Lùn À! Cố Uống Sữa Đi Nhé!

Chương 7




đến buổi chiều, nó phải chào tạm biệt hai anh em. Nó nói:

“hôm nay vui lắm! cảm ơn hai người nhé! chưa bao gìơ tôi vui như hôm nay!”

hắn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt của nó, hắn thấy được nỗi buồn tột độ, hắn chua xót rồi đến gần nó, đưa tay xoa mái tóc màu nắng.

‘anh vẫn sẽ đợi em, đợi cho đến khi nào anh nhìn được nụ cười của em!’ hắn ôm lấy nó.

quá bất ngờ nên nó đỏ mặt rồi lắp bắp:

“thôi… tôi.. tôi đến gìơ phải… phải về rồi! cám… cám ơn! ” nóí đoạn rồi nó lên chiếc taxi đi về nhà.

18h30.

“haizz! Why i have to go to this SUCK party? WHY!!!!” Nó than thở.

19h

Bước xuống chiếc xe đen đắt tiền, nó khoác lên mình một chiếc áo bó sát vòng 1 gợi cảm, chiếc váy rời ôm trọn vòng 3 lí tưởng, đôi chân thon nhỏ mang đôi cao gót đen tuyền. Gương mặt được phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt to kẻ mắt mèo tinh ranh. Đôi môi phết một màu cam gợi cảm. Nhìn nó thật bí ẩn như loài hoa hồng đầy gai nhọn.

Bữa tiệc mang phong cách Châu Âu đầy sang trọng, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, thật chất nó chính là nơi mà bọn chó săn trên thị trường muốn cắn xé.

Mỉm cười nhẹ, nó đi vào bên trong tòa nhà, mọi ánh mắt đổ dồn về nó, có mê say, có ganh ghét,…

Nó bước tới gần một chàng trai trẻ, chàng trai ấy là người lai châu á và âu nên mang vẻ đẹp lạ nhưng cũng khiến cho hàng ngàn cô gái đổ gục..

Nó đứng đằng sau, đưa tay vòng qua thân thể chắc khỏe ấy, nó kề môi ngay chiếc cổ của anh ta, mở miệng:

” lâu quá ko gặp, John! Có phải ko gặp người ta thì lại lén đi với con khác à!” Nó liếc nhìn cô gái đứng trước mặt đang tức tối nhìn nó.

“Nè! Cô là ai mà dám ôm John của tôi?” Cô ta quát to làm mọi người trong kháng phòng đầy chú ý. Mọi người đều lo cho nó, vì cô ta là con gái của tập đoàn Khánh Linh lừng lẫy, không ai mà ko biết cô ta.

( có nó đó!)

Nó chỉ nhếch mép, phen này cô ta đụng nhầm người rồi!!!

“À! Sao tôi lại không thể ôm John cơ chứ? Cô nói xem, anh ấy đâu phải là của cô!” Nó lại ôm John chặt hơn.

Cô ta giận dữ hét lên, định xông vào đánh nó thì bỗng có một người quản gia chạy lại thì thầm vào tai cô ta. Tất nhiên nghe xong, ả ta run sợ bỏ chạy….

“Chậc! Đang vui mà tự nhiên chạy đi rồi??” Nó tiếc.

“Không gặp nhau nhiều năm mà em quyến rũ lên nhiều đó nhóc!” John quay lại xoa đầu nó.

“Nè Hai! Đã mang tiếng là có vợ! Mà cứ long nhong, làm em suốt ngày đinh tai nhức óc với chị dâu!!!” Nó ôm đầu ngao ngán.

“Sao rồi! Bà xã của anh có khỏe ko?” John mỉm cười.

“Khỏe? Khỏe còn hơn voi nữa là, ở bên chị dâu suốt ngày cứ nhắc đến Hai, nào là Hai đẹp trai gái bu đầy, rồi lại tự nổi khùng lên khi nhắc đến hình ảnh của Hai với con gà móng đỏ nào đó! Làm em ko ngủ nổi nên mới lùn thế này này!” Nó bực tức.

“Hai nên đi mà giải thích cho chị dâu đi! Em là em mệt lắm rồi! Chỉ mang thai gần 7 tháng, không phải trong lúc này, Hai cần chăm sóc chỉ sao?”

“Biết thế nhưng cô ấy có chịu nghe nh nói đâu chứ!” John lắc đầu.

“Em không biết Hai ăn ở thê nào, nhưng trong 1 tuần nữa, Hai ko rước chị dâu về dinh là em thẳng tay đuổi chỉ đi đó nhá!” Nó hất mặt.

“Ê ê! Đừng làm chuyện dại dột nha em gái cưng! Anh biết rồi mà!” John cười khổ.

Ở một góc phòng tiệc…

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô bé!!” Anh ta nhếch mép cười.