Lung Linh Ảnh

Chương 1




Vân gia đất Thục, gần hai mươi năm vùng lên đổi mới, dựa vào thủy đạo bên cạnh lăng mộ tổ tiên mà phát triển ngành vận chuyển bằng đường thủy, kết hợp buôn bán dọc theo dòng Trường Giang.

Mấy năm chăm chỉ cần mẫn, tiền chất đầy nhà, gia chủ Vân Ngọc Lâu dùng một số tiền không nhỏ quyết định mở rộng địa bàn, xây một sơn trang rộng lớn tại nơi núi cao sông đẹp phong thủy đắc địa, kết thêm bằng hữu, đạt được một đôi cả danh cả lợi.

Cuộc sống vợ chồng hòa hợp, sinh được một người con trai đặt tên Vân Dịch, có thể nói vừa ra đời đã là người chiến thắng nhân sinh.

Thế nhưng mọi sự trên đời không thể có chuyện hoàn toàn thuận lợi, phu nhân Tô thị từ sau khi sinh thân thể ngày càng suy yếu, Vân Ngọc Lâu mời vô số thầy thuốc, dùng đủ loại thuốc bổ, mà bà vẫn không khá lên, cuối cùng qua đời khi nhi tử mới được mười tuổi.

Vân Ngọc Lâu cùng thê tử cảm tình sâu đậm, chưa từng có tâm tư cưới vợ lẽ, từ sau khi mất đi ái nhân chỉ dốc lòng tập trung vào sự nghiệp. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nhi tử mang diện mạo giống thê tử quá cố, lòng lại chất đầy niềm nhung nhớ cố nhân, dồn nén từng ngày, bi thương đúc kết, không tới một năm liền lặng lẽ đi theo nàng.

Nhân số Vân gia đơn bạc, chỉ có một mình Vân Dịch, y quyết tâm mài giũa để có thể tiếp quản Viễn Đại sơn trang, tiếp tục mở rộng gia sản.

Thuận theo thế đạo gia tộc, tự nhiên sẽ phải qua lại với quan thương, bao gồm cả hắc đạo lẫn bạch đạo.

Tiền muôn bạc vạn, tránh không khỏi có kẻ trộm dòm ngó.

Vân Dịch lớn lên trắng ngần, khi còn bé vốn có tâm tư tập võ, vừa có thể tự vệ vừa giúp thân thể cường kiện, đáng tiếc y trời sinh cốt cách không thích hợp, chỉ có thể luyện khinh công.

Mà người lui tới sơn trang hỗn tạp, tất nhiên không thể thiếu hộ vệ.

Vân gia dẫu sao cũng chuyên lo buôn bán, rất ít khi chú ý chuyện giang hồ, chỉ thấy tình hình gần đây không yên ổn, bắt được khá nhiều kẻ trộm, toàn bộ đều bị lôi đi đánh một trận rồi ném ra ngoài.

Đếm đi đếm lại, Vân Dịch cảm thấy có vẻ vẫn thiếu chút hộ vệ, liền tung tiền mời cao thủ từ các nơi, mở cuộc tỉ thí so tài, thù lao phong phú, hấp dẫn không ít người tài trong giang hồ mò đến.

Tại Viễn Đại sơn trang.

Sân tỉ võ.

Vân Dịch mặc y phục màu xanh nhạt ngồi dựa trên nhuyễn tháp*, lười biếng nâng chén, hời hợt nhấp từng ngụm trà xanh.

(*榻 tháp: giường hẹp dài giống trong phim cổ trang í)

Dưới đài tiếng người huyên náo, trên đài hai người đang say sưa so tài.

Đao quang kiếm ảnh, gặp chiêu phá chiêu, mấy trăm lần lui tới vẫn là bất phân thắng bại.

Nhìn lâu có chút hoa mắt, Vân Dịch một tay chống cằm, một tay nghịch nghịch ngón tay, nhỏ giọng kêu: "Tế Tuyết"

Thiếu nữ hắc y đứng bên cạnh gật đầu, mặt không đổi sắc, tỏ ý đã hiểu, xuất ra hai đạo ám tiễn từ ống tay áo bắn về hướng hai kẻ trên võ đài.

Lông mày Vân Dịch không nhúc nhích dù chỉ một chút, nhìn bọn họ phản ứng cực nhanh chặn ám khí lại.

Đoạn khoát khoát tay, nam nhân cường tráng tên Khổng Vũ đứng một bên khác lập tức tuân lệnh, dùng nội lực truyền âm, tiếng tựa chuông lớn, mọi người đều bị khí thế này trấn áp đứng im tại chỗ: "Trận tỉ thí hôm nay đến đây là kết thúc, mời hai vị tiến lên đây!"

Qua một lúc, hai người tới trước mắt.

Vân Dịch quan sát trên dưới một lượt, cặp mắt phượng híp lại, "Mời báo danh."

Vị lùn hơn với khuôn mặt chữ điền, mặt mũi vô vị, nhìn có chút âm trầm, hắn ôm quyền nói: "Tại hạ Phó Hàn Sinh đến từ Liễu châu."

Vân Dịch gật đầu đáp lễ.

