gì?

Tiểu Vũ bay đến, đau đớn trong mắt to tròn cực đại như hai hòn bi, chằm chằm nhìn gương mặt thống khổ của Dạ Hiên mà hỏi. Phía sau nhóc con là Thiên Trú, Phan Ngọc, Dạ Hiên liếc nhìn những con người này, đều là những người đối với tiểu nha đầu kia vô cùng quan trọng. Chàng thở ra một hơi rồi trầm giọng kể lại mọi chuyện mà chàng biết. Chàng đơn giản kể Mộc Tranh đã chịu tổn thương ở Minh Giới, được người Thần giới cứu, còn cả Chu Tước lão nhân gia truyền nội lực chữa trị.

- Vậy là do nguyên lực của lão đầu quá mức chịu đựng, lão đầu này, thật là.. Ta phải chạy tìm sư phụ của tỷ tỷ mới được..

Tiểu Vũ nghe xong không khỏi tiếp tục thở dài, chớp mắt ra quyết định tự mình chạy đi tìm sư phụ của Mộc Tranh.

- Các ca ca tỷ tỷ ở lại chăm sóc tiểu Tranh tỷ giúp muội, muội phải về núi Phù Linh.

Phan Ngọc làm chủ gật đầu, sư phụ của nàng, hẳn là sẽ có cách. Mọi người đăm chiêu nhìn tiểu Vũ rời khỏi. Riêng Dạ Hiên mím môi siết lấy đôi bàn tay, không khỏi nghĩ ngợi:

- Thương tích từ các vị kia, một Tu chân giả nhân giới có thể chữa trị được sao?

Chàng không chắc chắn, nhưng hiện tại ngoài cách này, chàng cũng chẳng nghĩ được gì, đi tìm Chu Tước lão đầu thì lại không có phương hướng. Dạ Hiên bực bội bọn họ cứ thế ném hai người ở đây rồi biến mất, còn không kiểm tra lại thương thế của Mộc Tranh. Gió phong lại lung tung thổi bùng tóc mai của những còn người ở đây, ánh mắt trông mong về hướng tiểu Vũ, hy vọng nàng tìm được sư phụ của Mộc Tranh, càng hy vọng người có thể chữa khỏi cho tiểu muội muội.