Một vị khác tứ chi thon dài, vóc người cao lớn, lớn lên bình thường, thuộc loại tướng mạo nhìn qua sẽ quên, thanh âm trầm thấp mười phần, "Kiều Việt đến từ chân núi phía Bắc."

Bờ môi mỏng của Vân Dịch nhếch một cái, lộ ra một cái mỉm cười thiện ý, "Hai vị khổ cực rồi, vừa rồi mới thấy thân thủ hai vị, quả thực không tệ, nếu như nguyện ý, đợi lát nữa liền an bài các ngươi vào trong thôn trang, không biết ý các ngươi thế nào?"

Kiều Việt hơi khom người, thời điểm không dụng võ nhìn giống như một anh nông dân biết điều, "Vậy xin nhờ trang chủ phân phó"

Lông mày Vân Dịch nhướn lên, tầm mắt chuyển qua bên Phó Hàn Sinh.

"Không biết thù lao..."

Vân Dịch mỉm cười sâu hơn, "Yên tâm, đương nhiên sẽ làm hài lòng hai vị, hôm nay các ngươi cũng mệt rồi, bên trong sơn trang có an bài nơi nghỉ, có chỗ nào không hài lòng cứ nói."

Nhìn Phó Hàn Sinh gật đầu, y hài lòng ngoắc tay, Tế Tuyết khom người nghe y nói nhỏ: "Quy định cũ, an bài tại nơi ở hạ nhân."

Đợi bọn họ rời đi, Vân Dịch đứng dậy sửa sang y phục, khẽ vỗ tay.

Hán tử Khổng Vũ đi về phía trước hai bước, hướng xuống dưới nói với người xem võ đài: "Viễn Đại sơn trang hoan nghênh chư vị tới xem cuộc tỉ thí, đặc biệt sắp xếp tiệc rượu chiêu đãi, mong đợi được đón tiếp chư vị."

Vân Dịch cười yếu ớt ôm quyền hướng người dưới đài, rồi xoay người trở về thôn trang, theo sau lưng là các đại hán bắp thịt vạm vỡ.

Mấy ngày sau đó cũng không có tuyển được người tiếp theo, Vân Dịch cũng không gấp, mỗi ngày đều xuất hiện đúng giờ theo dõi cuộc chiến, luôn trong bộ dáng mỉm cười, tướng mạo tuấn mỹ lại còn hấp dẫn không ít cô nương gan lớn lui tới.

Thái độ mập mờ không cự tuyệt cũng không chấp nhận, cuối cùng không giải quyết được gì.

Hơn nửa tháng qua đi, ngoài Phó Hàn Sinh Kiều Việt lúc mới đầu, còn thu được thêm sáu cao thủ nữa.

Vân Dịch đang ngồi bên trong sảnh đường bằng gỗ tùng bách, tổng cộng tám người đều đổi sang trang phục chuyên dụng, gồm một chiếc đai lưng màu xanh đậm tượng trưng cho gia nhân trong sơn trang.

"Phương Mục."

"Bạch Tiềm Long."

"Trương Hàng."

"Hạ Thư."

"Lý Phong Bình."

"Phó Hàn Sinh."

"Vương Bất Trì."

"Kiều Việt."

Nghe bọn họ một lần nữa nhắc lại tên họ nhận biết nhau, tâm tình Vân Dịch rất tốt, vẫy gọi Tế Tuyết ra phân phó.

Ngày trước mới vừa có hàng hóa khá hơn chút từ Giang Nam đến, y phải bận rộn một phen phân phối hàng đến các cửa hàng chi nhánh, ngay sau đó lại ra mặt tuyển người, dù có thân thể cường tráng cũng cảm thấy chút mệt mỏi.

Y thầm nghĩ sẽ tự cho mình một ngày để nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là đi đến vùng lân cận du ngoạn một phen cũng không tệ.

Tiếp quản sơn trang năm năm, Vân Dịch không hề giống các đệ tử thế gia cùng lứa. Y đương thời phải tự lo liệu từ sớm, hàng năm đều bận rộn, đi đi về về, không có nhiều thời gian rảnh, cũng không hề dính vào thứ gì tệ hại, giữ mình trong sạch đến không thể tin được, đến nay đã hai mươi tuổi, ngay cả một phòng tiểu thiếp cũng không nạp, cũng không hề có một tin tức quan hệ bất chính nào truyền ra. Các cô nương đất Thục muốn gả cho y lúc nào cũng vớ được một bó, bà mai chủ động đến cửa cầu hôn cũng sắp đem cổng sơn trang đạp đổ cả.

Vân Dịch luôn luôn mỉm cười cự tuyệt, nói rằng phụ thân đã sớm định trước hôn phối. Người này là con gái người bằng hữu của Vân Ngọc Lâu, đã sớm vào ở viện Tửu Tuyết trong sơn trang, chỉ nói họ Liễu, còn lại một chút tiếng gió cũng không có, tạo thêm vẻ thần bí cho vị Liễu cô nương này.

Vân Dịch lại thừa kế tính tình một lòng không cưới vợ bé từ phụ thân, bị bà mai dây dưa một hồi chỉ nói kiếp này nếu không phải là Liễu cô nương thì sẽ không lập gia đình, làm số lượng bà mai ghé thăm cũng dần vơi đi, giảm bớt rất nhiều phiền toái.